“Tôi không có sử thích gì đặc biệt, càng không thích những đồ vật xa xỉ, lộng lẫy hay những người phụ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Từ trước cho đến nay trong mắt tôi, trong tim tôi chỉ chứa duy nhất mình em.’’

Không thể không nói, mỗi câu của Lăng Thiếu Hàn đều chạm đến đáy lòng cô, làm tâm trạng cô hỗn loạn.

Anh đã nói đến mức độ này, đã quá rõ ràng rồi. Không, phải nói là trước kia hay hiện tại Lăng Thiếu Hàn chưa bao giờ che dấu tình cảm của anh dành cho cô. Lần nào hai người gặp nhau hay tiếp xúc, không thể không nói anh đều rất biết lợi dụng cơ hội nói ra những lời đầy tình ý dành cho cô. Mà những lời ấy, buồn cười thay, lại có thể khuấy động trái tim của cô.

Nhưng, Lăng Thiếu Hàn hoàn hảo như vậy, ưu tú và nổi trội như vậy, cô lấy tư cách gì ở bên cạnh anh, sánh đôi cùng anh.

Anh sạch sẽ đến mức chưa từng có mối tình đầu nào, xung quanh có nhiều phụ nữ xinh đẹp muốn tiếp cận cũng không có cơ hội đến gần anh. Một người đàn ông trưởng thành, chững chạc đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của mọi phụ nữ ấy vậy mà, anh chỉ dành sự ái mộ của mình dành cho cô.

Lúc này tâm trạng Hạ Thư Hinh rất phức tạp. Đây không phải là lần đầu Lăng Thiếu Hàn nói những lời thâm tình ấy, nhưng lại là lần đầu cô cảm nhận rõ ràng trái tim đã không theo sự khống chế của mình nữa.

Một lần nữa cô đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, lên tiếng từ chối anh: "Lăng Thiếu Hàn, chúng ta không chung đường."

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Anh có lý tưởng và trách nhiệm của anh, tôi có ước mơ và con đường riêng của tôi. Hai chúng ta, ngay từ đầu đã là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau. Anh nói anh thích tôi, nhưng đó chỉ là tình cảm từ một phía của anh. Còn tôi không thích anh. Chúng ta không nên tốn thời gian vào những việc không có kết quả. Vậy nên, Lăng Thiếu Hàn, anh đừng dành tình cảm cho tôi nữa. Thứ tình cảm của anh làm tôi cảm thấy rất nặng nề."

Người đàn ông này, anh tốt đến mức khiến cô không biết phải làm thế nào cho hợp lý. Nói một câu cũng sợ anh tổn thương. Nhưng cô không biết phải làm sao. Người đàn ông quá đỗi giỏi giang như vậy, cô tự thấy bản thân không xứng với anh.

"Hạ Thư Hinh, em chưa thử vì sao lại chùn bước? Em đang sợ điều gì? Sợ rằng trái tim sẽ lại đặt nhầm người hay do bản thân em không có tự tin, không đủ dũng khí. Nói thẳng ra là vì em chưa có đủ niềm tin ở tôi, em không chắc rằng tình yêu của tôi đủ lớn để sưởi ấm trái tim đã sớm lạnh giá của em. Nhưng mà, bản thân em cũng có rung động, không phải sao? Vậy tại sao lại không cố thử một lần, mở lòng thêm lần nữa chứ?"

Hạ Thư Hinh cụp mắt, ngón tay bất giác nắm chặt: "Tôi…"

"Hạ Thư Hinh, em chưa thử vì sao lại chùn bước? Em đang sợ điều gì? Sợ rằng trái tim sẽ lại đặt nhầm người hay do bản thân em không có tự tin, không đủ dũng khí. Nói thẳng ra là vì em chưa có đủ niềm tin ở tôi, em không chắc rằng tình yêu của tôi đủ lớn để sưởi ấm trái tim đã sớm lạnh giá của em. Nhưng mà, bản thân em cũng có rung động, không phải sao? Vậy tại sao lại không cố thử một lần, mở lòng thêm lần nữa chứ?"

Lăng Thiếu Hàn cảm nhận rất rõ ràng tình cảm của Hạ Thư Hinh đang dần có sự thay đổi nhưng sự thay đổi ấy có lẽ chính cô chưa nhận ra hoặc có lẽ là cô đang cố trốn tránh, không muốn nghĩ sâu về nó.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ? Anh sẽ khiến cô phải thừa nhận thứ tình cảm ấy.

Hạ Thư Hinh nhìn vào đôi mắt vô cùng nghiêm túc không có ý đùa cợt nào của anh, lời từ chối đến đầu môi đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Cô bất giác cụp mắt che dấu tâm trạng phức tạp của mình.

"Tôi…"

Nhìn biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của cô, Lăng Thiếu Hàn thầm thở dài.

Cô gái thiếu tự tin này.

Rốt cuộc anh phải làm gì để khiến cô yên tâm đây.

"Thư Hinh, em đã từ chối lời tỏ tình của tôi không chỉ một lần. Tôi mong rằng lần này trước khi em định nói ra lời gì đó, tôi mong rằng em có thể nghiêm túc suy nghĩ thật kĩ rồi mới đưa ra quyết định. Tôi sẽ chờ câu trả lời của em."

"Không cần, tôi…"

Lăng Thiếu Hàn đột ngột cắt ngang: "Suỵt."

Anh nói: "Thư Hinh, nếu em từ chối lời tỏ tình của tôi một lần, vậy tôi sẽ lại tỏ tình em một lần. Cho đến khi nào em đồng ý thì thôi."

Lăng Thiếu Hàn dứt lời, liền đứng dậy. Anh cầm theo áo khoác ngoài sau đó xoay người rời khỏi căn hộ của cô.

Cánh môi Hạ Thư Hinh khẽ mở, định nói gì đó nhưng cuối cùng cô vẫn trơ mắt nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa.

"Cạch."

Cửa đóng lại, người cũng đi rồi. Nhưng lại để cho cô một nỗi lòng khó nói thành lời.

Cô rủ mắt, nhìn các món ăn đẹp mắt trên bàn, tự dưng cảm thấy không có tâm trạng ăn uống nữa.



"Cốc cốc…"

"Vào đi."

"Chị Thư Hinh, hai hôm nay em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, chị có chuyện buồn gì à?"

Hạ Thư Hinh đang chìm trong suy nghĩ của mình, nên khi có người gõ cửa văn phòng cô cũng không để ý cho lắm chỉ nói một câu ngắn gọn.

Lúc nhân viên thiết kế bước vào cô vẫn chưa thoát khỏi dòng suy tư cho đến khi nhân viên cất tiếng cô mới hoàn hồn lại, chiếc bút chì trên tay chẳng may rạch một đường nhỏ trên bản phác thảo thiết kế, cốc cà phê bên cạnh bị cánh tay cô chạm nhẹ vào đồ ra bàn, thấm vào giấy vẽ.

"Ôi!"

"Chị Thư Hinh, chị không sao chứ?"

"Không, không sao."

Hạ Thư Hinh phất tay, vội đứng dậy lấy khăn giấy từ nhân viên lau đi vết bẩn trên bàn.

"Chị Thư Hinh, tâm trạng chị bất ổn vậy, chiều chị có đi thị sát công trình được không?"

Hạ Thư Hinh gật đầu, mấy hôm nay cô luôn nhớ đến những lời Lăng Thiếu Hàn nói, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên có nhiều lúc cô hay thất thần, không tập trung vào công việc nhiều. Nhưng cô không quên lịch trình của các ngày cần làm những gì ngoài ngồi trong phòng làm việc thiết kế.

"Em chuẩn bị đi nhé. Chiều theo chị đi công trường."

Lạc Yên gật đầu: "Ok chị."

Lúc Lạc Yên định ra ngoài Hạ Thư Hinh như nghĩ đến gì đó, cô gọi cô ấy hỏi:

"À phải rồi Tiểu Yên, hai hôm nay chị không thấy Y Vân đi làm. Cô ấy bận gì à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play