Vì vết thương cũ tái phát, Hoắc Lan Hề được nghỉ phép, trước đó hắn chưa bao giờ có thời gian nghỉ ngơi liên tục gần một tuần thế này. Nhà của bọn họ được một cây cổ thụ ôm vào lòng, phòng ngủ hướng biển. Đây là chủ ý của Cận Á, cô biết Hoắc Lan Hề thích những thứ rộng lớn, hùng vĩ bao la và tự do, ví dụ như bầu trời đêm đầy sao, mặt đất phủ tuyết trắng mịt mờ, hay như mặt biển mênh mông vô tận.

Quả cầu lửa khổng lồ chậm rãi nhô lên, nhuộm nước biển thành màu cam đỏ sáng ngời, mặt biển được cơn gió ban mai khẽ khàng ve vuốt, biến thành một tấm thảm nhung không ngừng nhấp nhô lên xuống. Nơi này không có những tòa cao ốc bằng kính, cũng chẳng có một bóng người, chỉ có lá cây xào xạc đong đưa, sóng triều nhè nhẹ xô bờ, tựa như một khúc đồng dao gọi người tỉnh dậy.

Nhưng thứ đưa Hoắc Lan Hề rời xa cơn mộng mị lại là cuộc gọi của Phí Lý Mang, y đang hét lớn ở đầu bên kia: “Tôi gặp phiền phức lớn rồi! Cứu tôi với, Hoắc Lan Hề!”

“Tại sao tôi lại nghe thấy giọng cậu?” Không mở gọi video, thậm chí còn không nhấn nút nhận cuộc gọi ở điện thoại đầu giường, nhưng tiếng la hét kia lại vẫn quanh quẩn quanh tai làm người ta đau đầu. Thiếu tá không quân để trần thân trên ngồi dậy, chật vật cử động bả vai, chỗ gần tim đằng sau lưng rất đau. Cơn đau không đến từ vết cào cấu mà vợ chưa cưới để lại trên lưng hắn đêm qua, vị trí đó từng chịu tổn thương trong cuộc chiến với người ở hành tinh Melon, lúc nào cũng âm ỉ đau, gần đây còn phát tác thường xuyên hơn.

Hoắc Lan Hề quay mặt về phía cửa sổ phòng ngủ, Cận Á để chân trần đứng bên bờ biển, tập vài động tác múa trong nắng sớm buổi bình minh. Cô mặc áo ba lỗ trắng đơn giản và quần đùi, cơ thể tựa như một cành hoa mềm mại trong gió, để lại một nét vẽ tả cảnh hữu tình trên bờ cát. Dường như cảm nhận được rằng chồng chưa cưới đã ngủ dậy, cô quay lại mỉm cười với hắn.

Bị bờ cát cản trở, ánh mặt trời cũng chẳng thể thổ lộ tâm tình với mặt đất một cách dễ dàng. Ấy vậy nhưng vào khoảnh khắc đó, bầu trời và mặt biển đều trở nên đỏ hơn, như thể cả hai cũng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô gái này.

“Lần trước tới nhà cậu, tôi đã xâm nhập vào hệ thống máy tính điều khiển nhân lúc cậu không chú ý, gài một… một con trojan* nhỏ, nên chỉ cần tôi muốn là cậu sẽ nghe thấy giọng tôi bất cứ lúc nào. Ngoài ra… ừm…” Cái giọng nam gấp gáp kia bỗng ấp úng lắp ba lắp bắp, ngừng một lúc mới nói, “không phải tôi muốn nhìn lén đâu, nhưng vì tối qua tôi chán quá, không ngờ lại nhìn thấy… ầy, cảnh âu yếm của hai người… Tôi buộc phải nói cái này, dù là cơ thể hay màn thể hiện của cậu thì đều không thẹn với cái danh niềm tự hào của cả đế quốc! Còn cả Cận Á nữa, ẻm cũng rất đẹp, chỉ là hơi gầy…”

*Trojan horse là một loại phần mềm ác tính. Nó không có chức năng tự sao chép như virus nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus. Một trong những cái bẫy của Trojan là nó tự nhận sẽ giúp cho máy của thân chủ chống lại virus nhưng thay vì làm vậy, nó lại dẫn virus vào máy.

*

“Cậu chắc chắn sẽ phải chết.” Bị người khác quấy rối giấc ngủ đã đủ khiến hắn bực mình, Hoắc Lan Hề định phá luôn toàn bộ hệ thống điều khiển.

