Chương 79: Hồi Kết
"Hơ..."
Hoàng Vĩ lúc này vừa trở về thực tại, trong lúc đầu óc vẫn còn đang mơ màng thì đập vào mắt hắn là cái đầu lâu của Thiểm Vong.
Thiểm Vong cũng ngơ cả người.
Gã không hiểu tại sao bỗng dưng đối phương lại ngừng tấn công, nhưng đây chính là cơ hội.
"Hự...!"
Thiểm Vong vung chân đạp mạnh vào bụng Hoàng Vĩ một phát, khiến hắn văng ra sau.
Lồm cồm bò dậy, Hoàng Vĩ nhờ cú đạp đó mà đã tỉnh táo lại đôi chút.
Hắn lúc này mới cảm thấy cơ thể mỏi nhừ, chả còn sức để đứng lên nữa chứ ở đó mà chiến đấu tiếp.
Đây là hậu quả của việc để Thông Tuệ tiếp quản cơ thể quá lâu.
Cô nàng chỉ nhận trách nhiệm đối phó với Thiểm Vong mà thôi, cho nên toàn bộ cơ bắp của Hoàng Vĩ bị ép phải vận động quá mức chịu đựng.
Cuối cùng dẫn đến tình trạng căng cơ như bây giờ.
Thiểm Vong chẳng hiểu mô tê gì mà đối phương lại thay đổi 180 độ như vậy, gã nói:
"Này Hoàng tiểu tử, ngươi có phải là đa nhân cách không thế hả?"
Nghe Thiểm Vong nói vậy Hoàng Vĩ liền bật cười, hắn thả người nằm ngửa ra đất.
Xem chừng là đã kiệt sức mất rồi!
"Ngươi mà cũng biết tới khái niệm đa nhân cách sao?"
Thiểm Vong đáp:
"Cũng biết đôi chút.
Nó như là hai con người tồn tại trong cùng một cơ thể đúng không? Trước đây ta từng đối mặt với một kẻ tương tự."
"À, cái đó ta có biết!"
Thiểm Vong ngạc nhiên:
"Ngươi biết?"
Hoàng Vĩ đương nhiên là biết.
Bởi vì hắn là người đã theo dõi toàn bộ diễn biến cuộc đời từ khi Thiểm Vong trở thành tu tiên giả cho tới bây giờ cơ mà.
4 năm khởi đầu tu luyện, 15 năm đi lịch luyện, 12 năm ở ma pháp thế giới cho tới hiện tại.
Hầu như mọi ngóc ngách trong cuộc đời Thiểm Vong đều đã bị Hoàng Vĩ biết được.
Sau khi giết chết toàn bộ năm tên quý tộc kiêm giáo sư tầng 6 Tháp Ma Thuật.
Thiểm Vong để ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ thân xác của mình, chỉ để lại một bộ hài cốt trần trụi.
Dùng mấy miếng vải lấy từ mấy cái xác - chúng đều là loại vải thượng hạng - và cả vài cái áo choàng nữa.
Những thứ này đã rách bươm hết rồi nhưng thà có còn hơn không.
Dùng chúng che lại phần hạ bộ của mình mặc dù dưới đó chẳng còn gì để che.
Thiểm Vong bắt đầu suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo.
Quê hương đã bị tàn phá, nhà thì cũng chẳng còn, hơn nữa dù có muốn về cũng chẳng được.
Gã đâu có biết chỗ này là chỗ quái nào.
Vả lại, toàn bộ người thân của gã đều đã ở đây cả rồi.
Gã cần gì trở về nữa chứ!
Thù phế tu vi có thể bỏ qua, nhưng thù giết mẹ thì không thể không báo.
Thiểm Vong sẽ tìm mọi cách để có thể quay về.
"Ta thề...!Sẽ có ngày ta đồ sát cả Lam Vân tông!!!"
"Những kẻ này có khả năng mang ta tới đây thì chắc chắn cũng sẽ có cách để trở về.
Dù cho có mất bao nhiêu lâu đi chăng nữa, ta cũng phải báo thù!"
Nói rồi Thiểm Vong lại đưa mắt nhìn sang chiếc nạp giới, y đã không còn cảm nhận được tinh thần lực của Chu Trường An nữa rồi.
"Vậy là sư phụ đi rồi sao?"
Càng nghĩ về khoảng thời gian cùng sư phụ tu luyện, lửa giận trong Thiểm Vong càng lớn.
Mãi lo suy nghĩ, Thiểm Vong không để ý rằng có một làn khói toả ra từ cơ thể xương xẩu của gã.
Làn khói này nhanh chóng lan ra bao trùm lấy năm cái xác.
Chẳng mất bao lâu sau, cả năm cái xác chết đều lần lượt đứng dậy.
Chúng tiến tới phía sau lưng Thiểm Vong.
Nhờ giác quan siêu phàm của mình y đã sớm biết mọi việc xảy ra từ nãy giờ rồi.
Chỉ là gã không ngờ tới thứ khói này lại thần kỳ đến vậy, có thể biến xác chết thành Cương Thi ngay mà không cần phải tốn công luyện thành.
Bất quá như này lại tốt, Thiểm Vong có thể gây dựng lại binh đoàn Cương Thi hùng mạnh của mình.
Chờ ngày báo thù.
Rồi y nhìn sang đống xác chết của những đứa trẻ tội nghiệp.
Mặc dù y không có quan hệ gì với chúng cả, thế nhưng những đứa trẻ này không có tội, chúng không đáng phải chịu như thế này.
Suy nghĩ một hồi lâu, Thiểm Vong quyết định đem toàn bộ những cái xác thu vào trong nạp giới.
Định khi nào tìm được chỗ phù hợp sẽ chôn cất cùng với gia đình và dân làng.
"Thu!"
Sau khi thu hết toàn bộ thi thể lại, Thiểm Vong bắt đầu tìm đường thoát khỏi chỗ này.
Gã không biết ngôn ngữ và chữ viết nơi đây, cộng thêm việc cả năm tên giáo sư đều đã thành xác sống vô não cả rồi.
Coi như y phải tự mò đường mà đi thôi!
Phải nói rằng cái khoảng thời gian dò đường này là buồn chán nhất trong mảnh ký ức của Thiểm Vong.
Bởi ngoài cái việc gã đi lang thang hàng tuần liền trên cái hành lang tối đen rất tẻ nhạt.
Làm cho Hoàng Vĩ tuy không thật sự buồn ngủ cũng phải ngáp dài ngáp ngắn.
Mất hơn một năm sau, cuối cùng Thiểm Vong cũng thấy được thế giới bên ngoài.
Ngắm nhìn cánh rừng nguyên sinh trải dài ngút tầm mắt bằng một tâm trạng không mấy dễ chịu, thế nhưng ít ra còn đỡ hơn ở trong cái nơi đen tối đó!
Lấy lại tinh thần, Thiểm Vong định bước ra ngoài thì bất ngờ.
Một cảm giác nóng rát mà rất lâu rồi gã mới trải nghiệm lại truyền đến, gã vừa bước chân ra thì đã bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt.
Y vội vàng lùi lại.
"Không thể nào...!Ta vậy mà bị ánh mặt trời thiêu đốt sao?"
Thiểm Vong biết rằng Cương Thi sẽ yếu đi khi tiếp xúc với ánh mặt trời.
Nhưng y không ngờ tới ở đây lại không giống thế, Cương Thi sẽ thành tro bụi luôn.
"Tức thật, chẳng lẽ ta lại chịu thua lão Thiên (Thiên đạo) hay sao?"
Làm gì có chuyện Thiểm Vong từ bỏ cơ chứ!
Nếu ban ngày không được thì y sẽ ra ngoài vào ban đêm.
...
Đêm đến.
Cuối cùng thì màn đêm cũng buông xuống.
Thiểm Vong mới có thể tiến ra thế giới bên ngoài.
Dạo bước bên trong cánh rừng hoang sơ vào buổi đêm quả thật rất rợn người.
Nhưng Thiểm Vong từ lâu đã quen với nó rồi nên chẳng còn cảm thấy gì nữa.
Với bộ dạng hiện tại của Thiểm Vong mà bước chân vào thành trì con người thì y xác định là sẽ bị tiêu diệt ngay.
Mục đích chính của Thiểm Vong là đi tìm giết yêu thú, còn để làm gì thì tất nhiên là luyện Cương Thi rồi.
Nhưng không phải theo cách bình thường y vẫn hay làm, mà là để Vong khí từ từ biến đổi cái xác trở thành Cương Thi.
Chốn rừng rậm hoang vụ như thế này chắc chắn có rất nhiều yêu thú.
Thiểm Vong sẽ từ từ gây dựng nên thế lực tại đây.
Theo sau y là năm tên giáo sư Cương Thi.
Nhiệm của chúng là bảo vệ Thiểm Vong nếu có nguy hiểm xảy ra, ma pháp nguyền rủa của chúng rất thích hợp để làm việc này.
Cũng giống như Lý Long, Thiểm Vong không tài nào hấp thụ được linh khí trời đất để tiến hành tu luyện do quy tắc thế giới áp chế.
Vũ khí duy nhất mà y có là Vong khí, sức mạnh siêu phàm cùng vài con Undead (Cương Thi).
