Tô Tử một mình bước đi ở phía trước, Mộc Tĩnh theo sau, lúc này đã chọc người ta giận, trong lòng Mộc Tĩnh có chút sốt ruột.

Người phía trước đột nhiên dừng lại, Mộc Tĩnh chạy lên hỏi, “Sao vậy?”

Tô Tử nhìn góc đường cách đó không xa.

Theo tầm mắt Mộc Tĩnh nhìn thấy có mấy đại hán vây quanh một đôi chủ tớ, trong đó có một đại hán giơ côn lên uy hiếp, thiếu gia kia lập tức nấp sau người hầu, để hắn đỡ cho mình.

“Phỏng chừng là đòi nợ đi.” Mộc Tĩnh vốn lơ đểnh, lại phái hiện Tô Tử cả người phát run tay nắm chặt tới trắng bệnh, “Ngươi biết người nọ?”

Tô Tử lắc đầu.

Mộc Tĩnh không rõ sao Tô Tử lại kích động như vậy, “Chúng ta tới giúp không?”

Thấy Tô Tử không phản ứng, Mộc Tĩnh tự mình bước về phía góc đường, mới đi được vài bước lại bị Tô Tử nắm áo lại, “Tô Tử?”

“Chuyện của người ta, đừng quản.” Tô Tử bình tĩnh nói.

Mộc Tĩnh lại nhe răng cười với hắn, “Mẹ ta nói không thể thấy chết mà không cứu. Huống chi người hầu kia bị đánh tới đáng thương, ta đi giúp hắn.”

Không để ý tới Tô Tử đang kinh ngạc, Mộc Tĩnh chạy về phía góc đường. Võ công của hắn chỉ thuộc dạng thường thôi, đối phương nhiều người lại cầm vũ khí, cũng may tuần tra đi ngang lúc này mới không bị đánh nhiều.

Đôi chủ tớ kia thừa dịp đang loạn lập tức chạy trốn cũng không nói lời cảm tạ, Tô Tử nhìn Mộc Tĩnh không ngừng xoa xoa vết thương, lạnh nhạt nói, “Xứng đáng.”

Mộc Tĩnh chớp mắt vài cái, “May mà ta khôn che mặt lại, tướng mạo anh tuấn mới có thể bảo tồn.”

“Điên.” Tô Tử nho nhỏ nhìn xem thường, châm chọc nói, “Bây giờ ta đã biết, người tốt không bao giờ được báo đáp, người thiện sẽ bị bắt nạt.”

“Ta đã sớm biết.” Mộc Tĩnh thấp giọng nói, “Cho nên mẹ ta mới đi sớm như vậy.”

Tô Tử cảm thấy có chút buồn, “Vậy tại sao ngươi còn nghe lời mẹ ngươi?”

Mộc Tĩnh nhếch miệng cười với hắn, “Bởi vì ta muốn giống như mẹ ta, là một người tốt.”

Tô Tử căng thẳng, “Ngu ngốc.”

Mộc Tĩnh chỉ cười.

Tô Tử thấp giọng than nhẹ, “Cái tên ngu ngốc thích cười.”

“Ta nghĩ ngươi muốn ra tay hỗ trợ, rốt cuộc làm sao vậy?” Mộc Tĩnh đột nhiên hỏi.

“Không có gì.” Tô Tư quay đầu đi.

“Bí mật sao?” Mộc Tĩnh lặng lẽ đánh giá Tô Tử, thấy hắn không chịu nói đành bất đắc dĩ nhún nhún vai.

“Đi thôi.” Tô Tử vẫn một mình bước đi ở phía trước, làm Mộc Tĩnh lết theo phía sau.

Bí mật sao? Tô Tử nhíu mày, chuyện của hắn tuyệt tối không hay ho gì, nói ra cũng chẳng có ai muốn nghe. Lúc nhỏ hắn làm hạ nhân, tay chân đủ thông minh được theo làm người hầu của tiểu thiếu gia. Tiểu thiếu gia đối xử với hắn cũng tốt lắm, có đồ ăn ngon liền chia cho hắn, cho nên hắn mời lầm tưởng mình rất quan trọng. Thẳng đến khi tiểu thiếu gia bị ám sát, lúc đó hắn sợ tới ngây người, tiểu thiếu gia đột nhiên nấp sau người hắn, mũi đao ở ngay trước mặt, lúc này hắn mới biết mình chỉ là người chắn đao thôi. Chẳng lẽ chết thế này, hắn có chút không cam lòng, nhưng thích khách kia cũng không giết hắn, mà là sau khi làm xong nhiệm vụ mang hắn về nuôi dưỡng, vì thế hắn cũng trở thành một thích khách. Khi chấp hành nhiệm vụ hắn đềugặp người có vận mệnh giống hắn, hắn cho rằng tất cả người hầu trong thiên hạ đều giống như vậy. Cho nên khi hắn ám sát Mộc Tĩnh, hắn nghe Mộc Tĩnh bảo hạ nhân hãy rời đi, hắn cảm thấy rất kinh ngạc, lúc này mới nương tay cho người kia một cơ hội…

Nghĩ vậy, Tô Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộc Tĩnh. Nếu lúc đó ta gặp ngươi…

Thấy ánh mắt của đối phương, Mộc Tĩnh bước tới cùng hắn sánh vai.

Tô Tử thấy cổ tay hắn bầm tím, liếc mắt nhìn hắn, “Giỏi ghê, bảo vệ mặt cuối cùng tay lại bị thương.”

Mộc Tĩnh còn thành thật nói, “Khuôn mặt đương nhiên là quan trọng nhất.” Sau đó cười cười, “Bất quá nếu lúc đó bị người đánh là ngươi, ta sẽ xuất toàn lực, không quản có đánh trúng mặt hay không.”

Trong lòng ấm ấm, ánh mắt Tô Tử trở nên dần nhu hòa, “Thật sao, ta chỉ cần ngươi đừng nấp sau lưng ta.”

Mộc Tĩnh tiến gần tới một chút hỏi, “Tô Tử, câu nói lúc nãy có thể rút lại không?”

“Câu nào?” Tô Tử dừng bước, mờ mịt nhìn hắn.

“Cái câu bảo ta kém cỏi á.” Mộc Tĩnh vẻ mặt ủy khuất.

“Nga.” Tô Tử nghiêng đầu cong mắt lên, “Ta có nói sao?”

Tuy rằng đã che mặt nhưng Mộc Tĩnh tin tưởng Tô Tử đang cười. Đôi mắt sáng ngời nhu hòa, cười rộ lên càng thấy hồn nhiên rực rỡ, hắn không khỏi có chút ngây người.

“Ta chỉ nói ngươi ngu ngốc.” Tô Tử nói xong, nhẹ nhàng bước đi.

Mộc Tĩnh ở phía sau nâng khóe miệng, bước nhanh tới đuổi theo.

Hai người tới bờ sông, muốn đi thuyền lại thấy trên đó đã đầy người. Tô Tử khó nén được thất vọng, Mộc Tĩnh nói đã sớm có định liệu. Thẳng đến khi mặt trời xuống núi cũng không thấy Mộc Tĩnh làm gì, bên bờ sông cũng không còn đò, Tô Tử hoài nghi có phải mình bị Mộc Tĩnh đùa. “Ngươi nói có biện pháp mà?”

Mộc Tĩnh thần bí nói, “Đừng vội, chờ một chút.”

Vẫn đợi cho đến khi trời tối đen, bên bờ sông không còn ai, Mộc Tĩnh mới thần thần bí bí kéo Tô Tử vào bụi cỏ. Cũng không lâu lắm, Mộc Tĩnh đột nhiên cười gian, “Quả nhiên có.”

“Cái gì cơ?” Tô Tử tiến lên nhìn xem, hắn thấy bên trong bụi cỏ có một chiếc bè làm bằng trúc.

Mộc Tĩnh hưng phấn nhỏ giọng nói, “Thừa lúc có bè, chúng ta qua sông thôi.”

Tô Tử ngẩng đầu nhìn hắn, bị đôi mắt sáng của hắn làm giật mình, thấp giọng lặp lại, “Đêm qua sông…”

Hai người hiệp lực kéo bè, Mộc Tĩnh kéo Tô Tử lên. Mộc Tĩnh vươn tay trái lên che mắt nhìn về phía xa xa, tay phải chỉ lên trời, “Xuất phát.”

Tô Tử chèo một sào, bè trúc chậm rãi lướt đi trên mặt nước.

Mộc Tĩnh rất không biết xấu hổ đem nhiệm vụ chèo bè cho Tô Tử, chính mình nằm xuống, gác chân lên hưởng thụ.

Chèo được một đoạn, Mộc Tĩnh vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói, “Không cần chèo, bè trúc có thể tự trôi đến bờ bên kia. Tới đây ngồi nè.”

Tô Tử do dự một lúc, cuối cùng cũng tới ngồi xuống bên cạnh Mộc Tĩnh, bàn tay nhẹ nhàng dùng cây trúc chọc chọc mặt nước. Sao trời sáng lạn, tiếng nước róc rách, gió nhè nhẹ thổi mang theo hương hoa. Tô Tử chưa từng nghĩ tới đêm qua sông lại có thể thư sướng như thế. Sự yên lặng của ban đêm ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài, giống như cả thiên hạ to lớn chỉ còn lại chiếc bè trúc nho nhỏ này, còn có hai người bọn họ.

“Tô Tử.”

Thanh âm rất nhẹ, tâm Tô Tử run lên.

Mộc Tĩnh đột nhiên hỏi, “Ngươi biết thổi sáo đúng không?”

Tô Tử khẽ gật đầu.

Mộc Tĩnh gối tay lên đầu, mỉm cười nói, “Nếu hai ta có thể hợp tấu thì tốt quá, nằm trên bè qua sông, cầm sáo thổi, ta không cầu gì thêm.”

Nhịn không được có chút hứng thú, Tô Tử nói, “Vậy tìm nhạc cụ đi.”

“Nếu ta nói ta có thì sao?” Mộc Tĩnh sờ vào ngực, lấy ra một thứ đưa cho Tô Tử, “Vật quy nguyên chủ.”

Tô Tử cầm lấy cây sáo của mình, khó nén được vui mừng, “Ta tưởng ngươi ném rồi.”

“Ta nghĩ có lẽ sẽ có cơ hội nghe ngươi thổi sáo, cho nên trộm giấu đi.” Mộc Tĩnh nhìn bầu trời đầy sao, tâm tình sảng khoái, “Đáng tiếc ta không mang theo đàn, lần sau chúng ta hợp tấu đi.”

Tô Tử nghe vậy nhíu mày. Bọn họ nhất định không có lần sau.

Thanh âm có chút rầu rĩ, “Chỉ có lần này thôi.” Tô Tử ra lệnh cho Mộc Tĩnh, “Nhắm mắt lại.”

Mộc Tĩnh chậm rãi nhắm mắt.

Tô Tử thổi sáo không thể không tháo khăn che mặt xuống, lại sợ làm bại lộ dung mạo nên lấy khăn che lên mắt Mộc Tĩnh.

Mộc Tĩnh mở to mắt phát hiện một mảng đen kịt, “Ngươi vẫn là không chịu cho ta nhìn dung mạo.”

