Dù đã đoán trước sẽ có khả năng này, nhưng khi Đới Lâm nghe được vẫn cảm thấy tim mình như thắt lại.

Đó thực sự là... một con quỷ!

“Hôm qua lúc tôi bảo y tá đi kiểm tra phòng, họ đã nói mọi thứ đều bình thường!”

“Ừ, chúng tôi cũng thấy kỳ lạ, lúc ấy y tá kiểm tra phòng cũng không rõ, xem xét tình hình thi thể có thể đoán được, lúc kiểm tra phòng chắc chắn đã chết rồi...”

Đới Lâm chợt hiểu ra...

Đây là dấu vết của vị viện trưởng kia.

Không hổ danh là một người sống được xưng là “Thần quỷ”.

Đới Lâm nghiến răng nói: “Bác sĩ Triệu, tôi sẽ... từ chức.”

“Hả? Bác, bác sĩ Đới, tôi không nghe nhầm chứ?”

“Tôi phải đi trong tháng này. Phiền mọi người hủy lịch hẹn khám trước đó giúp tôi.”

“Bác sĩ Đới, không lẽ anh định ra ngoài tự lập, mở phòng khám tư hả?”

“Tôi nói thật đấy, tôi sẽ viết đơn từ chức ngay bây giờ.”

“...”

Rạng sáng, Đới Lâm viết một tờ đơn từ chức, sau khi đưa cho trưởng khoa đang ngơ ngác, thì về nhà.

Dù những người trong bệnh viện có cố gắng giữ anh lại thế nào, anh cũng không thể ở lại.

Mặc dù Đới Lâm là người gốc ở thành phố W, nhưng anh ở lại đây một mình, sau khi thi đỗ trường y, anh không hề lấy một xu từ gia đình, và vẫn sống một mình bên ngoài, bố mẹ anh sống với đứa em trai đang học trung học.

Về đến nhà, anh tắm qua loa, đặt đồng hồ báo thức rồi lăn ra giường ngủ ngay khi vừa chạm xuống gối.

Khi anh tỉnh dậy, đã chín giờ sáng.

Anh lập tức vào phòng tắm tắm rửa, vừa tắm vừa nghĩ biện pháp đối phó tiếp theo.

Theo quy định của hợp đồng, hậu quả của việc vi phạm hợp đồng là chết.

Anh phải tuân thủ nghiêm ngặt quy định dành cho bác sĩ của bệnh viện, nếu không, cái giá phải trả là tính mạng của anh. Đới Lâm cũng không muốn lấy mạng sống của mình để thử dò xét sức mạnh siêu kỳ lạ này.

Điều quan trọng bây giờ là anh phải khống chế thành công vật bị nguyền rủa được bệnh viện cấy vào người, đó là đôi mắt này. Như Ấn Vô Khuyết đã nói, không thể giết được quỷ, chúng chỉ có thể bị kiềm chế ở một mức độ nhất định bằng vật bị nguyền rủa. Đây là cách duy nhất mà bác sĩ có thể thông qua đó điều trị cho bệnh nhân. Và hầu hết các bác sĩ đều lép vế khi đối mặt với quỷ. Các bác sĩ hàng đầu vẫn thường bất lực khi đối mặt với những con quỷ đáng sợ nhất.

Y thuật của bác sĩ mạnh hay yếu đều có liên quan chặt chẽ đến vật bị nguyền rủa.

Vì vậy, Đới Lâm phải tìm ra cách để khám phá ra năng lực của đôi mắt này.

Cho dù anh là một bác sĩ như thế nào, anh cũng sẽ không tiếc bất kỳ thứ gì, để nâng cao y thuật của mình.

Trước đây, y thuật chỉ tượng trưng cho khả năng cứu được nhiều bệnh nhân, nhưng hiện nay, y thuật còn đại diện cho năng lực bảo vệ tính mạng của bác sĩ.

Và anh cảm thấy sau khi nuốt chửng tay quỷ, đôi mắt cũng có thêm năng lực mới.

Anh nhìn về phía sữa tắm trong phòng tắm, mở to mắt phải.

Ngay sau đó... anh nhìn thấy đằng sau chai sữa tắm xuất hiện một vài ngón tay!

Đúng lúc đó, Đới Lâm chợt cảm thấy khó thở, não bộ như bị xé nát. Đồng thời, ngón tay đó cũng khiến anh cảm giác được sự đe doạ mạnh mẽ, nếu sơ ý một chút, nó có thể sẽ cắn lại chính anh!

Anh lập tức nheo mắt lại, sau đó ngón tay kia nhanh chóng biến mất! Sự khác thường của cơ thể tiêu tan.

“Thực sự... thực sự đã hấp thu một phần năng lực của quỷ...”

Nhưng, hiển nhiên là năng lực này không phải dễ dàng kiểm soát như vậy, nó tạo gánh nặng khá lớn cho cơ thể. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi tắm xong, Đới Lâm cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó, anh bắt đầu lấy ra một cuốn sổ, ghi lại tất cả những manh mối mà anh có được cho đến nay.

