Lúc trời chạng vạng, bọn họ mới tới một trấn nhỏ cách thành tây hơn chục cây số. Vô lại từng đi cùng Triệu đại bá tới đây giao hàng, đối với nơi này cũng không xa lạ.

Vô lại không chậm trễ nữa, bước thẳng đến khách điếm đã từng ở, thuê một gian phòng, hắn tính ở lại đây vài đêm với lưu manh.

Vô lại không có nhiều tiền, nhưng giải quyết vấn đề ăn uống cho vài ngày thì không thành vấn đề. Nếu không thì vẫn còn lưu manh, trên người thằng nhãi này có hai miếng ngọc, trên cổ cũng có gì đó, khẳng định sẽ đổi được không ít tiền.

Vô lại phân phó tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng, cũng bảo tiểu nhị mang tới một chậu nước. Hai tay lưu manh vẫn còn bị cột, rửa mặt hay ăn cơm đều không tiện. Vô lại tự mình lấy ra khăn mặt, lau vài cái đơn giản cho lưu manh.

Lưu manh tất nhiên là không muốn, xoay mặt đi, bảo vô lại cởi trói ra, vô lại tất nhiên không chịu.

Vô lại đỉnh đạc ngồi trên bàn ăn cơm chiều, lưu manh vẫn bị trói, ngồi trên ghế nhìn đồ ăn.

Đồ ăn chỉ có rau xanh với đậu hũ, không có một miếng thịt, cực kỳ không hợp với lưu manh. Nhìn vô lại ăn miếng to, lưu manh thèm tới chảy nước miếng. Hôm nay, hắn chỉ mới ăn một chút điểm tâm, uống vài hớp nước.

Hắn so với vô lại còn kém hơn.

Vô lại trước khi mang hắn đi, còn ăn điểm tâm trong phòng hắn với uống trà no nê.

“Vô lại thúi, ngươi muốn để bổn đại gia chết đói sao?” Lưu manh bị cảnh này tra tấn, tính nết một chút cũng không sửa, cách nói chuyện vẫn ác thanh ác khí như trước.

Vô lại dừng động tác, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lưu manh, cười tít mắt, “Ngươi xin ta đi.”

“Hừ.” Lưu manh cắn môi, căm tức vô lại, không có một chút ý tứ xin ăn.

Vô lại cũng không để ý tới, tiếp tục ăn cơm.

Chờ hắn ăn no, tiểu nhị bưng đến một vò rượu. Rượu này không rẻ, vô lại sờ soạng ngực lưu manh, lấy ra hai mảnh bạc vụn, đưa cho tiểu nhị.

Lưu manh tức giận dùng chân đá hắn, lại bị hắn dễ dàng tránh được.

Vô lại đổi sang chỗ xa nhất, một mình uống rượu.

Lưu manh vẫn không dừng động tác, lắc lắc tay, muốn tháo sợi dây ra. Không nói gì, chỉ thở hồng hộc.

“Vốn nghĩ sẽ cho ngươi ăn…” Vô lại chống cằm, nhìn lưu manh, cười nói, “Bất quá, thấy ngươi còn khỏe như vậy, thôi khỏi ăn cơm đi ha?!”

“Hừ, cho dù ngươi cho ta ăn, ta cũng không ăn, ngươi cái đồ vô lại, mau cởi trói cho ta!”

“Đừng vội đừng vội…” Vô lại đặt ly rượu xuống, đứng lên, cầm lên dĩa thức ăn trên bàn, bước đến trước mặt lưu manh, dùng đũa gắp rau xanh, đưa đến bên miệng hắn, giống như đối đãi với tiểu hài tử, “Ngoan, muốn ta đút ngươi sao?”

Lưu manh hận nhất là cái loại khẩu khí này của vô lại, rõ ràng bụng rất đói, nhưng miệng vẫn đóng chặt, trừng mắt nhìn vô lại trong gang tấc.

Vô lại cũng biết cách làm của mình, giống như bộ dáng trêu đùa mấy cô nương lúc trước của hắn, bất quá khi đó hắn không có ác ý, còn bây giờ lại thấy trêu đùa tiểu bạch kiểm này rất thú vị.

“Yên tâm đi, sớm muộn gì ta cũng thả ngươi về.” Vô lại không mặn không nhạt thêm một câu, cho lưu manh một chút an ủi.

Lưu manh cũng không thể chạy đi, bây giờ đang đói chết, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng, thập phần không tình nguyện với cách vô lại đối đãi với hắn y như nữ nhân.

Ăn cơm xong, vô lại hỏi lưu manh có muốn uống rượu không, lưu manh vốn muốn nói không uống, nhưng vừa nghĩ tới đó là tiền của mình, liền không khách khí nói uống. Tại sao lại không uống chớ, say tới chết cũng được, đỡ phải bị tên chết tiệt này hành hạ tới chết.

Vô lại lần này không có keo kiệt, liên tiếp cho lưu manh uống vài chén to, dù sao cũng là tiền của người ta.

Tửu lượng của lưu manh vốn không nhỏ, nhưng cả ngày đi bộ, hơn nữa tâm lý còn bị tra tấn, rất nhanh liền say. Từ từ nhắm mắt lại, đầu ngả xuống bàn, vù vù ngủ.

Nếu không nhớ tới bản chất của lưu manh, thì lưu manh khi uống say vẫn rất đáng yêu.

Khuôn mặt trắng nõn chỉnh chu tính cả hai lỗ tai, đều bị rượu làm cho đỏ hết cả lên. Môi hồng thì giờ đã đỏ au. Vô lại tiến tới nhìn, vừa vặn có thể thấy miệng lưu manh khẽ mở, vô lại thấy hai chiếc răng nanh, cùng với đầu lưỡi phấn nộn mơ hồ lộ ra.

Lưu manh ngủ không an ổn. Miệng thì thầm gì đó.

Vô lại tiến sát tới, muốn nghe rõ xem hắn nói gì, lỗ tai vừa tiến gần tới miệng lưu manh đã bị lưu manh phả ra một luồng khí nóng.

Lỗ tai vô lại run rẩy, có một cảm giác kỳ lạ gì đó trong lòng, sau đó hắn lập tức rời khỏi người lưu manh.

Vô lại lắc đầu, hắn không hiểu sao mình lại có cảm giác này.

Nhìn chằm chằm lưu manh một hồi lâu, vô lại cảm thấy mình nói đúng, lưu manh không làm tiểu quan thật sự rất đáng tiếc.

Con mẹ nó, lưu manh còn đẹp hơn những nữ nhân mà hắn từng gặp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play