Trả lời hắn không phải thanh âm trong trẻo mà là tiếng sáo du dương. Mắt nhìn không thấy, tai lại đặc biệt nghe rõ ràng, tiếng sáo cứ thế truyền vào trong đáy lòng. Mộc Tĩnh nghe khúc nhạc, lại tựa hồ nghe thấy Tô Tử đang kể lại đời mình. Một khúc rồi lại một khúc, Mộc Tĩnh giống như chưa đạt được hết nguyện vọng, hắn nghe ra ẩn tàng trong tính cách lãnh đạm, Tô Tử khát vọng được đối xử ôn nhu, hơi hơi đau lòng, muốn đi trấn an.

Mộc Tĩnh không tự chủ tháo khăn che mặt xuống, tiếng sáo ngay lập tức dừng lại. Hắn vừa tháo ra lập tức có bàn tay đè lại, bàn tay lạnh lẽo hơi hơi run. Mộc Tĩnh muốn vươn tay lấy ra lại bị Tô Tử dùng tay kia đè lại. Mộc Tĩnh cười nói, “Ta còn tay kia nha, ngươi phải làm sao đây?”

“Không được nhìn.”

Thanh âm của Tô Tử truyền đến, Mộc Tĩnh nhẹ giọng nói, “Tại sao?”

“Sự phụ nói thích khách nếu để dung mạo bị bại lộ thì thân phận cũng thế. Bại lộ thân phận là thứ tối kỵ.”

“Nhưng ngươi đã nói tên cho ta nghe, đó không phải là bại lộ thân phận sao?”

Trong thanh âm Tô Tử có chút cô đơn, “Trên đời này biết tên ta chỉ có vài người, cho dù ngươi biết cũng chỉ là cái tên không được để ý thôi.”

“Không đúng, Tô Tử.” Mộc Tĩnh vươn tay sờ mặt Tô Tử, đầu ngón tay ấm áp lướt qua đôi môi, ở trong lòng phác thảo dung mạo thanh tú của thiếu niên. Hắn cong lên khóe miệng ôn nhu nói, “Tên của ngươi rất êm tai, không phải không có ai để ý, đối với ta nó rất quan trọng. Tô Tử…”

Người kia gọi tên hắn giống như một loại nguyền rủa, trái tim Tô Tử đập mạnh, ngón tay rõ ràng đặt trên mặt nhưng nó cứ như chạm vào lòng hắn. Tô Tử nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt đang cười ôn nhu, ức chế trong lòng bắt đầu trào ra, thu không được mà thả cũng không xong.

Nếu Mộc Tĩnh nhìn thấy, hắn sẽ tận lực nhớ kỹ biểu tình yếu ớt bất lực này.

“Mộc Tĩnh.” Thanh âm Tô Tử run rẩy, “Không được nhìn.”

Mộc Tĩnh mềm lòng, thu tay lại, “Được.”

Tô Tử chậm rãi thả tay ra.

Mộc Tĩnh vẫn nhắm mắt, bên miệng là nụ cười thản nhiên. Tô Tử nhìn nụ cười ôn nhu dưới ánh trăng, bất tri bất giác khuôn mặt trở nên nhu hòa. “Tô Tử, ta nhìn thấy..” Mộc Tĩnh lầm bầm, thanh âm nhẹ nhàng như gió thổi, “Bộ dáng của ngươi, ở trong lòng ta.”

Đôi mắt bị gió thổi cay cay, Tô Tử ôm chặt lấy đầu gối.

Mộc Tĩnh không thấy được, tiếp tục nói, “Nhưng mà chỉ thế này thôi ta đã cảm thấy cao hứng, ngươi chắc muốn mắng ta nhàm chán lắm đi?”

Mộc Tĩnh không nhìn thấy người bên cạnh, Tô Tử khinh khẽ lắc đầu. Có một số chuyện biết rất rõ sẽ lệch quỹ đạo, nhưng hắn vẫn muốn ở bên cạnh người này, làm cho hắn quên đi ngày mai sẽ tới, cái người có thể cho hắn sự ôn nhu sau những nỗi đau bao nhiêu năm qua.

Hết chương 5

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play