Phiên Ngoại: THỌ YẾN
Ngày thọ yến mọi người được chiêm
ngưỡng kỳ cảnh sao rơi đầy trời, cuối cùng cũng đã trở thành một thần thoại được
mọi người truyền tụng khắp nơi, trở thành một giai thoại cực đẹp của võ lâm
giang hồ.
Huynh muội Bạch Nguyệt Lâm cùng Bạch
Nguyệt Vân tình cảm cực tốt, đã để lại cho con cháu đời sau …. Hay nói đúng hơn
là để lại cho người trong thiên hạ một phần lễ vậy cực hỉ, cũng đồng thời xóa
tan tin đồn về chú văn khiến Hắc đạo lụi tàn, giúp cho Bạch đạo đằng đạt, rửa
oan cho Bạch gia. Ngược lại, mấy câu chúc phúc của Bạch Nguyệt Vân từ trên trời
hiện ra đã khiến cho địa vị của vu nữ này tăng lên rất nhiều trong lòng người
giang hồ.
Dĩ nhiên, cuối cùng thì Hắc đạo giang hồ cũng không còn tin vào cái gì mà nguyền rủa do tổ thượng bọn họ truyền lại nữa, Công Tôn lại nói cho họ biết về chuyện tổ thượng của bọn họ có thể bị trúng độc.
Đám người Hắc đạo đều đồng ý với
Công Tôn sẽ về điều tra qua chuyện này, xem trước đây tổ tiên nhà mình có từng
trải qua chuyện nào như vậy hay không, sau đó sẽ cùng đến Thường Châu phủ chờ
Công Tôn trị bệnh cho.
Kiền Lão Tam vẫn thần thần quỷ quỷ, thế nhưng
hình như không có tránh Kiền Duyệt như trước đây, Kiền Duyện đối với hắn cũng
thoải mái tự nhiên hơn trước.
Bây giờ thì mọi người cũng đã hiểu
tại sao trước kia Kiền Lão Tam lại sống chết cũng nhất định không chịu theo Kiền
Duyệt đó đi, bởi vì đó là do Khô Lâu lão quái đóng giả. Đừng nhìn Kiền Lão Tam
điên điên khùng khùng như vậy, thế nhưng liếc mắt ra cái đã biết Kiền Duyệt kia
có “vấn đề”, vì vậy cho nên mới nhất định không đi theo hắn.
Vấn đề của Hắc đạo coi như cũng xử
lý xong, chỉ còn lại chuyện của đám người Hắc Liên Hoa kia nữa thôi.
Cũng không biết đám người Hắc
Liên Hoa kia thuộc môn phái nào, có điều bây giờ cũng đã điều tra ra kẻ chủ mưu
đằng sau chính là Khô Lâu lão quái.
Khô Lâu lão quái lại rất thẳng thắn,
nói trắng ra mình đã giết chết Kiền Lão Đại và Kiền Lão Nhị, cũng là người đặt
Băng chủng tử trong người bọn họ nhằm hủy thi diệt tích. Tất cả mọi chuyện hắn
nói rất rõ ràng, cũng rất ăn khớp với vụ án, thế nhưng chỉ có một điều duy nhất
hắn không nói rõ chính là, hai chén máu của Bạch Hạ kia đã bị mang đi đâu rồi.
Theo cách giải thích của hắn
chính là —— Vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người cho nên mới cố ý đánh lạc hướng
điều tra, đem hai chén máu đó đổ đi nơi khác, nói cách khác chính là hắn cố ý bịa
chuyện.
Mấy lời giải thích của Khô Lâu
lão quái quả thực rất trôi chảy, có điều hình như hắn cố ý nhận hết tội lỗi vào
mình, chặt đứt mọi manh mối nghi ngờ, cho nên vẫn khiến mọi người luôn nghĩ
chuyện hẳn không đơn giản như vậy.
Đáng tiếc, lão đầu này cũng Đinh
Mậu dù sao cũng là thủ lĩnh của đám người Hắc Liên Hoa …. Hơn nữa, ngoại trừ
chuyện hai chén máu của Bạch Hạ kia ra thì cũng không có bất cứ bằng chứng gì
có thể chứng minh bọn họ còn có kẻ sai khiến đằng sau, vì vậy cũng chỉ còn cách
tạm thời dừng điều tra tại đó.