Trước hết, anh phải hiểu rõ những thay đổi của đôi mắt này có gây hại cho cơ thể mình hay không, phải đến bệnh viện chuyên khoa mắt để kiểm tra lại.

Sau đó, không phải Ấn Vô Khuyết và những người khác nói cái gì anh cũng sẽ tn, đám người kia chắc chắn có siêu năng lực, nhưng bản hợp đồng đó có thật sự kiểm soát được sống chết của anh không, anh phải tìm cách xác nhận, nếu không anh sẽ hoàn toàn bị đám người đó nắm trong lòng bàn tay rồi.

Anh đã từng cố gắng mang những thứ trong bệnh viện ra, nhưng vừa dịch chuyển, anh phát hiện ra mình không thể mang ra dù chỉ một mẩu giấy vụn. Có vẻ như không thể đem đồ ra ngoài, hoặc là... với năng lực của anh thì không thể làm được.

Sau khi ghi chép xong, Đới Lâm đặt bút lên ba chữ “Bản hợp đồng”.

Hợp đồng bình thường sẽ có mục vi phạm điều khoản hợp đồng, không gì khác hơn là thanh toán bồi thường thiệt hại. Nhưng hợp đồng này thì khác, cái giá của việc vi phạm hợp đồng chỉ có một chữ, đó là chết. Và hợp đồng bình thường sẽ có hai bản, nhưng hợp đồng này chỉ có một bản.

Ngay cả sống chết cũng có thể thao túng, bệnh viện này chắc chắn có khả năng khiến anh phải chết.

Nhưng Đới Lâm không muốn chấp nhận cuộc sống của mình bị người khác điều khiển.

“Các điều khoản khác của hợp đồng đều rất nghiêm ngặt, rất khó tìm ra sơ hở.” Đới Lâm vẫn nhớ rõ các điều khoản trong hợp đồng: “Quan trọng là quyền giải thích cuối cùng các điều khoản hợp đồng chính là của bệnh viện…”

Đới Lâm cuối cùng quyết định tuỳ cơ ứng biến trước đã, trả tiền thuê nhà tháng này cho chủ nhà, rồi nói không muốn thuê nữa.

Lúc còn trẻ, anh đã được bệnh viện đặc biệt cất nhắc làm phó trưởng khoa. Nhưng bây giờ lại biến thành một bác sĩ thực tập. Và nếu phải trực trong suốt thời gian thực tập thì rõ ràng là không thể tiếp tục thuê nhà, chưa kể lý do thuê nhà này là vì nó gần bệnh viện.

Sau đó, anh lên mạng, bắt đầu tìm kiếm “Bảo hiểm nhân thọ”.

Tiếp đó, anh đến một công ty bảo hiểm nhân thọ và được tư vấn một loại bảo hiểm an toàn thân thể khá cao so với mặt bằng chung.

Công việc này nguy hiểm hơn nhiều so với các bác sĩ bình thường, vì vậy anh muốn đề phòng trước.

Sau khi tư vấn, Đới Lâm bước ra khỏi cửa công ty bảo hiểm.

Lúc này, anh để ý đến một cô gái với gương mặt đầy u sầu và ánh mắt thấp thỏm lo âu.

Trong nháy mắt, Đới Lâm đột nhiên cảm thấy mắt trái đau một cách mãnh liệt!

Cô ấy đi ngang qua anh, nhưng vì tâm trạng không tốt nên đã va vào Đới Lâm.

“Tôi xin lỗi...” Cô gái vội xua tay tỏ vẻ xin lỗi.

“Không sao.” Đới Lâm xua tay, quan sát tỉ mỉ cô gái này.

Cô gái này rất xinh đẹp và đoan trang, vóc dáng cao gầy, nhưng lúc này hai má hóp lại, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ sợ hãi.

“Anh ơi?”

Đới Lâm lấy ra một tấm danh thiếp mà bác sĩ Cao đưa cho anh sau ngày tuyển dụng, đưa cho cô và nói: “Nếu cô cần, hãy đến đây.”

Cô gái ngây người, nhận lấy danh thiếp. Bởi vì Đới Lâm đi ra từ công ty bảo hiểm, cho nên cô vô thức nghĩ rằng đó là danh thiếp của nhân viên công ty bảo hiểm.

Sau khi Đới Lâm rời đi, cô cầm danh thiếp lên nhìn mà sững sờ.

“Đây ... đây là cái gì?”

Trên tấm danh thiếp màu đỏ tươi là một bộ xương đen như mực, bên trên bộ xương là một hình chữ thập màu đen.

Bên dưới có một dòng chữ: “Cao Hạp Nhan, bác sĩ điều trị của khoa oan hồn Bệnh viện số 444”.

Cô nhìn lên và đột nhiên thấy ...

Đường phố trước cửa công ty bảo hiểm vốn dĩ đông đúc người qua lại, giờ phút này lại vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng... mới có hai ba người qua lại!

“Lại… lại đến rồi!” Sắc mặt cô đột nhiên trở nên rất khó coi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play