“Thôi đừng cúp máy vội, nghe tôi nói, nghe tôi nói hết đã!” Phí Lý Mang cuống đến độ hét lớn, “Sáng nay tôi nói chuyện với quý ngài Bí Ngô ở trong vườn địa đàng, hôm qua ngài Bí Ngô đã học được cách khom lưng chào tôi, còn cả tiểu thư Cà Chua của tôi nữa, trời nóng thế là ẻm cũng tức giận, biến từ màu xanh ngọc thành màu đỏ hồng, rồi lại từ màu đỏ hồng thành màu xanh ngọc…”

“Trọng điểm.” Giọng của người đàn ông đã sắp hết kiên nhẫn.

“Trọng điểm là giữa vườn cây trồng đáng yêu của tôi lại có một đám ong mật bay vè vè! Tôi đoán chắc chắn bọn nó được Cận Tân phái tới bắt mình… Giờ tôi đang trốn sau bụi cỏ đáng yêu của mình… Á! Trời ơi! Bọn nó sắp thấy tôi rồi!”

“Giỏi thì nói to nữa lên.” Có lẽ Phí Lý Mang là nhà khoa học kiệt xuất nhất trong lịch sử của Roeste, thành tựu trong nhiều lĩnh vực của y rất ngoạn mục, nhưng trong cuộc sống thì không khác gì thằng ngốc.

“Cậu phải cứu tôi! Bọn nó sẽ tra tấn tôi bằng khổ hình đến khi tôi phải cúi đầu mới thôi, nhưng cậu biết tôi rồi còn gì, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng.” Phí Lý Mang vẫn đang la lối, “Chết tiệt! Ngay từ lúc tôi nhổ nước bọt vào mặt thằng đó, tôi đã thề là sẽ không bao giờ cúi đầu trước nó để đi làm những thí nghiệm gene vô nhân đạo ấy rồi!”

“Vậy thì ngẩng đầu lên mà chờ chết.” Vì tránh đối phương lại gây rối, Hoắc Lan Hề lại định phá hỏng hệ thống máy tính điều khiển.

“Cậu là người tốt. Chỉ có mình cậu là người tốt trong đám quân nhân trên cấp úy của cả đế quốc thôi… Cậu không thể bỏ mặc tôi chết được… Á! Trời ạ, bọn nó phát hiện ra tôi rồi, bọn nó tới rồi!” Quả nhiên tiếng gào thét kia đã dẫn Hornet tới, tín hiệu trong máy liên lạc lại bắt đầu sinh ra tạp âm, giống như tiếng ong kêu vè vè. Tiếng kêu khóc cầu cứu của Phí Lý Mang không hề mang ý cầu khẩn của một kẻ yếu đuối, ngược lại chỉ lộ ra sự ngớ ngẩn không đúng lúc, tiếng thở dốc rõ ràng, nghe thôi đã biết là y đang vừa chạy trốn vừa tránh để bị bắt được, “Đừng quên tôi từng cứu mạng cậu! Tôi kéo cậu lại từ bờ vực tử vong, cho cậu cơ hội được bay lên trời thêm lần nữa, cho cậu có một đêm xuân với cô vợ chưa cưới xinh đẹp của mình, cậu không thể không cứu tôi -”

Hoắc Lan Hề thật sự cắt đứt liên lạc.

Giẫm lên thảm cát trắng mịn kéo dài dọc bờ biển, khi Cận Á vào phòng thì đã thấy Hoắc Lan Hề đã thay đồ tươm tất đang dùng bữa sáng. Hắn dùng dao cắt miếng phi-lê ngon nhất trên miếng sườn chữ T*, tùy tay ném cho Thiểm Linh – bọn họ cực kỳ ăn ý, Hoắc Lan Hề còn chẳng hề nhìn lên, Thiểm Linh đằng sau hắn đã ngoạm được miếng thịt vào trong miệng.

*Sườn chữ T hay còn gọi là thịt thăn chữ T là miếng thịt bò có xương hình chữ T nằm giữa hai cây thăn nội và thăn ngoại, gồm cả phần thăn lưng phía trên liền với miếng thăn nhỏ hay còn gọi là thăn chuột hay thịt thăn nội.

Con chó bự cuộn đầu lưỡi, âm thanh ư ư phát ra từ trong họng như một đứa trẻ, có vẻ còn chưa thỏa mãn với miếng ăn ngon.

“Không được.” Hoắc Lan Hề lại cắt một miếng thịt bò nhỏ với phần thịt đầy đặn nhét vào miệng, tinh tế nhai nuốt xong mới nói, “Dạo này mày béo lắm rồi, giảm cân đi.”

Thiểm Linh rất thông minh, tuy trong mắt còn vẻ thèm thuồng nhưng vẫn nghe lời nằm rạp xuống.

“Không ăn thêm à?” Ngoại trừ một miếng cho Thiểm Linh, thịt trên bàn gần như không được động tới. Cận Á nhìn ra Hoắc Lan Hề ăn ít hơn bình thường, cô biết tuy hắn im lặng không nói nhưng có vẻ như vết thương tái phát lần này nghiêm trọng hơn lúc trước.

“Không.” Hắn lắc đầu, vẫn quyết định đi tới chỗ của cái tên phiền phức kia.

“Vườn địa đàng” của Phí Lý Mang nằm gần rìa của Quận 3, thực ra đây là một cái vườn dùng để trồng hoa đã bị bỏ hoang.

Đó là một người đàn ông nhỏ thó, mặt tròn, mũi tròn, mắt tròn, đeo một cặp kính nhựa viền hồng trên sống mũi, mái tóc bù xù màu rám nắng như cái tổ chim trên đầu, áo ngủ quần ngủ trên người nhìn đã thấy không có tinh thần. Chỉ với bộ dạng này, không ai có thể nghĩ người này là “nhà khoa học kiệt xuất nhất Roeste”, y trông giống mấy tên lười chảy thây suốt ngày chỉ nằm ườn trên sofa ôm bịch khoai tây chiên xem phim truyền hình. Mà thực tế thì đúng là như thế.

“Tôi sẽ không đi cùng các người đâu!” Phí Lý Mang đứng trên nóc nhà, cầm con dao nhọn dí thẳng vào cổ mình. Bàn tay nắm chuôi dao run lẩy bẩy, hai cẳng chân gầy nhom cũng lập cập, cả người như có thể bị gió thổi ngã xuống đất bất cứ lúc nào. Y cao giọng hét vào mặt đám lính Hornet đang bao vây mình, “Nếu các người dám lại gần, tôi sẽ dùng con dao này tự sát, sau đó nhảy xuống từ nóc nhà!”

Đám vệ binh dở khóc dở cười, một người được mệnh danh là nhà khoa học với tài năng đặc biệt, vậy mà có thể nói ra mấy câu ngớ ngẩn như thế.

Một người đàn ông đi tới từ đằng sau đám lính, áo choàng đen phấp phới sau lưng, quân trang thuần một màu đỏ làm nổi bật sự anh tuấn. Trong đôi găng tay da màu đen là một quả cà chua đang thay đổi màu sắc một cách kỳ lạ. Cận Tân nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, ngửa mặt nhìn Phí Lý Mang, cười hỏi: “Dù tôi đích thân tới đón anh, anh cũng không bằng lòng theo tôi về à?”

“Cậu là ai? Chúng ta gặp nhau rồi hả?” Người đứng trên nóc nhà giả bộ nhún vai lắc đầu, nhưng khi cúi xuống thấy trong tay Cận Tân là một quả cà chua thì lập tức đau lòng hét lên với gã, “Buông nàng ra! Buông tiểu thư Cà Chua ra, đừng có dùng cái găng tay nhuốm đầy máu tươi đó chạm vào nàng!”

“Đây là thứ gì?” Con trai nguyên thủ nâng quả cà chua màu đỏ lên trước mắt, nhìn thấy nó biến từ màu đỏ thành tím đậm, một lát sau lại biến thành màu xanh ngọc. Không để ý tới Phí Lý Mang đang trợn mắt phồng mồm, gã cắn một miếng, những quả cà chua này trông rất sặc sỡ và thú vị, nhưng mùi vị thì không khác gì loại bình thường. Sau khi nuốt thứ quả chua ngọt xuống họng, Cận Tân cau mày hỏi: “Đây là cà chua khiến người ta trở nên cường tráng hơn sau khi ăn à?”

“Nó không khiến cậu cường tráng hơn, nhưng nó có thể trang trí cho bàn ăn của cậu.” Nhắc tới những loài cây mình tự gieo trồng, Phí Lý Mang trưng gương mặt ngập tràn hạnh phúc ra như một bà vú đang khoe khoang đứa trẻ của mình, “Salad của cậu sẽ trông đẹp hơn salad nhà hàng xóm!”

“Đủ rồi!” Không thể kiên nhẫn nghe đối phương nói mấy lời ngu xuẩn một cách nghiêm túc trịnh trọng như vậy nữa, Cận Tân ném cà chua xuống đất, giẫm nát bét dưới đôi ủng da của mình, “Thượng Đế ban cho anh trí tuệ mà người thường khó có thể với tới, vậy mà anh lại lãng phí nó vào những chuyện vô nghĩa này!”

Một đạp đó như giẫm thẳng vào mặt Phí Lý Mang, y phồng má không nói câu nào, đôi mắt mờ mịt nhập nhèm quanh năm cũng lóe lên phẫn nộ. Giằng co vài phút, nhà khoa học trên nóc nhà cẩn thận giẫm lên mái ngói đi tới trước, cúi đầu lấy lòng con trai nguyên thủ: “Được rồi, về kế hoạch kia, tôi có thể nghe theo cậu, tất nhiên là phải không trái với tinh thần nhân đạo… Giờ cậu lại đây, nghe tôi nói…”

Cận Tân nâng cằm, ngờ vực tiến lên phía trước – ai ngờ ngay khi gã tới trước mặt Phí Lý Mang thì đối phương đứng bên trên lập tức há miệng nhổ nước bọt vào mặt gã.

“Ha ha, bị lừa rồi! Con trai nguyên thủ là một thằng ngốc!” Báo thù được cho tiểu thư Cà Chua nhà mình, tâm trạng y rất tốt, huơ huơ con dao nhọn trong tay, nhảy dọc theo hàng hiên, “Lũ ong mật vô dụng các người! Sao mà bắt được tôi!”

“Giết anh ta!” Tên khốn này lại khạc nước bọt vào mặt gã lần nữa, khiến gã trở thành trò cười trước mặt thuộc hạ. Lau nước miếng trên mặt đi, vị con trai nguyên thủ giận tím tái mặt mày, hạ lệnh với những người xung quanh, “Giết anh ta! Trên đời sẽ vẫn còn nhà khoa học xuất sắc hơn anh ta, nhưng tôi không thể bị cùng một người sỉ nhục hai lần.”

Lính của The Hornet lập tức thi hành mệnh lệnh, giương súng bắn về phía người đàn ông trên nóc nhà. Né trái né phải không được, người đàn ông nhỏ thó rơi xuống từ mái nhà cao hơn ba mét, ngã bẹp xuống đất như một quả cà chua chín mọng. Ngã rất đau, còn chưa kịp bò dậy đã bị người ta khống chế. Họng súng tối om đè lên thái dương, Phí Lý Mang sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác nhưng vẫn già mồm cãi bướng: “Tôi sẽ chết vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi rất vinh dự-”

“Chờ đã.”

Một giọng nam trầm từ tính đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi. Phí Lý Mang sắp bị xử lý nghe thấy âm thanh này thì mừng rỡ vô cùng, vội nhìn về đằng sau nhóm vệ binh –

Hoắc Lan Hề không phải loại triết gia cổ hủ luôn chủ trương “Dân là đồng bào và vạn vật là đồng loại”, nhưng hắn cũng không phải phần tử hiếu chiếu lúc nào cũng sục sôi trong máu như Cận Tân. Một khi nhìn thấy cặp mắt màu xanh xám sâu thẳm đầy tĩnh lặng đó, Phí Lý Mang liền biết chắc chắn mình không chết được – đám ong mật này đã buộc phải bỏ súng xuống, dù là trước mặt con trai nguyên thủ đi nữa thì cũng không một ai dám nói “Không” trước mặt vị thiếu tá không quân công trạng hiển hách này.

Phí Lý Mang dương dương tự đắc đứng dậy từ dưới đất, xoa nhẹ lên đám tóc rối như tổ quạ, sau đó lại làm mặt quỷ với Cận Tân.

Buộc phải kìm nén cơn giận của mình, Cận Tân nhếch miệng khinh thường nói: “Anh không thuyết phục được tôi đâu, thiếu tá.”

Dùng ánh mắt bảo Phí Lý Mang tới bên cạnh, thậm chí Hoắc Lan Hề còn chẳng buồn tốn võ mồm thuyết phục cấp trên của mình, hắn chỉ khẽ gật đầu về hướng khác: “Tôi sẽ ra trận thay cậu.”

Cận Tân bỗng không thể nói thêm được câu nào, phe đối lập vẫn luôn cố gắng đệ trình kiến nghị luận tội lên quốc hội, gã thực sự không thể thua nữa.

Không có sự cho phép của con trai nguyên thủ, hai người vẫn quay đầu rời đi. Phí Lý Mang vừa khoái trá bước đi vừa liên tục quay đầu lại nháy mắt với Cận Tân, ai ngờ chỉ không để ý một tí thôi đã trượt chân, lảo đảo ngã xuống đất. Hoắc Lan Hề cực kỳ không hài lòng với kiểu lề mề của tên kia, hắn không bộc lộ cảm xúc, cũng không nói chuyện, chỉ giơ chân đạp vào mông Phí Lý Mang, giục y mau mau bò dậy bước tiếp. Hai người còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy giọng của Cận Tân truyền tới từ phía sau: “Các người có thể theo tôi, cùng đi xem tên kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play