Cho đến tận khi ra tới cổng tiểu khu nhà Triệu Sở Chu, hai tay Tô Ngọc Kiệu vẫn còn run.

Hắn đứng bên tường nắm chặt tay nhảy tại chỗ ba cái, cố gắng kìm lại tiếng la hét và sự kích động của mình. Hắn lấy di động ra, nhìn vào trang tiểu thuyết còn chưa đóng lại, cảm động rớt nước mắt.

Mấy cái tiểu thuyết niên hạ tiểu chó săn(*) này kia, vẫn luôn thần kì như vậy.

(*) này là nói kiểu người trung khuyển nghe lời ngoan ngoãn ctct à mn?

......

Triệu Sở Chu vẫn không biết Tô Ngọc Kiệu có được thành tựu như này là do suốt đêm ngồi đọc tài liệu nghiên cứu. Ban ngày đi làm có chút mất tập trung, nhưng mà anh vẫn rất chuyên nghiệp, nhanh chóng vứt hết suy nghĩ hỗn loạn ra sau đầu, chuyên tâm làm việc.

So với sự bình tĩnh của anh, Tô Ngọc Kiệu còn kém rất nhiều. Tiết học chuyên ngành trên lớp thì nói lắp ba lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng, trong đầu đến một cái suy nghĩ cũng không có.

Giảng viên trên bục đề cập đến vấn đề yêu đương, rõ ràng là chỉ gấp sách lại và chia sẻ kiến thức của mình với các sinh viên.

"Mọi người có biết tại sao gen của chúng ta lại yêu cầu phải chế độ AO một vợ một chồng không?"

Vấn đề này thực ra rất dễ hiểu, học sinh trung học đã trải qua lớp sinh lý là sẽ biết. Tô Ngọc Kiệu nghĩ, đương nhiên là bởi vì chỉ có Alpha và Omega trong lúc đó mới có thể tạo nên dấu hiệu hoàn toàn.

Giảng viên đeo một cặp mắt kính, nhìn qua trông rất tri thức: "Trên thực tế thì, một số người trong lĩnh vực này vẫn cho rằng pheromone chỉ là một dạng tiến hóa của hormone Beta. Mọi người từ trước đến nay đều dùng pheromone để đánh giá có phù hợp hay không, có nên yêu nhau hay không, thực ra nó không hợp lý chút nào."

Tô Ngọc Kiệu ngừng xoay bút, ngẩng đầu nghe thầy giảng, chỉ thấy thầy nói: "Vấn đề này cũng sẽ tạo nên rất nhiều chuyện tình bi thảm, ví dụ như người yêu nhau lại không thể đánh dấu nhau. Hay là hai A hoặc hai O yêu nhau, bọn họ vốn không bị luân thường đạo lý trói buộc, căn nguyên của cái thứ đã trói buộc bọn họ chính là gen của chúng ta."

Thầy nhìn những gương mặt trẻ tuổi phía dưới, giơ lên một ngón tay: "Nhưng gen cũng có thể cải tạo lại. Hiện nay trong xã hội này khoa học công nghệ tiến bộ, có rất nhiều Omega không muốn bị dấu hiệu, cho nên chúng tôi đã nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều thuốc ức chế. Thí nghiệm gần đây nhất do phòng thí nghiệm trường chúng ta dẫn đầu đã chế tạo ra được một loại, có thể khiến cho Omega cả đời không đến kỳ phát tình."

Sinh viên bên dưới đều bán tán về chủ đề này, xã hội đã nghiên cứu nhiều năm, nếu thuốc này có thể thành công phát triển, vậy thì tiền đồ vô hạn.

Tô Ngọc Kiệu nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo của giảng viên, quả nhiên, giảng viên trẻ tuổi tủm tỉm cười tiếp tục nói: "Chính là chúng ta đã quá chú ý đến quyền lợi của Omega, hầu như mọi người đều tự động đặt Alpha ở bên vị trí ưu việt hơn, mà quên rằng bọn họ có thể cũng không hề muốn làm cái hành động đánh dấu này."

"Phòng thí nghiệm của chúng ta tạm thời chưa bắt đầu các dự án liên quan, nhưng tôi tin, trong một tương lai không xa, thế giới này sẽ cho phép Alpha không phải đánh dấu Omega, thậm chí còn có thể đánh dấu người cùng gen với mình."

"Omega có thể quang minh chính đại mà làm mọi công việc mà không bị phân biệt đối xử, không cần chịu đựng kì phát tình quấy nhiễu."

"Đây là những việc mà chúng ta, những nhà sinh vật học, các em và tôi, cần phải làm."

......

Công việc vào ngày thứ sáu luôn đặc biệt nhiều, Triệu Sở Chu cả ngày đều bận đến chân không chạm đất, không kịp ăn một miếng cơm nóng. Cho tới lúc chuẩn bị rời khỏi công ty, anh đã dùng ba viên thuốc giảm đau đến chống cự cho cả một buổi chiều.

Tác dụng của thuốc dường như sắp hết, sắc mặt anh tái nhợt gần như trong suốt, dưới lớp tây trang thấm đẫm mồ hôi lạnh, lại dính sát vào người nên được nhiệt độ cơ thể hong khô. Triệu Sở Chu cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, nghĩ muốn gọi người lái xe thuê.

Lái xe trong tình trạng này, anh cảm thấy mình sẽ đau quá mà ngất ở giữa đường.

Mở ra app gọi người, tay lướt lướt rồi dừng lại một chút.

Triệu Sở Chu hạ mắt, đè lại cơn đau ở dạ dày, nhìn hình phản chiếu của mình trên thang máy rồi tự đánh giá sắc mặt bản thân một chút.

Anh dường như rất hài lòng với trạng thái yếu ớt của bản thân hiện tại, nhếch môi cười một cái rồi đi về phía để xe. Sau khi yên vị ngồi ở ghế lái, anh gọi một cuộc điện thoại cho Tô Ngọc Kiệu.

Lúc Tô Ngọc Kiệu nhận được điện thoại của anh là khi vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt nước chảy từng giọt tí tách, áo khoác cũng không kịp lấy đã vội vàng làm bình nước đường đỏ rồi đi ra cửa. Hắn nhảy lên xe đạp, dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ mà đạp đến công ty Triệu Sở Chu, tìm một vòng lớn cuối cùng cũng tìm được Triệu Sở Chu hôn mê trên ghế lái ở dưới hầm để xe.

Hai bên thái dương ướt đẫm, ngay cả môi cũng nhợt nhạt, như thể cánh hoa tàn, một vẻ đẹp bạc nhược thiếu sức sống.

Tô Ngọc Kiệu cẩn thận đánh thức anh, mở nắp bình giữ nhiệt trong tay, siết chặt tay Triệu Sở Chu hỏi: "Anh buồn nôn à?"

Triệu Sở Chu lắc đầu. Tô Ngọc Kiệu liền thổi thổi cốc nước, thổi hết hơi nóng mới đặt cốc bên miệng anh: "Cẩn thận nóng."

Nước đường đỏ ấm áp chảy vào trong dạ dày khiến nó như được an ủi. Vẻ mặt Triệu Sở Chu vẫn mệt mỏi như cũ, anh dựa vào người Tô Ngọc Kiệu, khẽ nói khó chịu.

Anh rất hiếm khi để lộ tình trạng như này ra ngoài. Tô Ngọc Kiệu trong lòng run lên, tháo dây an toàn, ôm ngang người anh lên đặt sang ghế phó lái, rồi tự mình ngồi ở ghế bên cạnh.

Tô Ngọc Kiệu chưa bao giờ thấy biết ơn ba tháng trước vì buồn chán đã đi thi lấy bằng lái xe như hiện tại, nếu không giờ hắn biết phải làm sao?

Hắn chỉnh lại phần gối đầu của Triệu Sở Chu để anh không cảm thấy quá khó chịu, bản thân thì tập trung lái xe, chỉ khi có đèn đỏ mới nhìn Triệu Sở Chu, giúp anh vén tóc bên tai.

Dạ dày vẫn đau như cũ, Triệu Sở Chu uống thuốc giảm đau thứ tư trong ngày hôm nay, trong lòng chột dạ nghĩ.

Đòn cuối cùng, phải là đòn mạnh nhất.

Lời tác giả:

Syq(*) có làm được không vậy?

Không, hắn chỉ ăn may thôi.

(*) syq: Tô Ngọc Kiệu (SūYùQiáo) ựa cái này là theo phiên âm trên QT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play