Lam Khê nghe xong thì nghĩ chết rồi! Đúng thật là một tên biến thái rồi!

Cô ngay lập tức lùi lại hai bước, nhưng đang chuẩn bị hô hào mọi người chạy tới đây bắt người thì anh ta bỗng nhiên tháo chiếc khẩu trang trên mặt ra, để lộ một khuôn mặt thanh tú, đẹp đến nỗi Lam Khê phải công nhận rằng: Chắc chỉ thua mỗi Phó Hi Du.

Nhưng mà khoan đã! Khuôn mặt này thật sự rất quen!

Lam Khê ngơ ngác nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt.

Sau khi ngắm nghía mất vài giây, cô liền tròn mắt kinh ngạc: “Anh… Anh có phải là ca sĩ Từ Tuấn Lam không ạ?”

Từ Tuấn Lam mỉm cười gật đầu, dịu dàng hỏi: “Em tên là gì?”

“Em là Triệu Lam Khê.”

“Triệu Lam Khê?” Từ Tuấn Lam lại mỉm cười: “Đúng là người đẹp như tên.”

À… Thật ra Lam Khê không thích cái tên của mình lắm. Vì vậy, cô nở một nụ cười khá là gượng gạo.

Mặc dù trước mắt cô bây giờ là Từ Tuấn Lam - một trong những ca sĩ trẻ nổi tiếng nhất hiện nay nhưng cô không cảm thấy hồi hộp hay kích động gì cả.

Dù sao cũng là con gái của diễn viên nổi tiếng Triệu Việt nên từ nhỏ, Lam Khê đã được tiếp xúc gần với không ít nghệ sĩ nổi tiếng rồi. Chỉ là cái câu nói “Em là người con gái anh tìm kiếm bấy lâu” vừa rồi của Từ Tuấn Lam bắt đầu khiến Lam Khê sợ hãi.

Chẳng lẽ ca sĩ nổi tiếng với hàng triệu fan bạn gái lại là một kẻ biến thái sao?

Rất may! Thật ra không phải!

Từ Tuấn Lam không phải biến thái, chỉ là anh quá kích động nên gặp chút vấn đề trong việc giao tiếp mà thôi.

Sau khi bình tĩnh lại rồi, anh mới đưa cho Lam Khê một tấm danh thiếp: “Trên đây có số điện thoại của anh. Hiện tại anh đang chuẩn bị quay một MV mới, nữ chính chưa được quyết định. Mặc dù ekip đã sắp xếp nhiều buổi thử vai nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nếu có thể…”

Từ Tuấn Lam bỗng bật cười: “Nếu có thể, hi vọng em sẽ liên lạc cho anh trước tháng sau để trả lời cho anh biết rằng em có đồng ý nhận lời mời đóng MV hay không.”

Nghe tới đây, Lam Khê thật sự vô cùng bất ngờ.

Cô lễ phép nhận lấy tấm danh thiếp bằng hai tay, sau đó không quên cảm ơn một cách khách sáo.

Thấy cô như vậy, Từ Tuấn Lam định nói thêm gì đó. Tuy nhiên quản lý của anh chạy tới hối thúc nên anh đành phải chào tạm biệt Lam Khê rồi rời khỏi cửa hàng.

Cầm tấm danh thiếp trên tay, nhìn theo Từ Tuấn Lam ngồi lên xe ô tô rồi đi mất, Lam Khê vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Nếu nói ra thì có ai tin được, cô thật sự đã nhận được lời mời đóng MV với Từ Tuấn Lam - một trong những nam ca sĩ trẻ hàng đầu showbiz. Hơn nữa lời mời này cô còn được nghe từ chính miệng anh ấy nói.

Nếu không phải đã xác nhận rằng trước mặt mình vừa rồi thật sự là Từ Tuấn Lam thì chắc chắn Lam Khê sẽ nghĩ mình đang bị lừa.

Thế nhưng, thật sự trên đời có chuyện tốt như vậy sao? Chỉ đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi là đã có thể nhận được lời mời từ người nổi tiếng rồi? Nếu thật vậy thì không phải là hào quang nữ chính trên người cô quá mạnh đấy chứ?