Bạch Ngọc Đường vẫn còn cánh cánh
nghi ngờ , không biết người nào có ý đồ gì với máu của phụ thân hắn mà lại lấy
đi hai chén máu đó. Theo lý mà nói, huyết thống Bạch gia cũng không có gì đặc
biệt, chẳng lẽ lại có quan hệ với Bạch Nguyệt Vân năm đó sao?
Mặt khác, Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu vẫn còn chút hứng thú cùng kinh ngạc với Vạn Chú cung.
Tại sao bốn vị lão nhân gia khi
nhắc đến Vạn Chú cung lại luôn thần bí đến vậy, mà hậu nhân của dân chúng ở gần
Vạn Chú cung lại đều di chứng bệnh tật trong người?
Còn cả việc tổ chức Hắc Liên Hoa
kia không hề hứng thú với chuyện Chú văn, thế nhưng lại dốc hết sức tìm Ngọc
tôn cùng Kim đản nữa, rốt cuộc là vì sao?
“Kim đản liệu có phải là cái mà
Triệu Trinh đưa đến kia không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu sờ cằm, nói: “Có thể
a, quả trứng đó sau khi được mở ra, ở bên trong đều là vàng, cũng có thể được gọi
là kim đản.”
“Vậy Ngọc tôn thì sao?” Bạch Ngọc
Đường hỏi: “Ngọc điêu của sư phụ ta?”
Triển Chiêu sờ cằm: “Thấy qua
chưa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái.
“Ân ….”
“Các thúc đang làm cái gì đó?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
còn đang ngồi ở bàn đá trong hoa viên mà thảo luận, lại nghe thấy có người hỏi
mình phía sau, thanh âm mềm nhũn lại ngọt ngào thế này thì nhất định là của một
người mà thôi.
Hai người quay đầu lại, thuận tiện
cúi đầu một cái, quả nhiên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang cười híp mắt mà ngước mặt
nhìn hai người, trong tay còn cầm một cái …. Lồng đèn!
“Tiểu Tứ Tử, ban ngày cũng chơi
đèn lồng sao?” Triển Chiêu cười hỏi.
“Chúng cháu đi thám hiểm.”
Lúc này, Tiêu Lương cũng dẫn đầu
cả một đoàn người cầm đuốc sáng trưng chạy vào, sau lưng bé còn có cả Thiên Tôn
cũng đang cười híp cả mắt nữa.
Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc
dĩ mà nhìn sư phụ nhà mình, hỏi: “Hai đứa chúng nó cộng lại tuổi cũng không bằng
số lẽ của người, người vẫn còn đi chơi cùng bọn chúng?”
Thiên Tôn nheo mắt lại, một tay
kéo Tiểu Tứ Tử, một tay kéo Tiểu Lương Tử, nói: “Đi, chúng ta không thèm để ý đến
hai đứa đó.”
Nói xong rồi, hai bé một lớn liền
cùng nhau ra ngoài.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
nhìn nhau một cái, có chút ngạc nhiên hỏi: “Đi thám hiểm ở đâu a?”
“Ngô ….” Tiểu Tứ Tử vừa định trả
lời thì Thiên Tôn đã nhanh tay bịp miệng bé lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
liền cay mày —– Có vấn đề.
“Không nói cho hai đứa nó!” Thiên
Tôn liền lôi theo hai tiểu hài nhi chạy đi mất.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
đương nhiên là đuổi theo.
Một lúc lâu sau, mọi người cũng
đã tới căn phòng của Công Tôn kia.
Mà lúc này, Triệu Phổ cùng Công
Tôn cũng có ở trong phòng.
Hình như Công Tôn đang viết đơn
thuốc, Triệu Phổ ở bên cạnh ăn canh viên, mà Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa cùng ở
đây, đang nhìn chằm chằm cái hốc ở trong phòng.
Cái bàn đã được ảnh vệ chuyển
sang chỗ khác, cơ quan phía dưới cũng được mở ra, cửa động đen ngòm đã được mở
ra trước mắt mọi người.
