“Cậu ấy chính là người đàn ông kiệt xuất nhất của thời đại này, cũng là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ.”
Ánh mắt Andreas ráo hoảnh khi nói những lời này, nhìn như là đang nịnh hót thiếu tá không quân không có mặt ở đây, thực ra thì là chọc giận tên con trai nguyên thủ quyết không chấp nhận sự thật.
Vui buồn tức giận đều trưng ra trực tiếp, không che đậy tâm trạng của mình, cũng hoàn toàn không cần phải làm thế. Quả nhiên Cận Tân sầm mặt, híp mắt nhìn chằm chằm “Hoắc Lan Hề” trước mắt –
Nhìn kỹ thì mắt Olivier thiên về màu xanh lam, trong veo sáng sủa, còn màu mắt của Hoắc Lan Hề lại thiên xám, như một làn sương khói u ám mịt mờ. Đường nét gương mặt sâu sắc anh tuấn phối hợp cùng nụ cười đong đầy gió xuân, dù khuôn mặt hoàn toàn giống nhau nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác như là hai người hoàn toàn khác biệt. So với Olivier dịu dàng này, thiếu tá không quân ít nói ít cười lại thành ra giống một con robot hơn.
“Toàn bộ chương trình cài đặt của Olivier đều được lấy từ dữ liệu bay trong hàng trăm lần thực chiến của thiếu tá Hoắc Lan Hề. Ngoài ra, người máy này còn có một cảm biến thông tin môi trường cực nhạy, tự động thích ứng với thế giới bên ngoài khi môi trường thay đổi thông qua tri giác như thị giác, thính giác và xúc giác, nó có thể điều khiển máy bay chiến đấu và cũng có thể hoàn thành các nhiệm vụ tác chiến khi đáp xuống Melon trong tương lai. Trí thông minh của nó đã đạt tới ngưỡng gần giống con người, đồng thời lại trung thành và đáng tin cậy hơn con người, là trí thông minh nhân tạo thực sự có thể sánh ngang với loài người.” Phong thái và cử chỉ của Andreas khi phát biểu đều mang tính khiêu khích, ông ta đi qua đi lại giữa hội trường, quét qua ghế quốc hội với ánh mắt vô cùng háo hức, như thể đang gửi lời mời đến mọi người, “Xin những nghị sĩ đáng kính hãy suy nghĩ về điều này, rằng chúng ta sẽ nhận được gì nếu Olivier được đưa vào sản xuất?” Ông ta đột ngột ngừng lại và nhìn xung quanh, sau hai phút để cho mọi người tự suy nghĩ, Andreas cao giọng nói, “Chúng ta sẽ có được hàng nghìn, hàng chục nghìn phi công giỏi như thiếu tá Hoắc Lan Hề!”
Tiếng ồn ào nổi lên khắp nơi, hàng ghế nghị sĩ khi nãy mới chỉ là xì xào bàn tán thì giờ đã hoàn toàn bùng nổ, mấy lão già bảo thủ thầm thì với nhau, sau đó bắt đầu dùng những lời nói tung hô khen ngợi Hoắc Lan Hề để chuyển sang Olivier.
Trong khi đó, người máy kia vẫn giữ tư thế hơi khom người, mỉm cười bằng thái độ khiêm tốn. Ánh mắt của nó có sức hút, cử chỉ tao nhã, nụ cười ấm áp như thần Apollo, rất dễ chiếm được thiện cảm của mọi người.
Cận Tân quắc mắt nhìn Andreas, đối phương hào phóng đáp lại gã bằng một nụ cười, trưng ra gương mặt thể hiện ta đây đã thắng – kẻ này quá cáo già, vậy mà ông ta lại lợi dụng khao khát của mọi người với anh hùng trong thời đại này để mưu đồ phá hủy nền móng quyền lực của gã.
Ánh mắt Cận Tân lạnh như băng nhưng bờ ngực lại hổn hển phập phồng, sau một hồi trầm ngâm, gã nói: “Hiện tại vẫn còn quá sớm để cường điệu khả năng bay của Olivier, sau khi lần bay thử thứ ba kết thúc thì mới có thể xác định được.” Gã ngẩng đầu nhìn sang Andreas, “Ông còn chưa chứng minh được nó có thể so sánh với Hoắc Lan Hề.”
Nói xong, Cận Tân dứt khoát bỏ dở cuộc họp quốc hội, giẫm trên đôi ủng da lộc cộc như thể muốn mài mòn cả mặt sàn đá cẩm thạch, ra khỏi cung điện nghị viện.
Con trai nguyên thủ còn chưa rời đi thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng từ trong sảnh nghị viện. Gã thấy Andreas mang người máy của mình đi chào hỏi một đám nghị sĩ, cũng nhìn thấy nụ cười mang tình ý của con robot kia, nó khom người cúi đầu trước mặt một nữ thượng nghị sĩ, lịch sự nâng bàn tay của bà ta lên một cách khoa trương rồi đặt nụ hôn lên mu bàn tay của bà.
Khuôn mặt lạnh lùng và uy nghiêm nay lại tỏ ra thân thiện, nữ thượng nghị sĩ có tuổi cười khúc khích trước hành động của “thiếu tá không quân”, ánh mắt sau hàng mi cũng lấp lánh ánh sáng thanh xuân tươi trẻ.