Thật ra nếu Thiểm Vong sử dụng linh thạch y vẫn có thể bước đầu trùng tu.
Khổ nỗi một điều là Thiểm Vong có bao nhiêu linh thạch đều đem ra tu luyện cả rồi nên hiện giờ y chả còn viên nào cả.
Và cứ như thế, Thiểm Vong ngày ẩn náu và đi dò xét trong lăng mộ, đến đêm lại ra ngoài săn xác chết,
Trong khoảng thời gian này y cũng tìm hiểu được nhiều điều.
Chỉ cần bao phủ một lượng vừa đủ Vong khí lên người Cương Thi là đã có thể đi lại vào ban ngày rồi.
Ngoài ra, nếu tập hợp càng nhiều Cương Thi lại với nhau thì xác thịt của chúng khi phân rã sẽ tạo ra Vong khí.
Suốt gần chục năm lặp lại những công việc nhàm chán đó, Hoàng Vĩ xem mà muốn ngáp luôn rồi.
Ấy là cho tới ngày Thiểm Vong gặp được Robert.
Gã quý tộc không biết vì lý do gì đã tới lăng mộ và bị Thiểm Vong bắt sống.
Đáng lẽ cái mạng của gã phải chấm dứt tại đây, thế nhưng Thiểm Vong đã tha cho gã.
Đổi lại, y muốn biết tình hình thế giới này ra sao.
Robert sau một hồi nghe Thiểm Vong nói thì gã...!vẫn chẳng hiểu "đầu cua tai nheo" gì.
Cho nên mới sử dụng ma pháp [ Giao tiếp sóng não • Brainwave communication ].
[ Giao tiếp sóng não • Brainwave communication ] là một ma pháp tương tự như [ Thần giao cách cảm • Telepathy ] nhưng đẳng cấp thấp hơn.
Nó cho phép hai người giao tiếp với nhau bằng sóng não, mà sóng não thì không cần ngôn ngữ nên họ có thể hiểu được.
Thông qua cuộc trò chuyện (dĩ nhiên là Hoàng Vĩ vẫn theo dõi được) Hoàng Vĩ biết được vài chuyện quan trọng.
Robert trong một lần lục lọi kho sách ở tầng 7 Tháp Ma Thuật thì vô tình tìm thấy ghi chép của năm tên giáo sư - lúc này đã ở đẳng cấp Lich - về phiến đá cổ và cách thức triệu hồi.
Đồng thời còn có một cái bản đồ dẫn đến lăng mộ nên gã mới tới đây hòng xơ múi một chút gì đó từ cuộc thí nghiệm.
Chẳng dè chưa kịp làm gì thì đã bị bắt mất.
Gã cũng nói hết mọi thứ.
Về đế quốc, các quốc gia trên thế giới, Ma Sâm Lâm và cả thủ đô nữa.
Thiểm Vong cũng thuận lợi có được khả năng đọc hiểu và nghe nói ngôn ngữ của ma pháp thế giới từ Robert.
Từ giờ gã đã có thể nghiên cứu ma pháp rồi!
Để không làm đánh rắn động cỏ Thiểm Vong phải thả Robert trở về, nếu không sẽ có người tìm đến đây.
Nhưng trước đó y đã sai thuộc hạ để lại trên người gã một nguyền ấn đề phòng Robert sẽ tố giác hoặc bỏ trốn.
Ma pháp nguyền rủa có rất nhiều cách ứng dụng trong tra tấn, trong số đó có những nguyền chú khiến kẻ gánh chịu phải sống không bằng chết.
Robert bị yểm một lời nguyền lên người, nếu gã dám làm trái lệnh Thiểm Vong thì sẽ bị cơn đau đớn dày vò suốt cả tuần liền.
Robert lúc đầu đương nhiên không đồng ý.
Nhưng trước áp lực khủng bố của Thiểm Vong, gã quý tộc cao ngạo đành phải cúi đầu.
Thế là Robert chính thức trở thành tay chân cho Thiểm Vong.
Robert được thả về nhưng cuốn sổ ghi chép thì phải ở lại.
Đọc sơ qua cuốn sổ ghi chép, Thiểm Vong có thể hiểu rõ nguyên lý hoạt động của [ Triệu Hồi ] rồi.
Y quyết định thử dùng nó một lần.
Thứ máu dùng để vẽ nên ma pháp trận Thiểm Vong đương nhiên sẽ lấy từ máu ma thú trong rừng rồi.
Dù đã chết nhưng y vẫn chưa mất hết nhân tính đâu!
Sau khi hoàn thành xong hết các công đoạn, Thiểm Vong để Robert làm nốt việc cuối cùng.
Và thật bất ngờ, thứ được triệu hồi ra là một con quái vật bạch tuộc với 10 cái xúc tua khổng lồ.
Đặc biệt hơn là nó hầu như không bị ảnh hưởng bởi Vong khí.
Thiểm Vong định sắp xếp nó vào một phòng riêng nhưng chưa kịp làm thì nó đã chuồn đi đâu mất.
Vì nó không tấn công các Undead - có lẽ do bản năng không hứng thú với xác chết - nên Thiểm Vong để mặc nó muốn làm gì thì làm.
Vài ngày sau, Robert trở lại.
Gã mang theo vài viên ma thạch thuộc tính băng và kim loại tới cho Thiểm Vong.
Dĩ nhiên, Thiểm Vong có thể hấp thụ năng lượng của những viên đá đó.
Trong khoảng thời gian này, y cũng đã nghiên cứu và luyện thành thục vài loại ma pháp được lưu trữ trong lăng mộ.
Mục tiêu tiếp theo của y là thủ đô đế quốc Emmecia.
Thiểm Vong sẽ biến nơi đó thành bàn đạp để tiến hành biến cả thế giới ma pháp thành lãnh địa của mình.
Muốn làm được điều này, y đã ra lệnh cho Robert phải ám sát hoàng đế đương nhiệm.
Nhân lúc hoàng thất đang trong tình trạng rối ren vì hoàng đế đột ngột qua đời.
Thiểm Vong sẽ nhân cơ hội xua quân tới tấn công và chiếm đóng thủ đô.
Để chắc chắn kế hoạch thành công, Thiểm Vong đã truyền dạy cho Robert một ma pháp cổ khác mà y đã học được khi đọc các văn tự cổ trong lăng mộ này.
(T/g: Cái chiêu mà đứng ở xa vẫn có thể dùng ma pháp ở chương 35 ý!) Ngoài ra, gã còn giao cho Robert mấy cái tài nguyên mà hiện tại gã không dùng được (Thứ quặng mà Robert dùng để tạo ra cặp song kiếm Golden Calibur ở chương 30)
Khổ nỗi, thay vì ám sát hoàng đế ngay lập tức thì gã quý tộc lại đi ám sát các quý tộc khác ủng hộ luật bình đẳng chủng tộc.
Kết quả là chưa kịp chạm vào móng chân của hoàng đế thì đã bị H cắt tiết rồi.
Tất nhiên, Hoàng Vĩ không thể nào biết người ra tay là H được.
Dù sao thì chuyện này chỉ nên có một mình H biết (cùng với những ai đã, đang và sẽ đọc truyện này của tác) là được rồi.
...
Trở về hiện tại.
Thiểm Vong lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.
Mặc dù không hiểu tại sao Hoàng Vĩ bỗng trở nên ngu ngơ như vậy, thế nhưng càng tốt!
Từ từ tiến lại gần Hoàng Vĩ đang kiệt sức, gã biết rằng hắn không thể nào chống trả nữa.
Vung con dao lên, Thiểm Vong nói:
"Có di ngôn nào không?"
Nghe vậy, Hoàng Vĩ liền đáp:
"Không, chỉ có điều...!Chúng ta thắng rồi!"
"Chúng ta?"
Ầm! Ầm!
Từ trên trần gian phòng, hai vụ nổ vang lên cùng một lúc tạo ra hai cái hố lớn.
Roland và Elment lao từ trên đó xuống trước sự ngỡ ngàng của Thiểm Vong.
Cả hai đều đã khởi động sẵn Vòng tròn ma pháp của mình.
Hoàng Vĩ nằm dưới đất nở nụ cười, đó là nụ cười của kẻ chiến thắng!
Phải biết rằng Hoàng Vĩ đã theo dõi Thiểm Vong gần một nửa đời người rồi, toàn bộ ngóc ngách hẻm cùng trong cái lăng mộ này hắn biết rõ như nắm trong lòng bàn tay vậy.
Lăng mộ gồm có 4 tầng.
Một tầng nằm trên lộ trên đất, ba tầng còn lại nằm sâu dưới mặt đất.
Nhóm H và Bason kẹt ở tầng 2 (từ trên xuống), Nhóm Roland và nhóm Elment thì kẹt ở tầng 3, riêng khứa Hoàng Vĩ mắc kẹt một mình ở tầng 4.
Hoàng Vĩ chỉ việc nhắn một dòng tin đơn giản lên nhóm chat:
- Hoàng Vĩ: @Mọi người.
Những ai đang ở phòng có kỵ sĩ không đầu (Dullahan) và rồng Hydra nghe rõ, tôi ở ngay bên dưới và tình hình nguy cấp lắm rồi
Hết chương 79
Tác: Chương này viết hơi sơ sài do tác mới bệnh dậy, sau này sẽ chỉnh sửa thêm.