Lấy quần áo của mình cho hắn mặc cũng chỉ là để cho Tô Ngọc Kiệu tự mình nhìn thẳng vào sự chênh lệch hình thể giữa hai người mà thôi, cũng không thể để đứa nhỏ to xác này hở bụng mà đi ngủ được.
Tô Ngọc Kiệu cuối cùng cũng mặc xong một bộ quần áo vừa vặn, ôm cốc nước ngồi ở phòng khách, nhìn Bọt Sữa trong bể cá hung hăng đâm chém miếng thịt sống làm hắn không biết đêm nay nên làm như thế nào.
Hắn nắm chặt vạt áo, ánh mắt trống rỗng, lại nhớ tới eo của Triệu Sở Chu.
Vòng eo săn chắc, chính hắn tự tay sờ lấy, ôm lấy, tối hôm ấy hắn thậm chí còn in lại trên đó những vết hằn.
Không có chút mềm mại nào, vừa tinh tế lại có lực. Lúc Triệu Sở Chu dùng sức eo sẽ thắt lại, lộ ra chút cơ bụng, tuy gầy nhưng trông rất khỏe khoắn.
Pheromone đăng đắng và mùi thơm của nước giặt hòa vào nhau, len lỏi vào hơi thở của Tô Ngọc Kiệu. .
Ngôn Tình HayHắn cố gắng kiềm chế tỏa ra pheromone, đáy mắt đầy tơ máu, tay nắm chặt lại như thể sợ bản thân không khống chế được.
Nhu cầu của Alpha vốn mãnh liệt, Tô Ngọc Kiệu lại còn trẻ. Lúc Triệu Sở Chu ra khỏi phòng tắm liền thấy hắn đang luống cuống tay chân cầm đồ vật này kia che lại, mà như thế nào cũng không che được.
Tô Ngọc Kiệu ôm gối nhìn anh, có chút ngượng ngùng.
"Có thể tới phòng tắm." Triệu Sở Chu vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, nước từ ngọn tóc chảy xuống, thấm ướt một mảnh quần áo sau gáy: "Hoặc là..."
"Muốn anh giúp em không?"
......
Trong lúc ý loạn tình mê, Tô Ngọc Kiệu dùng cánh môi mút lấy cần cổ non mềm của Triệu Sở Chu, đầu lưỡi hơi đưa ra, vừa ngứa vừa tê, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Hai tay nhớp nháp, Triệu Sở Chu muốn đứng dậy, nhưng lại bị Tô Ngọc Kiệu ôm lấy. Anh vỗ vào cánh tay đang ôm lấy eo mình: "Mau buông ra, anh muốn rửa tay."
"Đừng đi."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên tràn ngập dục vọng, âm thanh trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm khác hoàn toàn so với ngày thường. Tim Triệu Sở Chu đập lệch một nhịp, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm đi rửa tay của anh.
"Không, anh đếm đến ba, em bỏ ra."
Tô Ngọc Kiệu không buông anh ra, hắn bám chặt lấy anh không thả như thể đói khát, mè nheo nửa ngày mới lấy hộp khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho Triệu Sở Chu, ý là gì không cần nói cũng biết.
Trong không khí vẫn còn mùi hương tản ra, hai người dán vào một chỗ, hô hấp đều rõ ràng, bầu không khí liền trở nên mập mờ.
Xuất phát từ bản năng, Triệu Sở Chu không muốn tiếp tục bị mắc kẹt trong tình huống như vậy. Anh có thể cảm nhận được nếu cứ tiếp tục như thế này thì mọi chuyện sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, nhưng anh không thể làm gì được Tô Ngọc Kiệu.
Sau gáy bị người dùng chóp mũi hơi cọ cọ, toàn thân Triệu Sở Chu cứng đờ, anh vội vàng lau sạch tay, đẩy đầu Tô Ngọc Kiệu ra xa mình một chút.
Tuyến thể của Alpha tuy không yếu ớt mẫn cảm như Omega nhưng nơi này cũng là một phần tồn tại của con người, một nơi mềm mại và dễ bị thương.
Tô Ngọc Kiệu sửa sang lại bộ dáng ngượng ngùng xấu hổ, không để ý anh chống cự, ngửa cổ hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn: "Anh thật thơm."
Vẻ mặt của hắn còn nghiêm túc, Triệu Sở Chu mơ hồ cảm thấy mình bị phản lại một đòn, chần chừ nói: "Em..."
"Giống như lời anh vừa nói." Tô Ngọc Kiệu vẫn không tự chủ được đỏ mặt như cũ. Giọng hắn vẫn còn run, nhưng hắn cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng hôn một cái bên khóe môi của Triệu Sở Chu.
"Tối hôm đó những chuyện quá phận hơn cũng làm rồi."
"Triệu Sở Chu, em và anh giờ chẳng có gì tệ hơn được nữa đâu."
Triệu Sở Chu giống như đoán được tiếp theo hắn sẽ nói câu gì, kháng cự ngắt lời: "Anh đi đây, em bỏ anh ra."
"Đây là nhà anh, anh còn đi đâu nữa?" Tô Ngọc Kiệu siết vai anh, nhìn thẳng vào mắt đối phương mà gằn từng tiếng rành mạch.
"Triệu Sở Chu, em thích anh."