Lam Khê nghĩ tới đây thì vẫn không khỏi nghi ngờ. Vì vậy, cô nhét tấm danh thiếp vào cặp sách, dự định sẽ đưa danh thiếp này cho bố mẹ xem xét rồi mới tính sau. Kẻo lỡ như người vừa rồi không phải Từ Tuấn Lam, mà lại là anh em sinh đôi hay là người hâm mộ nào đó phẫu thuật thẩm mỹ thành Từ Tuấn Lam rồi đi lừa người thì thật sự quá nguy hiểm.

Hơn nữa đối với cô, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải tìm tài nguyên, mà là tìm cơ hội để có thể đến gần hơn với Phó Hi Du.

Cậu ấy là thần tượng của cô, lại còn giúp đỡ cô nên đối với cậu ấy, cô ngày càng có cảm tình.

Mặc dù không biết cảm tình này là tình cảm giữa fan và thần tượng hay là tình cảm bạn bè, nhưng Lam Khê vẫn hy vọng bản thân có thể hiểu nhiều điều hơn về Phó Hi Du.



Trong lúc đó, tại phòng VIP của nhà hàng Phó Lợi.

Phó Hi Du ngồi một mình trước bàn ăn đầy ắp các món ngon.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua của sổ, chiếu rọi lên khuôn mặt của Phó Hi Du cũng không khiến vẻ lạnh lùng của cậu có thể biến mất.

Cánh cửa phòng VIP bỗng mở ra, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi bước vào, sau đó ngồi đối diện với Phó Hi Du.

“Sao tự nhiên hôm nay lại tới đây?” Người đàn ông hỏi, “Hôm qua mày còn chưa khiến bố đủ mất mặt hay sao?”

Phó Hi Du im lặng.

“Sao?” Người đàn ông lại nói tiếp: “Mày bị đình chỉ học, không có việc gì làm nên định đến đây gây chuyện à?”

Đáp lại ông ấy vẫn là sự im lặng của Phó Hi Du. Dần dần, người đàn ông cũng đã mất kiên nhẫn trước thái độ này của cậu nên giọng nói có phần khó chịu.

“Bố không hiểu rốt cuộc là vì cái gì mà mày lại thay đổi thành cái bộ dạng này. Ngoan ngoãn như trước kia không phải tốt hay sao? Tại sao bây giờ mày lại chơi với mấy đứa không ra gì, suốt ngày đi đánh đánh đấm đấm, lại còn khiến bố phải mất thời gian lên gặp giáo viên,”

“Mày xem kết quả học tập của mày dạo này như thế nào? Tại sao có thể kém đến như vậy? Rốt cuộc mày tính tương lai ra sao? Hay mày nghĩ bố có cái nhà hàng này nên mày không cần học mà vẫn có ăn hả?”

“Hôm nay tại sao mày lại đến đây? Chẳng lẽ là định xin tiền?”

“Tiền tiêu vặt bố đưa cho mày còn chưa đủ hay sao?”

Phó Hi Du nghe đến đây thì cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông trước mặt.

Cậu nói: “Tối hôm qua con không ngủ.”

Lần này, người đàn ông im lặng.

Phó Hi Du nói tiếp: “Con đợi bố về nhà.”

Nghe vậy, người đàn ông có hơi ngạc nhiên. Nhưng nhanh chóng, ông lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị rồi hỏi: “Có chuyện gì à?”

Phó Hi Du nghe thế thì bật cười, ánh mặt lạnh lùng hiện lên vài phần chua chát.

Cậu nhìn bố của mình rồi bảo: “Con đã đợi đến mười hai giờ, nhưng bố vẫn không về nhà, và thế là ngày hôm qua đã qua đi.”

Nói tới đây, nụ cười mỉa mai của cậu chợt tắt, “Bố có biết hôm qua là ngày gì không?”

Người đàn ông sững sờ, sau đó vội vàng lấy điện thoại ra xem lịch.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ông, Phó Hi Du đứng dậy khỏi bàn ăn. Ngay sau đó, cậu bước ra khỏi phòng, chỉ để lại cho bố mình một câu: “Hôm qua là sinh nhật mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play