Sau đó mẹ Đông Đông đã bị thủ tướng đương nhiệm vu oan là bà ấy đã lấy cắp đồ quan trọng trong nhà ông ấy. Khi bà ấy mới đến nhà có mấy ngày mà đồ đạc trong nhà liên tục biến mất.

Đông Hằng nghe được tin này đã bị kích động tột độ, chạy đến phòng của thủ tướng quỳ suốt hai ngày. Trong hai ngày đã quỳ đến mức đầu gối tím bầm, cũng chỉ được một câu nói của ông nội Đông Đông, rằng cô gái kia chỉ là một đứa con gái hạ đẳng, dám dụ dỗ con trai duy nhất của thủ tướng, dụ dỗ đã đành còn dám cả gan trộm cắp vì vậy cô ấy phải chịu phạt.

Rốt cuộc Đông Hằng cũng chỉ là một người con trai không có uy quyền gì, ông ấy cố hết sức cũng chẳng thể cứu được mối tình sâu đậm đó, trong lúc cùng quẫn nhất chỉ có thể đem tính mạng ra uy hiếp, mặc cả với bố mình, rằng nếu ông nội Đông Đông nhất định vu khống mẹ Đông Đông như vậy, khiến ông ấy và mẹ Đông Đông mãi mãi chia lìa, thì ông ấy sẽ tự sát cùng với bà ấy, dù hóa thành tro cũng phải cùng nhau.

Những lời ấy của Đông Hằng vừa tuyệt vọng vừa bi thương, những người nghe được đều rơi lệ, đau lòng. Nhưng ông nội Đông Đông đúng là người đứng đầu đất nước, chỉ một câu mà đã khiến Đông Hằng sụp đổ. Rằng, con muốn chết bố cũng không cản, chắc gì con và con bé đó được chết cùng nhau chứ.

Câu nói ấy tuy không được phong độ nhưng lại rất hữu hiệu. Đông Hằng không biết làm sao, cũng không thể chết cùng người mình yêu, đành nhốt mình trong phòng. Ông nội Đông Đông thấy con trai mình rốt cuộc đã chịu yên ổn thì cực kỳ hài lòng, cũng không quá hao tổn tinh thần vì đôi uyên ương đó nữa. Nhưng vừa sơ ý một cái, Đông Hằng đã lợi dụng sơ hở cứu được người phụ nữ của mình.

Nhân lúc bố mình có buổi họp quan trọng với những quan chức cấp cao, Đông Hằng dắt người phụ nữ của mình xông vào phòng họp, quỳ trước mặt mọi người, cầu xin sự thương tình của những con người nơi đây, nói đỡ cho bọn một lời với thủ tướng.

Mẹ Đông Đông ngoài việc sinh ra trong gia đình tầm thường ra thì cũng chưa từng mắc sai phạm gì, nghe qua thôi là cũng biết ông nội Đông Đông cố tình giàn xếp dựng chuyện bà ấy ăn cắp đồ, ông nội Đông Đông cũng chẳng còn cách nào, đành tác thành cho họ trước sự chứng kiến của mọi người ở đó.

Đông Đông nói: “Bố mẹ anh đã phải đau khổ trải qua quá trình quá sức chông gai, cuối cùng đã có cái kết viên mãn là anh. Dù cho lúc sinh anh ra ông nội vẫn không cho mẹ anh về nhà, không nhận dâu chỉ nhận cháu. Nhưng tới đời anh thì chẳng thay đổi gì, anh cũng phải làm tất cả để bảo vệ được người phụ nữ của anh. Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn chọn rời bỏ anh, không tin tưởng anh. Có lẽ do anh không thể bảo vệ được cô ấy mới khiến cô ấy thiệt thòi mà muốn rời đi…”

Tôi ôm lấy cánh tay Đông Đông, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Người đó có phải là mẹ tiểu công chúa không?”

Đông Đông dừng lại giây lát, nói: “Ừm! Anh sinh ra đã được định sẵn là người thừa kế sản nghiệp gia đình. Từ nhỏ anh đã biết người vợ tương lai của anh chắc chắn sẽ là người được sắp đặt, thời gian ở lâu có thể thấu hiểu thì yêu, còn không thể thì cứ sống như con rối đến hết đời thôi."

“Cũng là người thừa kế, nhưng đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.”

Đông Đông chỉ lặng im, một lúc lâu sau, mới ôm tôi chặt thêm, chậm rãi nói: “Nhưng ông trời đã ban cho anh duyên số được gặp em."

Nghe lời đó, tôi mơ màng kéo chăn lên đắp, rúc vào lòng anh ta ngủ tiếp.

Trong lúc chập chờn đi vào giấc mộng, bỗng nghe Đông Đông nói: “Nếu có ai đó vì muốn bảo vệ em mà làm tổn thương em, khiến em tuyệt vọng cùng cực, em có tha thứ cho người đó không?"

Tôi ngáp một cái đáp: “Tôi muốn đi ngủ rồi.”

Đông Đông lặng yên rất lâu, rồi trong lúc tôi mơ màng mới nói: “Phải làm thế nào để anh và em có thể tha thứ cho anh đây?"

Tôi dụi dụi đôi mắt mình, lại ngáp một cái nữa: “Anh lừa dối gì tôi à? Sao tôi phải tha thứ cho anh?"

Lồng ngực áp sát tôi thoáng run rẩy, lâu này Đông Đông ôm tôi càng chặt hơn, nói: “Ngủ đi”.



Sáng nay tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng rọi vào trong phòng, luồng ánh sáng này vàng ấm.

Đêm qua tôi đã cùng Đông Đông làm chuyện ấy sau nhiều năm cho là thù hận, coi như là tôi "không kiềm chế” được mình. Khi tôi ôm anh ấy vào lòng, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đến giờ nhìn lại, đúng như Giang Nhiệt Lệ nói, quả thật bấy lâu nay tôi chưa từng ngừng nhớ, ngừng yêu Đông Đông. Cảm xúc trong lòng tôi từ đó đến nay chỉ là ghen tức, tuyệt vọng.

Ngồi trầm ngâm nhớ lại chuyện cũ.

Ở trong ngôi nhà tranh đơn sơ. Bốn bề thỉnh thoảng vẳng lên những tiếng chim kêu. Trước một chiếc bàn phấn, một chàng trai đang đứng chải tóc cho một cô gái mặc chiếc đầm trắng muốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play