Tô Tử đuổi theo không bao lâu, hai người mặc hắc y lập tức xuất hiện.
“Sư huynh.” Tô Tử nói.
Hai hắc y kéo khăn che mặt xuống, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, cũng là hai biểu tình hoàn toàn bất đồng.
“Nhiệm vụ của đệ tới kỳ hạn rồi, sao còn chưa động thủ. Đệ đã thề trước mặt sư phụ, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ tự phế võ công. Hai huynh không thể nhìn đệ bị phạt.” Đại sư huynh mang vẻ mặt lo lắng.
Nhị sư huynh ra vẻ xem kịch vui vô lại cười, “Nếu đệ không động thủ được, hai ta có thể giúp đệ.”
“Đây là nhiệm vụ của đệ, đệ có thể tự mình hoàn thành, thỉnh hai sư huynh đừng nhúng tay vào.” Tô Tử nói.
“Cũng đúng.” Nhị sư huynh ném con dao cho Tô Tử, “Nhớ kỹ, người kia chỉ là mục tiêu của đệ, đừng làm chuyện dư thừa.”
“Đệ hiểu.”
Tô Tử quay lại chỗ ở, nhìn thấy Mộc Tĩnh vẫn đang đợi hắn, kích động nhào tới nắm áo, “Sao còn chưa đi?!”
Mộc Tĩnh thản nhiên cười nói, “Ta sao có thể đi na? Mộc gia không thể về mà ngay cả ngươi cũng đuổi ta đi.”
Tô Tử cúi đầu, bàn tay nắm áo Mộc Tĩnh khẽ run, “Mộc Tĩnh, ngươi đừng quên, ta là một thích khách, mà ngươi là mục tiêu của ta.”
“Ta không có quên.” Mộc Tĩnh thấp giọng nói, “Tô Tử, vết thương của ngươi đã sớm khỏi rồi phải không?”
Tô Tử ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn thấy hắn tươi cười, trái tim lập tức co rút, nhịn không được thổ lộ lời trong lòng, “Mộc Tĩnh, ngươi luôn cười, cho nên ta mới nói ngươi rất ngốc, nhưng bây giờ ta mới biết ngươi rất giảo hoạt. Ngươi đã nói cái gì cũng sẽ không thay đổi, nhưng đối mặt với ngươi, ta làm sao có thể không thay đổi. Đúng vậy, vết thương của ta đã sớm khỏi, nhưng ta vẫn không muốn. Mục đích của ngươi đã đạt được rồi, ngươi vừa lòng chưa?”
“Tô Tử…” Mộc Tĩnh nhìn thấy khổ sở trong mắt hắn, đau lòng nhưng không biết làm sao, “Ta còn tưởng ngươi sẽ không thay đổi, lúc này mới…”
“Mộc Tĩnh, mặc kệ có phải ngươi lấy lòng ta hay không, đã làm một chuyện gì đó hẳn sẽ không phí công, một ngày nào đó sẽ thay đổi.” Tô Tử buông tay ra, nhẹ giọng nói, “Có lẽ trong lòng ngươi, vĩnh viễn cũng không thay đổi được bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không có ta.”
Trong lòng Mộc Tĩnh kịch liệt chấn động, đem những lời luôn giấu trong lòng nói ra hết, “Tô Tử, Mộc gia làm cho ta mệt chết đi được. Từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt của người khác, đã biết cái gì là dối trá gian xảo, cũng hiểu đằng sau vẻ mặt trầm ổn là cả một mũi đao giết người. Ta thử đi thay đổi một số người, một số việc, chính là căn bản vẫn không thay đổi được gì, chỉ có thể thất vọng hết lần này tới lần khác. Những ngày tháng đó, ta rất mệt mỏi.”
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Tử, Tô Tử muốn rút ra nhưng khi thấy đôi mắt đau thương của hắn liền mềm lòng, lẳng lặng để hắn nắm. Giờ mới biết cái người thích cười này nguyên lai trong lòng cất giấu nỗi bi thương lớn tới vậy.
“Thẳng cho đến khi ở cùng ngươi, ngươi đã làm cho ta thoát ly những ngày tháng đó. Tô Tử, mặc kệ ngươi tin hay không, khoảng thời gian ngắn ngủi này là những ngày thoải mái tự tại nhất trong suốt mười mấy năm qua của ta, cho nên ta rất thích ở cùng với ngươi. Mỗi ngày ta đều tự nói với bản thân, hôm nay là ngày cuối cùng phải chạy thoát, nhưng lại không tự chủ quay về tìm ngươi.” Mộc Tĩnh chăm chú nhìn hắn.
Hốc mắt Tô Tử chậm rãi đỏ lên.
“Xin lỗi, ta đã làm ngươi khó xử.” Mộc Tĩnh buông tay ra, nhắm mắt nhẹ giọng nói, “Ngươi xuống tay đi.”
Theo cổ tay rút ra con dao, bàn tay Tô Tử run run, trước mắt dần dần mờ mịt.
Thời gian tựa như dừng lại, Mộc Tĩnh đợi thật lâu rốt cuộc mở mắt ra. Nhìn con dao đã sớm rớt xuống đất, mà thiếu niên trước mắt, bả vai run run, mặt chôn vào hai bàn tay giống như đứa nhỏ thấp giọng khóc.
Tim Mộc Tĩnh như muốn nhảy ra, lập tức nhào tới ôm hắn vào lòng. Vẻ ngoài quật cường lạnh thấu xương bình thường bây giờ biến thành bất lực thương tâm làm cho người khác cảm thấy đau lòng không thôi.
“Mộc Tĩnh, ta không hạ thủ được.” Tô Tử nghẹn ngào nói.
Mộc Tĩnh ôm chặt lấy hắn. Giống như dỗ dành con nít vỗ vỗ sau lưng, thanh âm rất nhẹ, “Tô Tử, đừng khóc.”
Tô Tử dần dần được trấn an, vùi đầu vào ngực Mộc Tĩnh. Một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu, “Ngươi mau chạy đi, sư huynh thấy ta không động thủ sẽ nhúng tay đó.”
Mộc Tĩnh nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn, mỉm cười nói, “Ngươi chạy trốn với ta đi.”
Tô Tử sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Nếu ta nhận nhiệm vụ, sẽ có một lời hứa. Ta không thể đi theo ngươi.”
Mộc Tĩnh khẽ thở dài. Người này quả nhiên vẫn luôn quá giữ nguyên tắc, nhưng chính điều này đã hấp dẫn hắn, “Ta sẽ không trốn.”
“Ngươi!” Trong lòng Tô Tử sốt ruột, không biết phải làm sao với bộ dáng lười nhác của người này. Tô Tử rốt cuộc quyết định, “Được, ngươi không đi, ta đi.”
Mộc Tĩnh sửng sốt, muốn mở miệng nói đột nhiên Tô Tử ngửa đầu tiến sát tới, hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run cách khăn che mặt dán lên môi hắn. Khăn che mặt ướt nước mắt, mang theo cay đắng, mà trên môi vẫn cảm thấy mềm mại cùng nồng cháy, làm cho người ta muốn lún sâu vào nó.
Mộc Tĩnh muốn ôm chặt thiếu niên, muốn được nhiều hơn, cũng muốn cho đi nhiều hơn. Nhưng sau ót lại cảm thấy ẩn đau, trước mắt dần mơ hồ, lúc gần mất đi ý thức hắn nhìn thấy Tô Tử tháo khăn che mặt xuống, dung mạo so với trong tưởng tượng của hắn còn thanh tú hơn vài phần, mỉm cười nói với hắn điều gì đó, nhưng hắn nghe không rõ.
Chuyện đầu tiên sau khi Mộc Tĩnh tỉnh lại chính là tìm kiếm Tô Tử, nhưng càng tìm càng thất vọng, người kia không ở bên cạnh hắn. Tựa hồ lại trở về cuộc sống cô độc ở Mộc gia, Mộc Tỉnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại một lần nữa nằm trên bè trúc, chính là lúc này chỉ có một mình hắn.
Trong tay khẽ vuốt cây sáo Tô Tử cho hắn, Mộc Tĩnh thử thổi, nhưng thổi thế nào cũng không được du dương như người kia. Nằm trên bè trúc, Mộc Tĩnh nhắm mắt lại, gió ban đêm nhẹ thổi, bên tai giống như nghe thấy khúc nhạc của ai kia.
Trên môi vẫn còn lưu lại ấm áp lúc đó, Mộc Tĩnh vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, “Tô Tử, ngươi không ở đây, ta giống như không thể cười…”
Hết chương 7
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT