*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng bao lâu sau con chó lớn đã chạy về phía thiếu tá không quân đang nằm trên mặt đất, liếm xoành xoạch lên tay hắn.

“Dã Thú” đứng cách Hoắc Lan Hề mấy bước, lại đứng gần tên kia hơn. Tên kia nghiêng đầu đi về phía “Dã Thú”, trực tiếp đứng trước mặt gã ta.

Một người ngẩng cổ, một người cúi đầu, bọn họ đang đánh giá đối phương – trong mắt tên to xác, thanh niên trước mắt không khác gì một con kiến bé nhỏ, dùng một đầu ngón tay là đủ để bóp chết.

Bốn phía im lặng như tờ, quái vật và con người ở đây đều cảm thấy người giáng từ trên trời xuống này rất kỳ quái, chỉ có tù trưởng nhận ra đối phương là ai. Anh ta luôn muốn gặp lại cho thằng nhóc này một cái ôm nhiệt tình, nhưng lúc này lại không muốn thu hút sự chú ý của người khác.

Lẳng lặng nhìn nhau một lát, “Dã Thú” không chịu nổi nữa, bỗng rú lên một tiếng rồi lại cuồng nộ vỗ ngực, cơ ngực khổng lồ rung lên phập phồng, nắm tay thô to đập huỳnh huỵch vào bốn con số kia.

Ai ngờ chàng trai trẻ kia cũng không hề tỏ ra yếu thế, cậu cởi áo của mình, học theo dáng vẻ của đối phương gầm lên rồi vỗ ngực. Hành động bất ngờ này lại khiến tên to con sợ đến nhảy dựng, “Dã Thú” rụt cổ về rất rõ ràng, sau đó lại rướn đầu ra. Gã ta nheo hai con mắt vừa to vừa đục của mình, nhìn chằm chằm vào dãy số trên ngực đối phương.

Bọn họ hình như giống nhau. Nhưng có vẻ như cũng hoàn toàn khác biệt.

“Dã Thú” cúi thấp người hơn chút nữa, ghé lại gần mặt của chàng trai trẻ. Trong mắt gã ta là một gương mặt chỉ yêu tinh trên mặt trăng mới có, làn da trắng trẻo mịn màng tựa như  đóa hồng trắng Damascena thỉnh thoảng nở trên sườn đồi, chiếc mũi và đôi môi diễm lệ xuất chúng, còn cả một đôi con ngươi vàng kim pha xanh lá như đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Rosa_damascena2

Gương mặt này khiến gã ta tự cảm thấy mình bẩn thỉu và tức giận, “Dã Thú” vung mạnh bàn tay to lớn tát một cái về phía chàng trai trẻ. Móng tay dài và bẩn thỉu, ngay lập tức rạch một đường trên mặt cậu như cắt một đóa hoa.

Lang Xuyên không hề khách sáo vung tay lên đáp trả “Dã Thú” một cái. Sau đó trước mắt bao người, vết rách trên mặt kia khép lại, da thịt lại trắng trẻo nuột nà như cũ.

Trong sự hoảng sợ của tất cả mọi người, tên to con lớn miệng kia lại càng hãi hùng đến độ lùi nhanh về sau, ai ngờ chàng trai trước mắt cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Mỗi người đều trưng ra vẻ mặt hung hãn, bọn họ phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm lẫn nhau. “Dã Thú” có diện mạo xấu xí hung dữ, nhưng nếu so về làm mặt xấu thì còn lâu mới bằng Lang Xuyên. Hai tên quái gở cùng đưa tay lên đầu cười quái dị, cùng làm mặt quỷ khóc tang. Dù Dã Thú có làm mặt hung dữ hay động tác gì, Lang Xuyên lập tức có thể bắt kịp, chưa kể đối chiếu giống như soi gương mà còn cố tình vặn vẹo gương mặt chỉ hơn không kém.

Sau thêm một trận bắt chước nhau nữa, “Dã Thú” ghé đầu lại gần hít ngửi Lang Xuyên. Lang Xuyên cũng ngửi gã ta, bọn họ chôn đầu vào cổ đối phương, khụt khịt mũi ngửi loạn hết cả lên. Không biết có phải những người chịu thí nghiệm đều bị tiêm vào cùng một loại thuốc thử sinh học hay không mà trên người của bọn họ lại tản mát một thứ mùi chỉ đối phương mới ngửi thấy. Là mùi của đồng loại gặp nhau.

Hoắc Lan Hề mở mắt vì những cái liếm của Thiểm Linh, bất chấp cơn đau xé rách toàn thân, mạnh mẽ ép mình đứng lên từ mặt đất, cau mày nhìn chằm chằm chàng trai trẻ đứng cách đó không xa. Hắn thật sự lo lắng cho an nguy của cậu, tên Dã Thú phát điên kia chỉ cần tát một cái là có thể đánh bay đầu cậu.

Hắn thấy “Dã Thú” chìa hai tay, cong mười ngón lên nắm chặt cánh tay Lang Xuyên, Hoắc Lan Hề nóng lòng muốn di chuyển, nhưng còn chưa kịp động đậy thì đã lại ho ra một búng máu.

Nhưng bất ngờ là “Dã Thú” vẫn chưa hề làm tổn thương Lang Xuyên, ngược lại còn nâng cậu lên, để cậu ngồi lên cổ mình.

“King!” Quái vật vốn chưa bao giờ nói được đột nhiên rống lên thành tiếng, “King!”

Dường như giữa các loài vật cùng chủng tộc, kẻ yếu đương nhiên sẽ tôn kẻ mạnh lên làm vua.

Khóe miệng hơi nhếch lên trong vô thức, thiếu tá không quân cảm nhận được bao nhiêu đè nén đã được giải tỏa hết sạch, hắn thả người xuống, nhắm mắt lại.

Tù trưởng nhanh chóng phát huy sở trường mượn gió bẻ măng, kích động bọn quái vật đang ngơ ngác nhìn nhau. Anh ta giơ nắm tay lên, hô to từng tiếng: “Quốc vương! Quốc vương!” Lời hô hào tựa như lửa lan trên đồng, tỏa ra một chút, lây lan một chút cũng đủ để gây ảnh hưởng cho toàn bộ những người xung quanh, chỉ chốc lát sau, đám quái vật cũng đồng thanh kêu lớn: “Quốc vương! Quốc vương!”

Trong khi đó, chàng trai trẻ cưỡi trên cổ “Dã Thú” mở nửa vạt áo, bờ ngực trắng nõn để trần bên ngoài, cười rộ lên lộ hàm răng trắng, đôi lúc còn vỗ lên ngực, gào to hô hào.

Trời còn chưa sáng, ánh sao tựa như Mặt Trời chiếu khắp mảnh đất cằn cỗi, hoang dã vắng vẻ này.

Hoắc Lan Hề mở mắt từ trong cơn mê man, lập tức cảm nhận được có người đang đè trên người mình.

Ngoại trừ quần áo của nhau, bọn họ sát kề khăng khít. Giường rất mềm, vì phải chịu trọng lượng của hai người nên võng xuống thành hình vòng cung. Hai cánh tay người kia ôm mình rất chặt, quả thực như muốn siết gãy xương sườn bị thương của hắn. Dù không thấy mặt đối phương, chỉ một cái ôm như vậy đã đủ để hắn biết người này là ai. Cơ thể nằm trên người khẽ run, Hoắc Lan Hề cảm thấy cổ mình ươn ướt.

Cánh tay còn nặng hơn chì, Hoắc Lan Hề cố nhấc tay lên, vuốt ve gáy của chàng trai trẻ. Gương mặt lộ ra vẻ tiều tụy mệt mỏi, giọng nói cũng trầm hơn, hắn quay mặt sang, môi ghé lại gần chàng trai đang vùi mặt vào cổ mình: “Không cho phép khóc, binh nhì.”

Ngẩng mặt khi nghe thấy âm thanh, Lang Xuyên dùng tay chống người dậy, rời khỏi Hoắc Lan Hề. Cậu cúi xuống nhìn hắn. Đôi đồng tử màu vàng xanh vẫn sáng đến ngỡ ngàng, liếc mắt thôi đã xuyên thấu vào lòng người. Cậu dùng mu bàn tay quẹt khóe miệng, vừa rồi cậu không khóc, chỉ chảy nước miếng thôi.

Khóe môi tròn đáng yêu toát ra vẻ trong sáng ngây thơ. Phải hạnh phúc đến thế nào mới có thể nhiễu cả nước miếng ra như vậy.

“Cậu nặng quá, tôi còn bị thương -” Hoắc Lan Hề còn chưa dứt lời, chàng trai trẻ ngồi trên người hắn bỗng cúi xuống hôn lên môi hắn

Thiểm Linh cũng chạy tới gần gũi chủ nhân mới tỉnh, nâng chân định trèo lên giường – bốn cánh môi kề sát, đầu lưỡi quấn quýt không tha cho Hoắc Lan Hề, Lang Xuyên liếc qua thấy con chó muốn chiếm vị trí của mình thì giơ chân đạp luôn nó xuống. Tên nhóc hiểu chuyện đành nằm dưới đất. tổn thương rên ư ử.

Kỹ thuật hôn của chàng trai trẻ này tuy thô lỗ lại mới mẻ, hai cánh môi vô cùng mềm mại, còn cuốn theo nước bọt thơm ngọt. Dù thiếu tá không quân không nhiệt tình đáp lại, nhưng vẫn mặc cho cậu hôn mình đủ năm phút đồng hồ.

“Đôi khi cậu rất giống Thiểm Linh,” Chờ chàng trai trẻ quyến luyến ngẩng mặt lên, thiếu tá không quân buông một câu nhẹ tênh, quy nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi thành kiểu liếm láp của thú cưng với chủ, “mỗi khi tôi trở về từ đơn vị, nó cũng luôn nhiệt tình như thế, làm người ta không từ chối được.”

Lang Xuyên nâng tay áo lên lau miệng, bất mãn than một tiếng: “Mạnh miệng.”

Đẩy chàng trai trẻ trên người mình ra, Hoắc Lan Hề ngồi dậy khỏi giường, vẫy tay với Thiểm Linh, con chó lớn cực kỳ nhiệt tình nhào vào ngực hắn, lè lưỡi liên tục liếm lên mặt và môi hắn.

Lang Xuyên xem thường quay mặt qua một bên, vẫn bĩu môi nói: “Mạnh miệng.”

Đuổi con chó nhiệt tình quá độ đi, Hoắc Lan Hề quay lại hỏi Lang Xuyên: “Nếu Thiểm Linh tới đây với cậu, thế là Cận Á bảo cậu tới tìm tôi à?” Thấy đối phương không trả lời, hắn lại bồi thêm một câu, “Dạo này cô ấy khỏe không?”

Lời này sắc như dao găm, khoét dần vào chỗ đau của người kia: Bản thân thì trèo đèo lội suối ngậm đắng nuốt cay, vậy mà hắn lại chỉ nghĩ đến cái người phụ nữ hoàn toàn không muốn tìm mình! Sự hậm hực quặn lên trong lòng Lang Xuyên, cậu bỗng nghiêng đầu như hiểu ra gì đó: “Cận Á là ai? Ai là Cận Á? Tôi không biết, tôi chỉ biết anh là đồ nói một đằng nghĩ một nẻo, là đồ sợ hãi phải thừa nhận mình thích tôi! Muốn tôi!” Vừa dứt lời, cậu lại vòng tay ra sau gáy đối phương, “Người đẹp thì hay ngượng ngùng, để tôi muốn anh là được!”

