Bệnh Viện 444

Chương 6: Lấy số và xe cứu thương


1 năm

trướctiếp

Trên tấm danh thiếp, dưới dòng “Bệnh viện 444” có một hàng chữ nhỏ: “Người nào cầm chắc tấm danh thiếp này, gọi số điện thoại 44444444 là có thể tiến hành lấy số thứ tự và đặt hẹn. Nếu chưa cầm chắc mà gọi, số điện thoại sẽ biểu hiện là không tồn tại.”

Giờ phút này, cô gái nắm chặt tấm danh thiếp, xem nó như cọng rơm cuối cùng cứu mạng mình.

Ngay sau đó, cô ấy run rẩy cầm di động, nhanh chóng gọi số điện thoại kia.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng là kết nối.

Có tiếng người vang lên trong điện thoại.

“Bệnh viện số 444... phòng khám bệnh.”

Giọng nói kia không nhanh không chậm, chẳng thể nghe ra sắc thái biểu cảm nào.

Cô gái lật lại tấm danh thiếp, nhìn chữ nhỏ chi chít bên trên và nói: “Tôi, tôi là Lâm Nhan, có thể đăng ký khoa Oan hồn... phòng khám của bác sĩ Cao Hạp Nhan không? Tôi có danh thiếp của cô ấy, trên đây viết là có thể gọi điện trực tiếp cho bệnh viện để lấy số thứ tự.”

“Được chứ, vừa khéo đêm nay bác sĩ Cao có khám bệnh.”

Sau đó, giọng nói kia tiếp tục nói: “Phí khám bệnh là nửa tiếng tuổi thọ, trong vòng hai giờ sẽ trừ chi phí, chỉ cần người bệnh đồng ý là được. Cô nói một câu đồng ý, chúng tôi sẽ tiến hành trừ phí ngay, đồng thời sẽ bảo xe chuyên dụng đón cô đến bệnh viện.”

Phí khám bệnh là tuổi thọ? Nói một câu là có thể trừ đi nửa tiếng tuổi thọ của mình ư?

“Cô, cô không nói đùa chứ? Nói cách khác, tôi sẽ giảm thọ sao?”

“Đúng vậy, giảm thọ một tiếng.”

“Làm sao các người biết tuổi thọ tôi đến đâu?”

“Đương nhiên điều kiện trước hết để tính toán tuổi thọ, đó là cô không gặp phải hiện tượng quỷ quái, còn cụ thể bao nhiêu thì chỉ có viện trưởng biết. Cô cũng có thể nhờ người nhà trả thay, nếu như không thể quyết định ngay tức thì, có thể cân nhắc trước cũng được, xong xuôi thì hẵng gọi đến số này.”

Lâm Nhan nhìn xung quanh, cô ấy dám chắc nếu mình cứ tiếp tục như vậy, tuổi thọ của mình sẽ lùi dần về 0.

“Được... được, tôi đồng ý.”

Vừa dứt câu, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.

Trong phút chốc, Lâm Nhan đột nhiên nghe thấy tiếng vang, luồng sáng từ đâu đột ngột chiếu về phía này. Cô ấy quay đầu nhìn lại thì ngạc nhiên phát hiện một chiếc xe cứu thương đang lao thẳng tới!

Ngay sau đó... Lâm Nhan lại phát hiện mình ngồi trên xe cứu thương cơ!

Trên xe không có ai khác, ghế trước cũng không có tài xế.

Tốc độ của xe cứu thương nhanh đến kinh người, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt... cô ấy không thể nhìn thấy bất cứ người đi đường hay xe cộ nào ở bên ngoài, mọi thứ dần dần hóa thành bóng tối sâu thẳm.

Lâm Nhan trợn mắt, cô ấy lập tức nhận ra có điều không ổn, bởi vì xe cứu thương này chưa từng rẽ sang khúc nào, nó cứ luôn chạy thẳng. Với địa hình xung quanh quảng trường, chuyện này hoàn toàn không thể nào!

Không biết qua bao lâu...

Cuối cùng xe cứu thương đã dừng lại.

Cửa xe từ từ mở ra.

Bên ngoài... không ngờ lại là một màu trắng toát, trái ngược với màu đen kịt vừa rồi.

Lâm Nhan đi xuống.

Sau đó cô ấy phát hiện mình đang đứng trên hành lang dài trắng toát của bệnh viện.

Lâm Nhan ngoảnh đầu nhìn, chiếc xe cứu thương kia đã biến mất từ lúc nào.

Cô ấy cố giữ bình tĩnh mà quan sát bốn phía.

Hành lang này... nơi đâu cũng là sắc trắng, mặt đất và tường như thể vừa được chà kỹ, sạch đến mức có thể phản chiếu hình bóng người ta, không khác gì môi trường vô khuẩn.

Lâm Nhan lập tức đưa mắt nhìn quầy y tá ở phía trước, trên quầy in chữ “khoa Oan hồn”.

Cô ấy đi từng bước qua đó, có hai y tá đang ngồi ngay ngắn trước quầy.

Hai y tá này, một cô dong dỏng cao gầy, một cô có khuôn mặt tròn, nhưng sắc mặt hai người đều cực kỳ tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, chẳng hề có sức sống, khiến người ta có cảm giác như trên người họ tản ra âm khí dày đặc.

Lâm Nhan nơm nớp lo sợ hỏi: “Xin hỏi... xin hỏi nơi này là khoa Oan hồn thuộc bệnh viện 444 phải không?”

Cô y tá mặt tròn kia hờ hững gật đầu.

“Là, là thế này... Tôi tên Lâm Nhan, vừa mới gọi điện thoại tiến hành lấy số.”

Cô y tá cao gầy kia nhìn màn hình máy tính rồi nói: “Cô Lâm, vui lòng đưa chứng minh nhân dân cho tôi xem.”

“Đây ạ.”

Cô y tá cao gầy nhận chứng minh nhân dân của Lâm Nhan, sau đó gõ vài từ trên màn hình máy tính.

Lâm Nhan thật sự sợ hãi: cô chỉ gọi điện thoại thôi mà... họ có thể thông qua chứng minh nhân dân để xác nhận thân phận mình sao?

“Lâm Nhan, số thứ tự khám bệnh là số 4, khoa Ngoại Oan hồn. Qua kia nhìn màn hình lớn, đến lượt sẽ gọi tên. Ngoài ra, tôi biết hiện giờ chắc chắn cô có vô vàn câu hỏi nghi ngờ, tôi chỉ có thể nói rằng những gì cô thấy trên danh thiếp đều là sự thật. Trừ chuyện đó, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô.”

Cô y tá cao gầy trả chứng minh nhân dân lại cho Lâm Nhan, Lâm Nhan ngước mắt nhìn cô ta và nói: “Tôi nghĩ... chắc là nơi này không dùng bảo hiểm y tế nhỉ?”

“Cô à, cô thật hài hước.”

Lâm Nhan cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc.

Tiếp theo, dựa theo hướng dẫn của y tá, Lâm Nhan đi đến hành lang bên trái.

Nơi đó là một sảnh chờ khám bệnh rất rộng, nhưng ánh đèn lại khá u ám.

Từng hàng ghế dài như vậy mà chỉ có hai người ngồi.

Một người là bà cụ tóc trắng xóa, ăn mặc giản dị. Một người là ông chú trung niên đeo mắt kính.

Lâm Nhan ngồi xuống cạnh ông chú trung niên. Nhìn kỹ là có thể thấy người đàn ông này khá tiều tụy, hai má hõm sâu, ánh mắt vô hồn, hốc mắt phủ kín tơ máu đỏ.

“Người bệnh mới tới hả?” Ông chú trung niên nhìn thoáng qua Lâm Nhan và nói: “Hay tới tái khám?”

“Tới... lần đầu.”

Lâm Nhan hít một hơi thật sâu, nói: “Nơi này thật sự... ừm... có thể chữa trị...”

“Đúng vậy.” Ông chú trung niên nói: “Trước đây tôi cũng không tin, nhưng vấn đề của chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện này chữa.”

Cách đó không xa, bà cụ có vẻ co rúm không yên, thường xuyên đứng dậy lải nhải: “Cuối cùng khi nào mới ra đây? Lúc trước cái thứ, cái thứ kia còn ở cửa nhà tôi, hôm nay... tối hôm nay... đã bò lên trước giường! Tôi, tôi muốn mau chóng gặp bác sĩ! Tôi... sớm biết vậy tôi đã chọn khám cấp cứu rồi!”

Đúng lúc này, cửa phòng khám mở, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi ra ngoài.

Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên mấy chữ: “Số 2 Trần X Nguyệt.”

Tiếp theo, bà cụ kia lập tức lao tới, đi vào phòng khám.

Lúc cô gái nọ đi ngang qua Lâm Nhan, Lâm Nhan quay đầu hỏi đối phương: “Cho hỏi cô đã khám xong chưa ạ?”

Cô gái nọ ngẩn người, nhìn Lâm Nhan và nói: “Ừm xong rồi, bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi, bây giờ tôi phải đi trả phí.”

Đơn thuốc?

“Cô có phiền nếu tôi hỏi...”

“Ngại quá, tôi đang vội.” Cô gái nọ tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, sau khi nói xong câu đó thì xoay người, nhanh chân bỏ đi.

Ông chú trung niên thở dài, nói: “Nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như bệnh không nhẹ đâu. Tôi còn may mắn hơn chút đấy, sau vài lần tái khám, kết quả cũng không tệ.”

“Ban đầu tại sao... chú lại tới đây khám?”

“Đó là chuyện của hai tháng trước.”

Dường như ông chú trung niên muốn tìm người để trút bầu tâm sự, ông ta nói với Lâm Nhan: “Lúc đó tôi tận mắt nhìn thấy một cậu trai bị đám đông vây đánh. Cậu ta cầu cứu tôi, nhưng tôi không dám, thậm chí không đủ can đảm báo cảnh sát, dứt khoát bỏ chạy. Sau đó, cậu ta bị đánh tới chết, tôi vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt cầu cứu lúc đó của cậu ta, bây giờ ngẫm lại... tôi thật sự hối hận!”

Mọi ngày Lâm Nhan hay xem bản tin thời sự, cô không nhớ tháng trước thành phố W từng có vụ án như vậy hay không. Ngẫm lại thì, giọng nói và cách phát âm của người đàn ông này cũng không giống người ở thành phố W.

“Khoảng một tháng sau... tôi bắt đầu gặp phải những chuyện kỳ lạ. Mỗi lần về nhà, tôi luôn cảm thấy có người đi theo sau mình, nhưng hễ ngoảnh đầu lại là chẳng thấy ai.”

Lâm Nhan nghe đến đó, cô chợt thốt ra theo bản năng: “Đúng thế! Tôi cũng như vậy!”

“Sau đó, trong một lần nọ, con trai chụp ảnh cho tôi... Trong bức ảnh đó, tôi nhìn thấy có người đứng cách tôi không xa, không ngờ người đó... người đó lại là cậu trai kia!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp