Đông Đông lại nhìn tôi càng khó hiểu hơn, rồi mỉm cười, ngồi dịch qua một bên giường, nói: “Bạch Dương, em lại đây”.

Giọng Đông Đông rất trầm, dái tai tôi đỏ ửng lên, ho khẽ nói: “Thôi anh cứ nằm đi, tôi ngồi đây được rồi”, nói đoạn quay người tính đi lại cái ghế. Nhưng chưa kịp đi năm bước chân, có tiếng vỗ tay, điện vụt tối thui.

Đông Đông ở phía sau ôm lấy tôi. Anh ấy nói: “Bây giờ anh đang ôm em trong lòng, em có muốn rời khỏi vòng tay này không?"

Cằm của Đông Đông cọ vào dái tai tôi nhột nhột, tôi bối rối chẳng biết làm sao, lặng im quay lại ôm lấy anh ấy, nói: “Hôm nay, em muốn lồng ngực của anh sưởi ấm cho giấc ngủ của em có được không?"

Đông Đông ho nhẹ một cái, cười nói: “Anh thật sự trân trọng mối quan hệ này! Vì vậy chúng ta đừng hiểu lầm, cãi nhau. Mà hãy bỏ cái tôi xuống nhé… Chúng ta bên nhau và yêu nhau mãi được không?"

Tôi ngượng ngập đẩy Đông Đông ra, rồi mò mò đến mép giường, ngẫm nghĩ rồi cởi áo khoác, tung chăn chui vào. Tôi cuộn mình trong một góc giường, cuốn chăn quanh người, đợi Đông Đông lên giường, lại cuộn mình nhích vào bên trong. Đông Đông quờ quạng kéo tôi, kéo chăn của tôi ra, túm được một góc chăn rồi kéo về phía anh ấy. Nhưng chiếc chăn này hơi nhỏ, Đông Đông vừa kéo một cái đã kéo tuột hết chăn của tôi.

Đông Đông nhích lại gần tôi một chút, lại nhích thêm một chút. Đông Đông nằm sát mép giường, lại nhích qua tiếp. Anh ấy cứ liên tiếp nhích sang, nhưng đến mép chăn mà vẫn chưa chạm đến, đành tiếp tục nhích sang nữa, tôi liền quay người lại, thành ra tôi nằm gọn trong lòng anh ấy.

Đông Đông dùng tay trái ôm lấy tôi, nói: “Đêm nay hãy cứ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng ngủ. Em không thoát được khỏi vòng tay anh đêm nay đâu."

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy việc hủy hôn với Đông Đông tạm thời nên gác lại, hết thảy phải lặng yên xem có những biến đổi gì.

Tôi vòng cánh tay qua khoác lên vai Đông Đông một cách nhã nhặn, Đông Đông vóc người vốn to lớn, tôi cố hết sức rướn cổ mới có thể mặt đối mặt với anh ta một chút, nhắm ngay môi Đông Đông áp mặt tới.

Sau đó Đông Đông vươn tay ra siết lấy eo tôi, cúi mặt xuống chụp ngược lại môi của tôi, hết cọ rồi mút rồi nghiến làm tôi nóng hết cả người.

Đông Đông như thợ săn chờ sẵn con mồi, liền cuốn lấy cái lưỡi của tôi, trong chớp mắt, mọi thứ bị cuốn phăng, năm giác quan mất sạch, giây phút này dường như chỉ còn lại đôi môi câu hồn và đôi tay mạnh mẽ đang giữ chặt quanh eo tôi của Đông Đông mà thôi.

Anh ấy hôn lần xuống cổ tôi, rồi xuống đến ngực tôi, tay cũng không yên mà sờ mó lung tung.

Mỗi lần môi anh chạm vào, tôi lại rùng lên từng tế bào sau cảm giác tê cứng mãnh liệt.

Cho đến tận khi cả hai thở hổn hển mới rời môi ra, tôi chỉ cảm thấy hai má nóng bừng không chịu nổi, dùng tay ra sức quạt quạt cho bay đi cảm giác khô nóng trên mặt, nhưng dưới con mắt lom lom chan chứa nồng nàn hiếm thấy của Đông Đông, tôi chỉ biết cụp mi, hai má càng thêm nóng hổi, nóng đến mức có thể đun sôi cả mì gói.

Đông Đông đưa tay sờ sờ lên mặt tôi, giống như đang vuốt lông cho một con mèo, ngón tay trượt xuống chậm rãi nâng cằm tôi lên: “Em biết cả rồi sao? Anh thích ngắm em khi anh ở trên em." Tôi ngượng ngùng không kịp trả lời.

Đông Đông lại thì thầm vào tai tôi: “Em có thích không?”

Tôi nhăn nhó, nhặng xị: “Hỏi cái gì mà hỏi, không trả lời đó."

Đông Đông bật cười, ôm tôi vào lòng: “Không cần nghe câu trả lời, chỉ cần thấy khuôn mặt thoả mãn của em là anh đủ hiểu rồi. Anh đang cùng chung cảm xúc với em.”

Cuối cùng, cả hai cơ thể mệt rã rời cuộn vào nhau ngủ lúc nào không hay

Nửa đêm, bỗng nghe thấy Đông Đông suýt xoa một tiếng, tôi liền giật mình. Anh ấy nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn lại cho tôi, rồi rón rén đi lại mở ngăn kéo tủ bàn làm việc.

Cơ thể tôi đang nghiêng về hướng Đông Đông, tiện ti hí mắt, tập chung lắng nghe và quan sát. Rõ là vết thương trong cơ thể đang hành, cố nén xuống thật khẽ, nếu không phải trùng hợp tôi đang nằm bên phía này, ti hí nhìn chứ cũng không thể nghe thấy gì. Trong lòng tôi trào dâng một nỗi đau buồn khôn xiết.

Đông Đông uống thuốc xong ngồi nghỉ trên ghế một lúc mới quay lại, tôi vẫn giả vờ ngủ, lúc anh ấy lật chăn vào nằm, không hề phát hiện ra tôi đã thức. Tôi vờ xoay người, nằm sát người anh ấy, sau lại chui vào lòng anh ấy, giang tay ôm lấy anh ấy, đau xót biết bao, rồi tôi cũng dần dần ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trông Đông Đông không có vẻ gì là bệnh tật cả, khiến tôi cũng ngờ rằng do mình quá buồn quá quá lo quá sợ thôi.

Mấy nay tiểu công chúa đi chơi cùng Thiên Ngột Nhiên - bảo mẫu của An Nhi cũng là bạn thân của Giang Nhiệt Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play