Lang Xuyên quay mặt về phía vách tường, ngồi phịch dưới đất. Thân dưới để trần, co chân để bên trong bắp đùi áp sát hết mức có thể vào vách tường lạnh băng. Cậu dán mặt lên phần tường đã bị lau đi, cọ qua cọ lại như đang dụi vào ngực của người đàn ông kia –
Phá hủy hơn nửa tác phẩm hội họa, Lang Xuyên lại dùng đầu ngón tay đen đúa của mình áp dương v*t vào tường. Vừa áp sát vừa tuốt, thân dương v*t dính bụi than, những nơi ngón tay bấu vào để lại dấu tay màu đen rõ ràng.
Tóm chặt dương v*t để phát tiết dục vọng và phẫn nộ của mình, bóp cho thứ có màu hồng nhạt kia sôi sục huyết mạch trở nên đỏ sậm. Túi tinh đập bành bạch vào gốc đùi, lại hoàn toàn không hề cảm nhận được chút khoái cảm nào.
Cậu vừa thủ dâm vừa khóc không thành tiếng: “Hoắc Lan Hề…”
– Hoắc Lan Hề, anh có… muốn em không?
Không phân rõ là cảnh mơ hay sự thật, thiếu tá không quân cảm thấy mình là người đứng xem, nhưng dường như lại là đương sự. Hắn thấy mình nhấn chàng trai trẻ kia xuống dưới thân, đốt lên lửa tình còn chưa hề tắt từ đêm hôm đó. Hắn thấy hai người đàn ông lưu luyến hôn môi nhau như sắp phải chia xa, hắn hôn lên môi, chóp mũi, còn hôn lên đôi mắt vàng kim pha xanh làm người ta sợ hãi kia.
Ngón tay của hắn luồn vào bên trong cơ thể nóng rực, cảm nhận được nơi nóng bỏng đó đang mấp máy hé mở mời gọi mình. Chàng trai trẻ dạng rộng cặp chân dài trắng nõn vắt lên vai hắn, khi hắn đẩy dương v*t mình vào cơ thể cậu thì hai bên đùi cậu không kìm được mà siết chặt…
Hoắc Lan Hề lập tức mở mắt, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm toàn thân từ lúc nào.
Ngụy Bách Luân tinh tế quan sát thiếu tá không quân tỉnh lại trên bàn mổ, không khỏi đùa giỡn: “Mộng đẹp không ngừng à?”
“Không.” Hoắc Lan Hề giật giật vai, cảm nhận một cơn đau cuộn tới, sau đó hắn mạnh mẽ chống người dậy xuống khỏi bàn mổ. Cả vai đã bị mổ phanh, vừa mới được khâu và băng lại, thời gian tác dụng của thuốc tê đã hết. Hoắc Lan Hề nâng tay đỡ trán, lắc đầu như đã kiệt quệ, “Hẳn là ác mộng liên tục mới đúng.”
“Có lẽ là liên quan tới những mũi tiêm giảm đau mà tôi đưa cho cậu, chất hóa học sau khi biến đổi sẽ xâm nhập vào hệ thống thần kinh não bộ của cậu, sản sinh ra một vài cảnh tượng trong mơ mà chính cậu cũng không tưởng tượng được.”
“Nó sắp ép tôi phát điên rồi -” Ngừng lời, lại lắc đầu. Thiếu tá không quân giẫm chân xuống đất, cầm quân trang lên rồi khoác lại vào người. Từ sau khi chàng trai trẻ kia rời khỏi cuộc sống của hắn, hắn thường bị tỉnh dậy từ những cảnh mơ như thế, khiến hắn khó mở miệng, lại càng khó tưởng tượng.
Ngụy Bách Luân không khỏi tán dương: “Những người khác mà bị mổ như thế chắc chắn sẽ nằm bẹp trên giường không dậy nổi, nhưng ý chí của quân nhân các cậu đúng là làm người ta kính nể, dù có thể tăng liều thuốc mê, tôi vẫn rất lo cậu sẽ đột nhiên tỉnh lại giữa lúc phẫu thuật, sau đó bị tôi mổ sống -“
Còn chưa dứt lời, một tiếng la lối bỗng vọng tới từ bên ngoài: “Chết tiệt! Mũi của tao! Mũi của tao bị thằng tạp chủng đó cắn đứt rồi!”
Theo tiếng nhìn lại, hai người đàn ông từ xa tiến lại gần đều mặc quân phục màu đen cực kỳ đẹp, không nghi ngờ gì chính là lính của The Hornet.
Cô con gái Junie của Ngụy Bách Luân đang chờ ở ngoài phòng mổ với con chó bự Thiểm Linh, cô bé thân mắc bệnh nặng vuốt ve lông con chó, cùng nhau làm mặt khổ sở như đồng cảm. Gần đây cảm xúc của con chó này rất tệ, thiếu tá không quân đi đâu nó đều lẽo đẽo đi theo như cái đuôi, bỏ cũng không được.
Hoắc Lan Hề quay đầu lại hỏi Ngụy Bách Luân: “Vậy vừa rồi anh mổ ra thấy vai của tôi có vấn đề gì không?”
Quý ngài bác sĩ hiếm khi bỏ kính xuống, gương mặt nhã nhặn chưa bao giờ nghiêm túc như vậy Anh tập trung suy nghĩ nhìn thẳng vào mắt thiếu tá không quân, nói với hắn bằng giọng thận trọng: “Ban đầu tôi tưởng rằng lần trước sau khi cậu bị thương thì xương bả vai bị thương ở một mức độ nào đó mới gây ra những cơn đau thắt. Nhưng vừa rồi khi tôi mổ mở vai cậu ra thì thấy xương cánh tay của cậu hoàn toàn không tổn thương gì, nhưng lại có một chất nhầy gì đó rất kỳ quái bám trên xương của cậu, thứ đó như có sinh mạng, lúc tách ra lúc lại thấm vào, không thể thấy rõ qua phim chụp. Tôi dùng dao mổ cắt một ít ra, trước khi tiến hành nghiên cứu chuyên sâu, tôi không thể biết liệu đây có phải là một loại virus đột biến mới hay không, cũng như không thể biết liệu nó có lây nhiễm hay không.”
Ánh mắt Ngụy Bách Luân hướng về giá y tế bên cạnh bàn mổ, chất nhầy được lấy ra từ cơ thể Hoắc Lan Hề đã được niêm phong trong ống nghiệm. Thứ vật chất màu đen này nhìn qua rất giống nhựa đường lỏng, nhưng lại lộ ra ánh sáng cực kỳ quái dị.
Người đàn ông nói tiếp: “Thiếu tá, tôi chân thành hi vọng tổn thương trên vai cậu có thể khỏi hắn. Nhưng nếu tôi điều tra rõ tình hình bệnh của cậu, hơn nữa còn phát hiện bệnh này không phù hợp để cậu tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong quân đội nữa, tôi chắc chắn sẽ báo cáo chi tiết tình huống của cậu cho quân bộ.” Dừng một chút, Ngụy Bách Luân lại đeo kính lên, “Cậu cũng là quân nhân, đây là thiên chức của quân nhân, tôi nghĩ cậu hiểu được.”
“Phải, tôi hiểu, tôi chỉ có hai nguyện vọng.” Cơn đau ở vai lại tăng thêm, gương mặt thiếu tá không quân tái mét một màu bệnh tật, hai cánh môi vốn chẳng có chút hồng hào nay lại càng trắng bệch, “Thứ nhất, tôi hi vọng anh có thể giữ bí mật trước khi điều tra rõ nguyên nhân phát bệnh, tôi không muốn tạo ra phiền toái không cần thiết; thứ hai, dù kết quả cuối cùng là gì đi nữa, hãy cho tôi biết đầu tiên, được chứ?”
Ngụy Bách Luân gật đầu cực kỳ nghiêm túc, hứa với Hoắc Lan Hề: “Đương nhiên rồi, thiếu tá.”
Hoắc Lan Hề nhếch môi gật đầu, nhìn qua vẫn bình tĩnh như thường, không mảy may sợ hãi.
“Thiểm Linh, đừng chạy! Đừng như vậy mà!” Cô bé thất thanh hô lên, chạy mấy bước theo con chó lớn đã thở gấp đến độ không thể hít không khí vào được nữa.
Khi hai tên lính Hornet tới gần giúp đỡ cô bé và con chó, Thiểm Linh bỗng nhe răng ra từ khoảng cách hai mét, bổ nhào về phía bọn họ –
“Gần đây nó rất hư. Anh có cách nào bắt nó im lặng không, nếu không được thì làm sao cho nó chết không đau đớn đi.” Thấy Thiểm Linh lại biểu hiện tư thế sẵn sàng công kích, Hoắc Lan Hề hơi nhíu mày, lập tức đi ra khỏi phòng mổ. Tổn thương ở vai khiến hắn buộc phải bước chậm, giọng nói nghe có vẻ rất nghiêm túc.
“Cút ngay! Con chó hoang này, mau cút!” Tên lính băng kín mũi cố gắng dùng chân đá con chó lớn ra, nhưng con chó này cực kỳ hung dữ, bám mãi không bỏ.
Gã ta đạp vào đầu nó mấy cái liên tục, ai ngờ lại làm nó cắn xé mạnh mẽ hơn, răng nanh xuyên qua lớp da thuộc cứng rắn găm vào bắp chân của gã, giật đến mức văng cả giày quân phục ra. Nếu như ngày đó đối đãi Cận Á đã coi như khách sáo lắm rồi thì trước kẻ vừa nhìn đã thấy không phải người tốt thế này, Thiểm Linh sẽ không nể nang mà bung hết sức.
“Thiểm Linh!” Thiếu tá không quân quát một tiếng với con chó của mình, lúc này con chó lớn hung dữ mới dịu lại. Nó ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh đối diện với ánh mắt màu xanh xám của chủ nhân, tổn thương ẳng một tiếng.
“Cảm… Cảm ơn, cảm ơn ngài, thiếu tá.” Hai tên lính Hornet đỡ nhau lên, chào Hoắc Lan Hề theo nghi thức quân đội cong cong vẹo vẹo, còn nói, “Chúng tôi… Chúng tôi không biết, con chó này là của ngài…”
“Không sao, các người đi đi.”
Hai tên thanh niên được đặc xá thì xoay người định đi, Thiểm Linh lại ra vẻ muốn nhào tới trước, sủa lên hai tiếng về phía lưng bọn họ.
Thiếu tá không quân nâng tay đỡ bả vai, cảm giác sau khi phẫu thuật lại càng mãnh liệt, hiện tại hắn đã chẳng còn lòng dạ nào mà dùng dằng với một con chó thêm nữa, hắn bước dọc theo hành lang không quay đầu lại. Vừa khéo ở ngay sau hai tên lính lúc nãy.
Ai ngờ còn chưa được hai bước, con chó lại há mồm cắn vào ống quần hắn, dùng hết sức kéo hắn trở lại. Hoắc Lan Hề không nhịn nổi nữa mà nhấc chân muốn đạp nó, nhưng sau một giây chần chừ ngắn ngủi, cuối cùng vẫn thả chân xuống.
Hắn nghe thấy một trong hai tên lính kia đang nói: “Dạo này mày xui thật đấy, đã bị cái con quái vật không phục tùng kia cắn rớt cái mũi, giờ lại bị con súc sinh không khác thằng quái thai đó cắn đứt chân…”
Thiếu tá không quân cúi xuống nhìn con chó lớn đang kề sát chân mình, mà con chó cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt mong mỏi, nó nằm trên mặt đất rên hừ hừ, như thể đang cực kỳ đau lòng.
Hoắc Lan Hề nhắm mắt lại, khẽ thở hổn hển: “Cậu ấy đang ở đây… đúng không?”
Đương nhiên Thiểm Linh không nghe hiểu câu hỏi của chủ nhân, cũng không thể trả lời chính xác, nhưng thiếu tá không quân đã có đáp án.
Đêm đã khuya, màn trời tối đen như mực, một vài ngôi sao lơ lửng trên không, phủ lên không gian xung quanh một màu xanh dương dịu nhẹ. Thiếu úy tóc đỏ McGuire ngồi trong phòng của mình, màu tóc như ngọn lửa và quân trang đen tuyền toàn thân làm nổi bật lên sự lạnh lùng cương quyết trên gương mặt mũi thẳng mắt sâu.
Cứ nửa tháng là phải áp giải lũ người kia đi tắm rửa, để tránh cho những phạm nhân chẳng khác loài rận là bao không thật sự mọc rận trên người thật.
Hắn ta chán ghét đám người hạ đẳng này từ tận đáy lòng, mà lại càng ghét cuộc sống thế này hơn. Cùng là thành viên đội vệ binh cao không thể với trong mắt người đời, nhưng giờ hắn ta chỉ là cai ngục cấp thấp, quản lý một đám bỏ đi có cũng như không, chỉ dùng làm chuột bạch phục vụ cho đám nhà khoa học già trong đầu toàn ý nghĩ kỳ quái kia thí nghiệm.
McGuire cũng không lo lắng có người chạy trốn, camera được lắp ở khắp nơi, toàn bộ các con đường đều bị khóa niêm phong nghiêm ngặt. Huống hồ sĩ quan tổng chỉ huy đã truyền lệnh từ trước, bất cứ phạm nhân cố gắng bỏ trốn nào đều có thể hạ gục tại chỗ, không cần phí võ mồm, thậm chí còn không cần báo cáo.
Đôi khi hắn ta lại chờ mong có gì đó xảy ra, ví dụ như phản kháng và bạo động, điều này sẽ khiến hắn ta có thể danh chính ngôn thuận giết chết những người hạ đẳng này, hơn nữa nhờ vậy mà còn được thăng chức. Nhưng đám người bị nhốt ở đây lại không hề có ý chí chiến đấu, mỗi tử tù đều chấp nhận cái danh phận tử tù của mình, thứ duy nhất mà bọn họ tâm niệm chính là sau khi nhận thí nghiệm thì được đặc xá.
Thăng chức trở nên xa tầm với hơn bao giờ hết, chỉ e cái quân hàm thiếu úy này sẽ làm bạn với hắn ta cả đời.
“Lũ ngu xuẩn này sẽ không bao giờ hiểu được, Chúa chỉ đặc xá cho kẻ mạnh mà thôi.” McGuire khẽ lẩm bẩm một mình, tùy tay tắt đèn trong phòng. Hắn ta đứng dậy định đi kiểm tra xem cấp dưới của mình có đang lơ là công việc hay không.
Cất bước dọc theo hành lang dài âm u dưới ánh đèn dây tóc, thiếu uý Hornet có khứu giác nhạy cảm đó giờ bỗng cảm thấy không khí hôm nay có gì đó khác hẳn trước kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT