*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quầy bán thịt nướng của chủ quán có thể làm ăn tốt như vậy, là bởi vì hương vị của thịt, trước tiên ngâm thịt trong nước sốt bí truyền vài giờ, sau đó dùng thủ pháp nướng thịt đặc biệt nướng chín, lúc này sẽ ra món thịt nướng lừng danh. Thịt nướng của chủ quán, không chỉ có người bình dân ăn mà kẻ có tiền cũng sẽ lái xe tới mua.
Nhắc tới kẻ có tiền cũng thật là kì lạ, không hề ngại chỗ bẩn lại loạn, cư nhiên lái xe thể thao đắt tiền vui vẻ tới, ngồi trên ghế, dựa vào cái bàn dính mỡ, mỗi một lần đều kêu rất nhiều, ăn cho đã rồi đi.
Phạm vi kẻ có tiền cũng không lớn, tất cả đều quen biết nhau, vài người truyền đi, mọi người đều sẽ biết tới nơi này, nếu xem TV sẽ thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc tới mua thịt, người xung quanh cũng tập thành thói quen, vừa mới bắt đầu thì xem bọn họ như phượng hoàng, bây giờ thì xem họ như một đám chim sẻ tham ăn.
Mà trong đám chim sẻ này, có một trùm sành ăn rất có danh. Mà ông trùm này từ nhỏ đã ăn sơn hào hải vị, sau khi lớn lên tiếp quản công ty thực phẩm của cha, lại làm ăn rất vui vẻ, từ nhà hàng sang trọng tới quán lề đường, quán nào cũng tới ăn. Đại tổng tài sau khi ăn thịt nướng của chủ quán liền yêu nơi này, mỗi lần tới đều tiêu hao không biết bao nhiêu nước miếng, muốn chủ quán truyền lại bí quyết ướp thịt, sau đó lên mặt ra vẻ ta đây.
Chủ quán tất nhiên là không đồng ý — bí quyết ướp thịt của hắn, hắn còn chưa dạy được cho vợ tương lai mà.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, không biết tại sao đại tổng tài đó lại không tới nữa. Làm cho chủ quán lúc quá nhàn rỗi bắt đầu suy nghĩ, người đó đã chạy tới chốn nào.
Không nghĩ tới vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.
Hôm nay tổng tài tiên sinh lái một chiếc Lamborghini tới, lúc đó mới 5h chiều, trời vẫn còn chưa tối. Người đi chợ đêm vẫn còn chưa nhiều, cậu nhóc cũng chưa tới luôn, mà chủ quán thì đang ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế nhìn dây điện thoại.
Tổng tài xuống xe, không nói hai lời đưa một hộp đựng thịt bò chưa thành phầm cho hắn.
“Cái này là ý gì?”
“Mở ra nếm đi.”
Trong lòng chủ quán không biết tại sao lại lo lắng, vươn tay mở ra, không cần nếm, chỉ ngửi thôi hắn cũng biết. Mùi vị đó sáng nào hắn cũng ngửi thấy, mùi vị làm ra từ hai bàn tay hắn. Mùi vị mà hắn khắc cốt ghi tâm, hắn không thể nào quên được.
Tổng tài sâu kín nói, “Đây thịt bò ướp bán thành phẩm, chỉ cần khách hàng mua về, đem chiên hay đem nướng, làm gì cũng có thể tạo được mùi vị y như thịt của cậu.”
Chủ quán gãi gãi đầu, từ từ nhắm mắt lại không nói gì.
Không cần phải nói, bí quyết của hắn đã bị lộ.
Tiếng bước chân của cậu nhóc cách đó không xa vang lên. Cậu nhóc mỗi ngày đều tới đây bán, bước chân đều rất thoải mái, từng bước chạy tới trước mặt hắn, chào hỏi hắn. Sau đó mới bắt đầu bày hàng ra bán, bắt đầu làm dây chuỗi hình cây thông.
Nhưng hôm nay bước chân của cậu nhóc có chút chần chờ, đứng cách chủ quán ba thước, giống như lưỡng lự điều gì.
Chủ quán mở to mắt, nhìn thấy cậu nhóc giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, bị ba mẹ phát hiện, cậu nhóc vẫy vẫy tay về phía tổng tài, nói, “Anh hai, sao anh lại ở đây?”
Tổng tài cau mày nhìn hắn, “Câu này phải là anh hỏi mới đúng!”
“Em ở đây bán hàng a!” Cậu nhóc giơ chiếc rương trong tay lắc lắc, “Em không phải nói với anh là em muốn đi làm sao?”
“Đi làm…” Tổng tài bóp trán, “Anh nghĩ em làm trực ban ở nhà 7-11, ai biết em lại chạy tới đây bán vỉa hè?”
Cậu nhóc gật gật đầu, “A, em đã nói với anh rồi mà, hôm đó em nói muốn qua đêm ở nhà bạn, khi đó em nghĩ anh đã biết bạn của em là chủ quán bán thịt nướng.”
“Bạn… Lúc đó anh chỉ nghĩ là bạn làm chung với em thôi.”
Chủ quán một bên hươ hươ tay, “Xin lỗi, là tôi.”
“Cái gì?”
“Em (nhấn mạnh) của anh hôm đó ở chỗ của tôi.”
“Ở nhà cậu? Làm gì a!” Tổng tài giương mắt nhìn chủ quán cùng em trai quý hóa của mình.
Cậu nhóc nhất thời mở miệng, “Ông chủ cho em coi cách ướp thịt a!”
Tổng tài thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết tại chỗ. Ánh mắt nhìn thằng em với chủ quán không hề dao động, qua nửa ngày mới dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói, “Em trai ngu dốt, tại sao em không nói với anh sớm hơn…” Nói xong hắn giữ chặt cánh tay chủ quán, “Cậu đã chiếm tiện nghi em tôi, còn là đại tiện nghi, tại sao còn bán bí quyết cho người khác!”
“… Anh nói cái gì?” Chủ quán ngoáy ngoáy lỗ tai, cho là mình nghe lầm, “Bí quyết không phải lọt vào tay anh rồi sao?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy?!” Tổng tài nổi điên.
Chủ quán chỉ chỉ hộp thịt bán thành phẩm, “Chứ cái này là cái gì?”
“Mắt cậu bị chó ăn rồi sao? Dòm giùm cái đi, dòm cái nhãn in ở trển đó!” Tổng tài cầm cái hộp lên, hung hăng chỉ nhãn hiệu in trên đó, “Cậu làm ơn dòm cho kỹ, đây đâu phải là “bổng bổng nhĩ hảo đại” của tôi! Mà là “đại đại nhĩ hảo bổng” của đối thủ của tôi!”
Tổng tài vừa nói xong, liền cảm thấy không đúng. Hắn nhìn chủ quán, hồi lâu mới nói, “Không phải cậu bán bí quyết cho đối thủ của tôi sao?”
Chủ quán chớp mắt vài cái, “Không phải anh kêu em mình…”
“Nghĩ sao vậy, tôi làm sao có thể lợi dụng em mình làm chuyện này!”
Chủ quán nhức đầu, rốt cuộc hiểu ra là mình hiểu lầm. Cũng may cậu nhóc vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê không hiểu gì, cho nên mới không biết chủ quán trong nháy mắt dao động.
Tổng tài hiên ngang khí phách lái xe đi, miệng ồn ào đòi bắt cho được tên ăn cắp bí quyết ra trước vành móng ngựa, kết quả đi quá vội nên quên mang theo thằng em trai quý hóa.
Thấy anh mình đi rồi, cậu nhóc cũng không có phản ứng gì, lên tiếng chào hỏi chủ quán, sau đó bày hàng ra bán. Chủ quán thật ra vẫn còn nghiêng đầu nhìn hắn, tuy rằng đã sớm đoán ra thân phận của người kia, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cậu nhóc chính là em trai của tổng tài. Tưởng tượng một chút, cảm thấy cậu nhóc không kiêu ngạo, cười rất ngọt ngào (chỉ cười với tui thôi), đối diện với người ngoài thì ngượng ngùng (rao không ra tiếng), lại am hiểu thủ công (tuy rằng tay đầy vết thương), bất giác trái tim bắt đầu mềm nhũn, trong lòng hối hận tại sao lúc nãy lại nghi ngờ người ta.
Tuy rằng vĩnh viễn cậu nhóc cũng sẽ không biết, nhưng hắn nhất định phải dùng hành động thực tế để bồi thường.
Hắn gọi cậu nhóc, “Ăn cơm chiều chưa?”
Cậu nhóc vừa nghe cơm chiều, (điềm tĩnh nghiêm mặt) bật cười, “Chưa ăn~” Hắn chờ tới đây ăn ké thịt nướng của chủ quán, dù sao người ta vừa đẹp trai, tâm lại tốt, mặc kệ hắn ăn bao nhiêu cũng chỉ tính 10 đồng, lại không lấy tiền, chỉ lấy đồ hắn làm, làm cậu nhóc ngày nào cũng ăn tới căng bụng.
Chủ quán gật đầu, gọi hắn tới, “Bây giờ còn sớm, cậu ăn chút đi, chờ dọn quán, tôi lại cho cậu vài xiên cánh gà.”
Có đồ ăn, cậu nhóc cười đến thật vui vẻ, “Ông chủ, vậy hôm nay anh muốn món nào? Hôm qua tôi làm vòng tay với vòng cổ, nhìn rất vừa lòng, nếu để tặng anh thì tôi làm thêm cái nữa…”
Chủ quán cắt ngang, “Sạp của cậu, thật sự cái gì cũng 10 đồng?”
“Tất nhiên rồi, anh quen tôi bao nhiêu lâu rồi mà sao lại không biết? Tôi buôn bán không bao giờ lừa gạt ai!”
“Được.” Chủ quán nói, sau đó duỗi tay ra bắt lấy cánh tay cậu nhóc, “Vậy tôi lấy cậu.”
“Nga… hả?” Cậu nhóc kinh hô, “Lấy tôi làm gì?”
“Em nói xem em phải làm gì? Một người vợ làm ấm giường cộng thêm bà chủ trông nom sổ sách.”
“Hả? Không được không được, tôi không bán.”
Chủ quán híp mắt lại, “Em không phải nói, sạp của em, cái gì cũng 10 đồng sao? — Vậy anh hỏi một câu, chủ sạp có phải cũng 10 đồng hay không?” Dứt lời, hắn kéo cậu nhóc tới, mặc kệ tất cả cúi xuống hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn béo ngậy.
Vừa hôn xong, cậu nhóc sợ tới mức giống như một con vật nhỏ bị chấn kinh, a lên một tiếng nhảy khỏi lòng chủ quán, một phen đẩy hắn ra, tự trở về quầy của mình.
Chủ quán định đuổi theo, ai dè bây giờ mới phát hiện, hai người bọn họ bị xem là diễn viên, xung quanh bị một đống người bu, tay cầm hạt dưa cắn rồn rột xem kịch vui, còn có người ồn ào, “Đuổi theo đi!”
Không được, chủ quán chỉ có thể dằn xúc động trong lòng lại, chờ đóng cửa rồi muốn làm gì rồi làm.
Nhưng mà sau khi đóng cửa, hắn lại phát hiện, cậu nhóc không còn ở đó nữa, cái rương nhỏ cũng biến mất luôn.
Trong lòng chủ quán ảo não, đang muốn lấy điện thoại ra gọi cho tổng tài, không nghĩ tới cậu nhóc lại ở ngay phía sau, thậm chí còn can đảm ôm cánh tay hắn, làm hắn giật hết cả mình.
Cậu nhóc cúi đầu, cái gáy cũng đỏ ửng.
“Ông chủ… Anh, anh hôm đó ướp thịt, em đã quên là phải cho bao nhiêu tiêu rồi, hôm nay có thể làm lại cho em xem không?”
Hết.
~o~O~o~
Kịch truyền thanhStaff
Nguyên tác: Khí Phụ A
Kế hoạch/Biên kịch: Vi Lam [Tử Phi Ngư]
Đạo diễn/Mỹ công: Già Đản Bao Phạn [Tử Phi Ngư]
Hậu kỳ: Yamashita Hi [Tử Phi Ngư]
Cast
Cậu nhóc: Vũ Hi [Tử Phi Ngư]
Chủ quán: Chí Tôn Bảo [Lăng Tiêu kịch đoàn]
Tổng Tài: Băng Đường Kim Châm Cô
Hữu ái than chủ bang: Tiểu Sư Bằng Bằng [Tuyệt Thế Ảnh Âm]
Phương Thu: Dạ Dạ Vô Thương [Tử Phi Ngư]
Người giúp việc: Lộ Thiểu, Tiểu Dụng, Cửu nguyện no Chung Chương
Người qua đường: Già Đản Bao Phạn, Yamashita Hi, 14 U Nhiên, Bội Cụ Oa, Tiên Bính Quả Tử, Noãn Nhan.