Tay Lang Xuyên lập tức sờ vào giữa háng hắn, hành động như muốn cởi quần hắn rõ ràng là đang nghiêm túc. Hoắc Lan Hề sững sờ không thôi, cong khuỷu tay lên định cản đối phương. Nhưng tên nhóc này có vẻ như quyết tâm không chịu bỏ qua, nghiêng người lại ép tới, khiến thiếu tá không quân buộc phải vung nắm đấm dạy dỗ cậu.

Dù cho cả người đau đớn, nhưng chỉ cần vết thương cũ quan trọng không phát tác, thắng bại giữa hai người sẽ không khó định đoạt. Trên người Lang Xuyên đã trúng vài cú đấm dốc hết sức của đối phương, đau đến độ phải há miệng ra. Thấy Hoắc Lan Hề hoàn toàn chiếm thế thượng phong, dùng hai tay trói chặt ngay sau lưng mình, chàng trai trẻ đảo loạn đôi con ngươi rồi bắt đầu giở trò lưu manh – cậu mạnh mẽ rướn người dậy, vặn eo đâm đầu vào ngực đối phương. Hoắc Lan Hề trúng một giáng rất mạnh, lồng ngực cũng rung lên, hắn phải chửi một tiếng: “Chết tiệt!”

Chỉ trong một khoảnh khắc thất thần, chàng trai ở dưới thân xoay người bật dậy, cuối cùng đoạt lại vị trí chủ động.

Hai người đàn ông thở hồng hộc, Lang Xuyên dạng chân ra ngồi trên hông Hoắc Lan Hề. Phổi Hoắc Lan Hề bị thương không nhẹ, khóe miệng trào ra một ít máu, không còn sức mà dây dưa với tên quái gở không sợ ăn đòn này nữa.

“Rõ ràng anh thích tôi! Anh luôn giữ tôi bên cạnh, chắc chắn từ đầu anh đã thích tôi rồi!”

Khẽ nâng cằm, thiếu tá không quân chậm rãi trả lời: “Tôi đánh giá cao toàn bộ người có năng khiếu bay.”

“Không giống! Anh biết là không hề giống!” Lang Xuyên đỏ bừng mặt, buông mi nhìn chằm chằm Hoắc Lan Hề, như thể nhất định phải đạt được lời thừa nhận.

“Tôi đã nói lâu rồi, cậu cũng chẳng khác gì những tù nhân của nhà tù Fimbul, đối với tôi mà nói thì chẳng có gì khác biệt cả.”

“Nếu cũng không khác gì, vậy tại sao anh luôn mơ thấy tôi, mơ thấy bầu trời sao trên đầu chúng ta, mơ thấy việc chúng ta còn làm dang dở trong phòng tắm…”

“Đó là vì chất hóa học trong thuốc giảm đau xâm nhập vào thần kinh não bộ của tôi, sinh ra một số cảnh trong mơ làm người khác không tưởng tượng nổi -“

“Ha! Anh bị lừa rồi!” Lang Xuyên nâng tay chỉ thẳng vào mũi Hoắc Lan Hề, vẻ mặt vô cùng đắc ý, chỉ thiếu nước khua tay múa chân, “Anh thừa nhận rồi! Anh thường mơ thấy tôi, anh muốn tôi! Anh thích tôi!”

Hoắc Lan Hề giơ tay lên lau máu trên khóe miệng, tuy không nói gì nhưng lại lắc đầu, ý cười ẩn khuất vẻ tự giễu lóe lên bên môi rồi biến mất.

“Sẽ có một ngày, anh sẽ mở ra cơ thể với tôi, giống như vợ của anh…” Lang Xuyên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hé môi ngậm lấy môi Hoắc Lan Hề, đầu lưỡi lướt qua hàm răng của hắn, sau đó lại tham lam liếm môi hắn, “Chờ tôi đuổi theo anh…” Nói xong câu này, cậu đứng dậy bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play