Sau khi cơ quan mở ra, Ân Hậu liền
nói cho mọi người biết chuyện lần trước mình cùng Tiểu Tứ Tử không phải tự dưng
biến mất mà là do không cẩn thận nên rơi xuống cái động này. Có điều, bọn họ
không muốn làm hỏng quà mừng thọ cho Bạch Hạ cho nên mới giữ bí mật với mọi người.
Thế nhưng, lúc này mọi người đều
biết cả rồi, vì vậy, tất cả mọi người liền quyết định nghiên cứu địa đạo này một
chút.
“Hình như căn phòng này trước đây
Bạch Nguyệt Lâm đã ở.” Bạch Hạ cũng ở bên cạnh.
Sáng nay hắn cũng không có tìm thấy
nương tử của mình đâu. Nguyệt Nha Nhi nói cho hắn biết, từ sáng sớm Lục Tuyết
Nhi đã dẫn người đi chuẩn bị thọ yến cho hắn rồi, bảo hắn sáng nay tự mình đi
tìm nhi tử chơi cùng đi.
Bạch Ngọc Đường vừa mới vào phòng
đã nghe thấy Bạch Hạ đang ăn một chén canh do tự tay Lục Tuyết Nhi nấu cho
mình, lại vừa nói cho mọi người: “Cơ quan này có thể là do năm đó Bạch Nguyệt
Lâm lặng lẽ làm ra.”
“Ở bên dưới, ngoại trà trân châu
mai ra thì không còn cái gì khác nữa sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi Ân Hậu ở sau lưng.
Ân Hậu xua tay một cái: “Không rõ
lắm, đã bị Trân châu mai chặn lại rồi.”
“Chúng ta cùng xuống xem đi!” Tiểu
Tứ Tử lần trước đã từng xuống một lần rồi, lần này càng thành thục hơn, định nhảy
xuống động, thế nhưng đã bị Công Tôn kéo lại: “Cẩn thận ngã dập mông!”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi nhìn Công Tôn.
Triển Chiêu cầm lấy đèn lồng trong
tay bé, nói: “Hay là ta đi xuống đi …”
“Ngươi xuống làm cái gì?” Ân Hậu
thiêu mi một cái.
“Đúng a, lớn rồi mà còn chơi cái
loại trò chơi nhàm chán thế này a.” Thiên Tôn liền cầm lấy đèn lồng trong tay
Triển Chiêu: “Ta đi cho.”
Tất cả mọi người đều hết nói nổi
——- Rõ ràng là không muốn cho Triển Chiêu đi xuống.
Bạch Ngọc Đường chọc chọc Thiên
Tôn, nói: “Sư phụ, ngoại công con vừa lén giấu một bức họa thư đi, vừa chạy về
phòng rồi.”
“Thật!” Thiên Tôn cả kinh: “Hắn
mua được thứ tốt gì?”
Bạch Ngọc Đường xua tay: “Dáng vẻ
còn rất cẩn thận, còn nói là nhất định không cho người khác biết nữa.”
Thiên Tôn liền nhanh chóng nhét
đèn lồng vào tay Bạch Ngọc Đường, vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
“Lão Qủy đó nhất định mua được thứ gì tốt rồi!”
Cứ thế, Thiên Tôn giống hệt một
làn khói, nháy mắt cái đã biến mất vô tung.
Mọi người yên lặng nhìn Bạch Ngọc
Đường một cái, cảm khái ——– Cũng thật dễ lừa đi ….
Bạch Ngọc Đường giao đèn lồng cho
Triển Chiêu, thuận tiên ôm lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Công Tôn, nói với hắn:
“Dù sao cũng còn sớm, ta cùng Miêu Nhi dẫn nó đi chơi một chút đi.”
Công Tôn cũng biết thực ra Triển
Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường muốn đi xuống, hơn nữa nhìn vẻ mặt hưng phấn như vậy
của Tiểu Tứ Tử, cũng không ngăn cản nữa, gật đầu nói: “Cẩn thận một chút!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
liền mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương xuống dưới, Triển Chiêu cũng cùng đi
tham gia náo nhiệt, vừa đến phía dưới xong liền nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong tay Bạch
Ngọc Đường.
Triển Chiêu cầm đèn lồng bốn phía
soi thử, Bạch Ngọc Đường cầm đuốc nhìn xem trên nóc thành động có hình vẽ nào
không.
Trên vách tường vẫn còn lưu lại rất
nhiều bột châu mai, vì vậy ánh sáng vẫn còn lấp lánh, mặc dù không được sáng
như lần trước Tiểu Tứ Tử xuống, thế nhưng cũng có thể thấy rất rõ ràng.
“Một địa đạo thật thẳng.” Triển
Chiêu đưa tay sờ vách tường: “Xem ra Bạch Nguyệt Lâm tốn không ít tiền thuê
nhân công để làm ra cái động này đi.”
Lúc này mọi người lại lần nữa im
lặng mà nhìn Bạch Ngọc Đường —– Qủa nhiên, cái tính cách phá của cùng kỹ tính
này cũng là do tổ phụ truyền lại đi.
Ở bên ngoài cửa động bên trên, Vô
Sa nhìn Ân Hậu một chút, ý là —— Không cần lo lắng sao?
Ân Hậu nhún vai một cái, bất đắc
dĩ ——- Ta lười quản chuyện này.
Vô Sa cũng chỉ có thể để như vậy,
than thở ——- Vốn dĩ là muôn giao cho Thiên Tôn phụ trách ngăn chúng lại, không
ngờ tới Lão Qủy đã bị Bạch Ngọc Đường dùng có mấy câu đã gạt đi rồi, vô dụng chết
mất, quả nhiên luôn bị hắn làm cho tức chết.
Vậy lúc này, Thiên Tôn đang làm
cái gì đây?
Trong phòng Lục Thiên Hàn, Thiên Tôn
lôi một bức họa thư: “Cho ta xem một chút!”
“Ngươi đừn phá!” Lục Thiên Hàn vô
lực mà cướp lại cuộn tranh: “Đây là quà sinh nhật cho nhi tế ta.”
“Chỉ xem một chút thôi.”
“Buông tay, ngươi kéo rách rồi ta
liền không khách khí với ngươi!”
……………
Lục Thiên Hàn cùng Thiên Tôn vẫn
còn mải tranh nhau cuộn tranh, làm gì còn nhớ đến chuyện của bọn Bạch Ngọc Đường
bên này nữa.
………………..
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường,
mang theo Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi theo tham gia náo nhiệt cứ
thế mà đi qua một cái động thật dài, sau đó đi thẳng đến đỉnh ngọn Đồ Vân mà vẫn
không tìm thấy manh mối hữu ích nào. Chỉ thấy được đám mạng nhện còn lưu lại
trên những Trân châu mai kia mà thôi.
Bạch Ngọc Đường rất tinh thông cơ
quan nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khả nghi, vì vậy có chút bất lực
nói: “Có thể lần này lại uổng công đi một chuyến rồi.”
“Hay là chúng ta lên đỉnh Đồ Vân
xem một chút?” Triển Chiêu hỏi: “Nơi này cũng rất dễ đi lên.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy vậy cũng
được vì vậy mọi người cùng thi triển khinh công, dễ dàng lên đến đỉnh Đồ Vân.
Từ trong địa đạo này lên đó cũng
rất dễ dàng, thứ nhất nơi này có rất nhiều trụ lực, thứ hai không có đá tàng đột
nhiên nhô ra cũng không có khi lưu cản trở.
Lên đến đỉnh núi, mọi người mới
biết được mình chui ra từ một bia đá.
“Bên kia là cái gì a?” Triệu Phổ
chỉ cách đó không xa mà hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người liếc mắt nhìn sang,
cũng nhịn không được mà cau mày, chỉ thấy ở đó có rất nhiều hố, còn có cả một
cái xẻng, mà có một cái hố lại khá lớn, có lẽ mới được đào ra gần đây mà thôi.
“Mấy lão đầu kia đã sớm đến đây rồi!”
Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ.
“Nói cách khác, đồ đã chôn năm đó
cũng bị bọn họ lấy đi sao?” Triển Chiêu đi tới cạnh cái hố kia mà nhìn chằm chằm,
sờ cằm suy nghĩ: “Ân, có lẽ là món đồ hình vuông, một cái hộp sao?”
“Thứ năm đó được chôn xuống hẳn
là Thiên Long Lệnh đi?” Triển Chiêu hỏi: “Cũng chưa từng nghe qua có thứ khác
a? Liệu có quan hệ gì với Ngọc tôn cùng Kim đản không?”
Sau đó mọi người lại tìm thêm một
lát nữa nhưng cái gì cũng không có, vừa không tìm được gì, lại vừa thấy dưới
Ánh Tuyết Cung lúc này đã rất náo nhiệt rồi, vì vậy mọi người không thể làm gì
khác là đi xuống núi.
Thấy mấy người này hưng trí bừng
bừng lúc đi vào, lại chán nản ủ rũ khi đi ra, khóe miệng bốn Lão đầu hơi nhướng
lên một chút, cười mà không nói, vẻ mặt cực kỳ khoái trá, rõ ràng cái bụng đen
thui lui a.
Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền
đến tiếng hô nhẹ của Thần Tinh Nhi: “Khai tiệc thôi!”
Tất cả mọi người cùng đi ra ngoài
dự thọ yến của Bạch Hạ, bởi vì tất cả đều là người thân thiết cho nên Lục Tuyết
Nhi chuẩn bị một cái bàn thật lớn để mọi người cùng ngồi ăn, vô cùng náo nhiệt.
Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc
Đường đều ủ rũ, Bạch Hạ đúng lúc đi ngang qua hai người bọn họ, thấp giọng nói
một câu: “Hai đứa đã mở cái hòm đồ chơi ra xem thử chưa?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
ngẩn người, nhìn Bạch Hạ sau đó gật đầu một cái.
“Có nhìn thấy một cái khay
không?” Bạch Hạ hỏi tiếp.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
nhìn nhau một cái, theo bản năng lại gật đầu —— Có a, mặc dù không biết chơi thế
nào.
Bạch Hạ khẽ mỉm cười, thấp giọng
hơn nữa, nói: “Trên cái khay kia có tổng cộng mười ba lỗ, một là Kim đản, mười
hai Ngọc tôn.”
Nói xong rồi, Bạch Hạ liền cười
ha hả mà đi, để lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt hồi lâu, sau đó
liền nhanh chóng xoay người chạy về phòng.
Hai người trở lại phòng mình rồi
liền đóng cửa lại trước, sau đó lật mành giường lên.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường mở
cái hòm ra, tìm cái khay mà trước đó chẳng biết dùng để làm gì ra.
“Tới!” Triển Chiêu lấy hai cái hộp
ra, một cái chính là thập nhị ngọc oa kia, một cái là trứng vàng Triệu Trinh
cho.
Cái khay này có tổng cộng mười ba
lỗ, ở giữa có một cái lỗ tròn xoe bóng loáng, Triển Chiêu liền đặt kim đản vào
đó, vặn nhẹ một cái, rất vừa vặn.
Mà vây quanh kim đản kia có mười
hai cái lỗ, hình dạng khác nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
lần lượt thử từng ngọc tiêu một, phát hiện mỗi ngọc tiêu đều vừa một cái lỗ, chỉ
trong chốc lát, mười hai ngọc tiêu cũng được lắp lên.
Thì ra là, kim đản, ngọc tiêu
cùng cái khay này chính là một bộ.
Bạch Ngọc Đường suy ngĩ một chút,
đưa tay ấn cơ quan trên kim đản …. Chỉ trong nháy mắt, cơ quan mở ra.
Chỉ thấy sau khi vỏ trứng được mở
ra, ánh sáng vàng lấp lánh liện hiện ra giữa khay, ngọc tiêu trong nháy mắt
cũng biến sắc. Ánh sáng đan xen vào nhau, rất nhanh sau đó lại tạo ra một quang
ảnh, vẽ lên một bức họa trên mặt khay.
Trong họa, có mấy hòn đảo nhỏ, lại
có mặt biển rộng mênh mông …. Mà theo hình dạng cánh bướm lay động kia, trên mặt
biển ấy như xuất hiện một con thuyền, đang đi theo một lộ tuyến vô cùng phức tạp,
vòng vèo qua các khu đá ngầm, đi thẳng đến một đảo nhỏ giống hình một cái sừng
dê.
Triển Chiêu chỉ chỉ tòa cung điện
huy hoàng trên tiểu đảo kia, nói: “Đây là ….”
“Có lẽ chính là vạn chú cung trong
truyền thuyết đi?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được cảm khái: “Bản đồ này được
làm thật quả kỳ công!”
Triển Chiêu cũng gật đầu tỏ ý
đúng là như vậy.
“Khụ khụ.”
Hai người đang nhìn rất chuyên
chú, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng ho khan truyền tới, hai người cả kinh mà
quay đầu lại.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào mà
Lục Thiên Hàn đã ở phía sau bọn họ, sờ râu mà bất đắc dĩ nhìn hai người, trong
lòng Lục Thiên Hàn lúc này cũng chỉ biết cảm khái ——- Hai đứa nhỏ này cũng quá
thông minh đi, như vậy mà cũng có thể tìm ra được sao.
“Ngoại công.” Bạch Ngọc Đường hỏi
Lục Thiên Hàn: “Đây chính là bản đồ Vạn Chú cung năm đó sao?”
Lục Thiên Hàn trầm mặc trong chốc
lát, thở dài, chỉ chỉ hình ảnh của Vạn Chú cung kia, nói: “Thủy vực này được gọi
là Trầm Thi Hải, vong hồn bỏ mọng ở đó nhiều không kể xiết, vô cùng nguy hiểm,
hai con vịt cạn các ngươi nhớ cách nó càng xa càng tốt. Hơn nữa, Vạn Chú cung
này một trăm năm trước cũng đã chìm vào đáy biển rồi, có khi lúc này đã trở
thành Vạn Ngư cung rồi cũng nên, cho nên các ngươi ….”
“Tránh xa nó a.” Triển Chiêu cùng
Bạch Ngọc Đường đều đoán được Lục Thiên Hàn muốn nói gì.
Lục Thiên Hàn sờ sờ râu, rất bất
đắc dĩ: “Ngoại công là muốn tốt cho hai đứa mà thôi, ngàn vạn lần đừng để Ân Hậu
cùng Thiên Tôn biết hai đứa đã tìm được bản đồ này, nếu không có khi đến tối bọn
họ cũng ngủ không ngon nữa đâu.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
gật đầu.
“Thật ra thì chỉ có bản đồ thôi
cũng vô dụng, cũng đâu có biết thuộc hải vực nào.” Bạch Ngọc Đường nói.
Lục Thiên Hàn nhìn Bạch Ngọc Đường
một chút, lại nhìn Triển Chiêu một chút, sưng mặt: “Tóm lại là không cho phép
đi, còn đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, mau đi chúc thọ phụ thân các ngươi đi!”
“Vâng ….” Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường bất đắc dĩ mà đóng hòm lại, cầm thọ lễ đi chúc thọ Bạch Hạ.
Lục Thiên Hàn nhìn hai người vừa
chạy đi một chút, thở dài, cầm cái khay đó lên, vận nội lực ….
Chỉ trong nháy mắt cả cái khay đều
vỡ nát.
Lục Thiên Hàn vỗ vỗ bụi trên tay
một cái, chắp tay sau lưng mà đi ra ngoài, tâm nói, lúc này hẳn là an tâm rồi đi,
cái khay này cũng mất rồi, đỡ phải lo lắng nhiều.
Có điều hắn lại không biết …. Bạch
Ngọc Đường có khả năng từng nhìn thấy thì sẽ không quên, toàn bộ lộ trình của
con thuyền cùng hải vực kia hắn đều đã nhìn thấy rõ ràng, vì vậy …. Liền lẳng lặng
ghi nhớ thật kỹ.
Trong lòng Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường lúc này cũng đều rõ ràng, nhất định là bọn Thiên Tôn đang che giấu
cái gì đó, nếu như Vạn Chú cung thực sự đã không còn, bọn họ chắc chắn cũng
không cần lo lắng như vậy, sở dĩ lo lắng là vì Vạn Chú cung vẫn còn tồn tại,
hơn nữa lại che giấu một bí mật rất lớn, nơi đó lại rất nguy hiểm. Mà thứ quan
trọng nhất để có thể tìm được hải vực đó, hẳn là món đồ mà trước đó bọn họ đã
đào lên đi? Có lẽ có liên quan đến Thiên Long Lệnh kia đi?
Thiết kế này của Bạch Nguyệt Lâm
rất tinh xảo, mà một trăm năm thì ngọn Đồ Vân mới lộ ra một lần! Thế nhưng từ
bên trong lòng núi lại có thể rất dễ dàng đi lên đỉnh núi. Nói cách khác, cho
dù Bạch Nguyệt Lâm có tùy tiện cất giấu thứ gì đó trên đỉnh núi đi nữa thì thế
nhân cũng phải mất một trăm năm sau mới có thể biết hắn giấu thứ gì! Bí mật gì
mà lại kinh thiên động địa mà cần phải tốn nhiều tâm tư để cất giấu như vậy?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường
đột nhiên cảm thấy mình nên quan tâm hơn đến chuyện giang hồ một chút, đặc biệt
là những chuyện trong quá khứ. Hai người cũng tính chờ một thời gian nữa sẽ đi
tìm người nòa biết rõ về Vạn Chú cung mà hỏi thăm một chút.
Lúc này, hai người cũng thu hồi
nghi ngờ của mình lại, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đi đến chúc mừng
sinh thần của Bạch Hạ.
Bình thường Bạch Hạ cùng Lục Tuyết
Nhi đều khá thích yên tĩnh, có thể nói đây là lần sinh thần náo nhiệt nhất của
Bạch Hạ …. Thật ra thì sở dĩ náo nhiệt như vậy cũng là do mọi người đều rất hợp
ý nhau, ở chung rất vui vẻ.
Dù sao thì lần sinh nhật này, Bạch
Hạ cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, một bàn ăn có lão có tiểu, có lớn có bé, luôn
mang đến cảm giác giống như đại gia đình đoàn viên sum họp vậy. Hơn nữa, lão
nhân còn có lão nhân cùng nhau cãi, tiểu hài nhi có tiểu hài nhi chung vui, cảm
thấy cuộc sống đúng là rất đẹp.
Bao Đại nhân thấy được mọi người
bận tra án cũng rất vất vả, vì vậy liền muốn nhân cơ hội này cho bọn Triển
Chiêu nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, cũng là để cho Bạch Ngọc Đường có thể tụ họp
với phụ mẫu hắn mấ ngày.
Lại không nghĩ đến, vừa mới qua
sinh thần Bạch Hạ xong, từ Khai Phong Phủ Thánh chỉ đã đưa tới, Triệu Trinh muốn
bọn Triển Chiêu trở về kinh gấp, nói là có đại sự xảy ra.
Lục Tuyết Nhi thấy Bạch Ngọc Đường
hình như có vẻ chần chừ, không biết có nên ở lại bồi bọn họ mấy ngày hay không,
hay là đến Khai Phong Phủ, liền phất tay với hắn: “Không cần nóng vội, vừa đúng
dịp nương cùng phụ thân con muốn đi tìm bằng hữu hàn huyên, ngươi bồi bọn Chiêu
trở về Khai Phong Phủ trước đi, xong việc rồi gặp mặt cũng được.”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy Lục Tuyết
Nhi nói như vậy cũng cảm thấy buồn bực, sao nương hắn lại chắc chắn sau đợt này
là có thể gặp mặt chứ?
Ngoài ra, Triệu Trinh cũng nói
thêm trong Thánh chỉ, cấp Bao Đại nhân một phong thư.
Bao Chửng vừa mới đọc thứ xong, sửng
sốt hồi lâu rồi lại cười.
Lần này xem ra khá mới mẻ rồi
đây!
Đám người Triển Chiêu cũng rất tò
mò, bình thường mỗi lần Triệu Trinh gửi thư gọi về đều là xảy ra hung án hoặc
là có đại sự gì đó, tại sao Bao Đại nhân lại còn vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ lại
là hỉ sự sao?
Chỉ thấy Bao Chửng lại lạnh lùng
cười một tiếng: “Coi như cũng là cơ hội để bản phủ hoàn thành tâm nguyện của
mình rồi đây, còn tưởng rằng cả đời này sẽ không đụng phải nữa chứ, đến thật
đúng lúc!”
Mọi người lại càng tò mò hơn ——
Cái gì mà tâm nguyện? Lại còn tới đúng lúc nữa?
Bao Đại nhân lập tức vung lên tay
áo một cái, dáng vẻ cũng coi như nóng vội rất hiếm có từ trước đến nay, nói: “Lập
tức xuất phát, trở về Khai Phong Phủ.”