Những thảm hoa được trồng nhân tạo lác đác trong tòa cao ốc bằng kính, mùi hương thanh tịnh tươi mới tỏa ra, bay lơ lửng trong không trung như tới từ thung lũng. Cận Tân từ chối sự hộ tống từ lính Hornet, quyết định dạo bước một mình thật chậm rãi. Ngày hôm nay quả thực quá dài đối với hắn, chức danh tổng tư lệnh cũng giống như vương miện gai trước mặt Chúa Giêsu*, gã nhận ra rằng nếu Hoắc Lan Hề không thể xử lý triệt để người máy kia trong lần bay mô phỏng thứ ba, gã sẽ bị Andreas hạ bệ.
*Vương miện gai có một lịch sử lâu dài. Phúc Âm Thánh Gioan (Ga 19, 02) kể lại cuộc Khổ nạn của Chúa Giêsu có nói đến việc các người lính La Mã đội vương miện gai trên đầu Chúa để chế nhạo vương quyền của Ngài.
Dọc đường đi, sắc mặt gã đàn ông vừa lạnh lùng nhưng cũng bộn bề suy tư, đến tận khi về nhà, tâm trạng nặng nề cũng không thả lỏng hơn được bao nhiêu.
Robot nội trợ Sumer cao một mét bảy mươi hai, mắt to, môi dày, chóp mũi hơi hếch và mái tóc dài màu nâu. Hỏi “cô ta” tình hình gần đây của cha mình xong, Cận Tân bước vào phòng ngủ của ông. Một người đàn ông đang nằm trên giường, rõ ràng chỉ mới hơn năm mươi tuổi nhưng tóc đã bạc, da đã đồi mồi làm ông ta trông như một cụ già trăm tuổi. Kể từ sau khi đột ngột phát bệnh, nguyên thủ quốc gia đã lướt qua Tử thần vài lần, hiện giờ cũng chỉ còn cố níu chút hơi tàn, không chịu nhắm mắt.
Cận Tân ngồi bên giường người cha Cận Phổ của mình, chống khuỷu tay lên giường, mười ngón đan vào nhau trước mắt. Toàn bộ kiêu ngạo và ngông nghênh làm người khác tổn thương được giấu đi sạch sẽ, gã cung kính gọi ông là “cha”, mỉm cười nói: “Hôm nay sắc mặt cha rất tốt.”
Bọt mép lấm tấm trào ra khỏi khóe miệng, Cận Phổ nhắm đôi mắt đã rụng sạch lông mi, bờ ngực phập phồng lên xuống đầy chật vật, tiếng thở cũng rất nặng nề. Dường như cảm nhận được có người bên cạnh, mí mắt ông ta giật giật, môi cũng mấp máy nhưng không nói được chữ nào.
Sau một khoảng lặng dài, Cận Tân lại là người phá vỡ sự im lặng, gã báo lại cho cha mình toàn bộ những sự việc xảy ra gần đây: “Andreas nói giờ thanh niên không tình nguyện vào quân đội, đương nhiên là đám con nhà giàu đều sẽ rất sợ chết, nhưng người hạ đẳng của Quận 11 thì không như thế. Tôi sẽ đích thân đến Quận 11 chiêu mộ phi công, cũng hứa với bọn họ chỉ cần lập nhiều chiến công là có thể giúp người nhà đạt được danh phận người thượng đẳng…” Những kẻ bần cùng ở đó từng bị bắt di cư dưới họng súng của The Hornet, không thể tự quyết định số phận của mình như đàn kiến vào mùa mưa, để rồi từ đó phải sống chung với thiên tai và bệnh tật. Chưa biết chừng việc con trai nguyên thủ đặc xá lại thật sự giải quyết được vấn đề chiêu binh khó khăn hiện nay.
Có lẽ ông cụ đã quá mệt mỏi, dù con trai có nói gì cũng không đáp lại, khiến đối phương như đang tự lẩm bẩm một mình đầy ngu ngốc.
“Tôi đã tìm được thứ mình muốn… Tôi sẽ chứng minh cho cha thấy rằng tôi không sai, thứ kia sẽ chứng minh cho cha thấy tôi không hề suy nghĩ xa vời -”
Ai ngờ vừa nghe thấy những lời này, ông lão hấp hối bỗng nhiên mở to mắt, mặt đỏ bừng kiệt quệ nhả ra từng tiếng: “Ta muốn… Ta muốn gặp Cận Á…”
“Không, chị ấy bận lắm.” Mười ngón siết chặt lại với nhau, Cận Tân nhìn thẳng vào gương mặt già nua của cha mình, lắc đầu từ chối, “Chị ấy sẽ không tới gặp cha đâu.”
“Để ta gặp… gặp Cận Á…”
Móng tay bấm chặt vào mu bàn tay bên kia, con mắt màu nâu xinh đẹp cũng vằn lên tơ máu, gã cố kìm nén không để bản thân rơi lệ, nói từng chữ bằng giọng van nài đầy bi thương: “Tôi là con cha, tôi đang ở đây.”
“Cận… Cận Á…”
“Không phải cha muốn gặp Cận Á, cha muốn gặp Hoắc Lan Hề…” Gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết bỗng nứt ra thành những vết rạn u buồn, Cận Tân lắc đầu, nở một nụ cười đau đớn, “Cha muốn anh ta ngăn tôi lại, cha muốn hủy diệt tôi…”
Mí mắt chùng xuống, ông cụ vẫn yếu ớt gọi tên con gái: “Cận Á…”
Cận Tân cười lạnh đứng dậy, dấu vết của nước mắt đã biến mất hoàn toàn. Gã ra khỏi phòng ngủ của cha, sai người mang Lang Xuyên tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT