*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên quảng trường là cảnh tượng thảm thiết thần khóc quỷ than, trung tâm chỉ huy cũng náo loạn ồn ào. Thượng tướng Cao Tùng Phu, tổng tư lệnh lực lượng không quân, là một người đàn ông trung niên cao lớn, gương mặt cương nghị, ông ta đi tới chỗ con trai nguyên thủ thỉnh cầu: “Sĩ quan tổng chỉ huy, xin mời ngài và các thượng nghị sĩ cùng rút đến nơi an toàn!”
“Tôi sẽ không rút lui!” Đôi mắt xinh đẹp tóe lửa, gương mặt tuấn mỹ cũng vặn vẹo biến dạng. Cận Tân nghe tiếng người người khóc than trong mưa bom bão lửa, rốt cuộc vẫn không thể đành lòng vứt bỏ con dân của mình, “Gọi trung đội bay V1 và V2 đóng ở gần Roeste tới cứu viện, tôi muốn ở lại đây, tận mắt nhìn kẻ phản bội kia bị bắn nổ thành tro!”
Nhưng rồi xi-măng cốt thép kiên cố không thể phá vỡ cũng bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, cả tòa trung tâm chỉ huy bắt đầu rung lắc, sắp sửa sập xuống. Tình thế đã trở nên cực kỳ nguy cấp.
“Không kịp! Quân tiếp viện phải hai mươi phút nữa mới sẵn sàng, nhưng lũ kia đã đến rồi!” Thái độ của Cao Tùng Phu cũng đã mất kiểm soát, bắt đầu nói năng tùy tiện vượt cấp, “Trung tâm chỉ huy không thể trụ được mười phút liên tục trước hỏa lực tấn công! Ngài nhất định phải lùi lại cùng với các thượng nghị sĩ, giao lại nơi này cho tôi và quân của mình!”
“Vậy thì hãy để cho lực lượng máy bay chiến đấu tham gia duyệt binh trở lại tác chiến!” Cận Tân vẫn không di chuyển, nhìn thẳng vào mắt Cao Tùng Phu mà nói, “Chẳng phải bọn họ là tinh anh ưu tú luôn làm những việc xứng đáng của từng lữ đoàn hay sao? Chẳng lẽ còn không ngăn được đám người hạ đẳng trong mấy cái máy bay ném bom đó?”
“Máy bay chiến đấu tham gia duyệt binh sẽ bay qua đài chỉ huy, vì cân nhắc đến an nguy của ngài và các vị thượng nghị sĩ, toàn bộ tinh anh của phi đội chiến đấu đã tháo bỏ các loại súng pháo hạng nặng, đại bác laser, tên lửa không đối không và các loại vũ khí khác. Hiện tại chúng đều là cỗ máy biểu diễn tay không tấc sắt, không thể nào ngăn cản Mắt Sấm dốc toàn lực được!”
“Ngay cả súng laser cỡ nhỏ cũng tháo?”
“Đúng… đúng vậy.”
Lại là một quả tên lửa không đối đất nã thẳng vào giữa trung tâm chỉ huy, Cận Tân và Cao Tùng Phu gần như cùng ngã xuống đất khi tòa nhà cao tầng kịch liệt rung chuyển, trần nhà trên đỉnh đầu cũng lung lay sắp đổ, tróc ra thành từng mảng.
Cận Tân chật vật đứng thẳng dậy, hạ lệnh với tổng tư lệnh lực lượng không quân: “Ngăn chúng lại!” Gã xoay người, lại nhìn về phía chỉ huy của từng lữ đoàn không quân, nhìn những gương mặt đã định bỏ quên áo giáp mà tháo chạy, “Ngăn chúng lại! Nếu cao ốc Empire State bị phá hủy, các người đều sẽ phải ra tòa án quân sự!”
Dưới sự cưỡng ép của con trai nguyên thủ, Cao Tùng Phu lại nhấc thiết bị liên lạc lên truyền đạt mệnh lệnh với các phi công: “Kẻ xâm nhập đang hướng về cao ốc Empire State! Trong tòa nhà còn mấy ngàn nhân viên công tác chưa kịp sơ tán! Dù dùng cách nào đi nữa, các người thân là niềm tự hào của đế quốc, là tinh anh trong quân đội, nhất định phải ngăn cản lũ người hạ đẳng kia cho tôi!”
“Chúng tôi tay không tấc sắt, vốn không thể tác chiến được!” Sau một khoảng lặng, chỉ có phi công lái máy bay chiến đấu Đại Bàng Sa Mạc trả lời tổng tư lệnh lực lượng không quân, “Giờ Mắt Sấm đang bay đầy trời, chúng tôi xông ra khác nào chịu chết!”
Tiếng pháo tự động vang lên không dứt bên tai, khắp nơi đều là vụ nổ, lửa cháy và tiếng kêu khóc. Tốp máy bay biểu diễn quay trở lại bầu trời trên quảng trường sông Đông giờ đã năm bè bảy mảng từ lâu, một chiếc Bóng Của Bão Lốc không kịp né hỏa lực bị bắn trúng, cũng may phi công trong khoang điều khiển phản ứng đúng lúc, tìm được đường sống bằng cách bật cabin bên trong ra.
“Ý của cậu là… Trước khi quân tiếp viện tới, chỉ có thể mặc người chém giết hay sao?” Trần nhà trên đỉnh đầu lại sập thêm một khối, Cao Tùng Phu né được nhưng không tránh được việc bụi vôi vữa rụng đầy mặt. Ông ta nổi giận đùng đùng, chửi ầm lên, “Một lũ ăn hại vô dụng! Nếu tiếp tục bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, tôi sẽ đích thân bắn chết các người!”
Những phi công vẫn muốn biện bạch nhưng tiếng rít gào của tổng tư lệnh lực lượng không quân đã ép bọn họ phải câm miệng, rồi giữa hàng loạt hỗn loạn ồn ào, một giọng nói khác bỗng truyền tới. Đó là một giọng nam bình tĩnh trầm thấp, tựa như nước biển đóng băng vô tận, lập tức quét sạch toàn bộ những âm thanh ồn ào lềnh phềnh xung quanh mình. Hắn nói: “Tôi là Hoắc Lan Hề, toàn bộ nhân sự tham gia biểu diễn trên không nghe theo tôi chỉ huy.”
“Thiếu tá!” Phi công Hạ Cách Nhĩ của trung đội V17 nghe được giọng cấp trên của mình thì lập tức vui mừng lên tiếng, nhưng chẳng lâu sau đã phải đáp lại hắn bằng một câu tương tự, “Nhưng giờ chúng ta không thể ngăn cản bọn họ nữa rồi, chúng ta đã tháo bỏ toàn bộ vũ khí, không thể đỡ được một -“
“Đồ ngu!” Thiếu tá không quân cực kỳ mất kiên nhẫn cắt lời cấp dưới của mình, giọng nói vẫn trầm và lạnh như trước, “Đuổi theo, cắn chặt, đâm vào, dùng kỹ thuật bay của chính cậu bù lại hỏa lực thiếu hụt, cánh, đuôi, thiết bị hạ cánh đều là vũ khí.”
Hạ Cách Nhĩ ngẩn người, lập tức phản ứng: “Tôi hiểu rồi, thưa thiếu tá.”
“Dù có bị xoáy thành thịt nát cũng phải bám lấy chúng nó, dùng cơ thể mình, máu thịt của mình để bảo vệ tôn nghiêm người quân nhân của cậu! Có làm được không?”
“Làm được, thưa thiếu tá!”
“Góc độ mà Mắt Sấm lao xuống rất sâu, thân máy bay cực kỳ vững chắc, nhưng các thanh thép ở phần cánh ổn định ngang mỏng hơn, đó là điểm tấn công hoàn hảo.” Giọng Hoắc Lan Hề dịu đi một chút, “Cậu bay về phía trước theo góc chếch bốn mươi lăm độ so với mặt đất, khi hai máy bay sát gần nhau thì nghiêng thân máy bay ba mươi lăm độ, cánh của cậu có thể chuẩn xác chém đứt khung cánh ổn định của nó.”
Thực hiện một loạt các pha lộn vòng và lên xuống nhanh nhẹn và sắc bén, né tránh hỏa lực đại bác và tên lửa tấn công tầm ngắn, chiếc tiêm kích màu bạc do Hạ Cách Nhĩ điều khiển bỗng lật ngược lại tạo thành một góc giữa hai chiếc máy bay. So với thể tích to lớn đồ sộ của Mắt Sấm thì đôi cánh thép mạnh mẽ của Taganrog tựa như một con dao mổ chuẩn xác, trực tiếp cắt đứt bộ cánh ngang của nó.
Tia lửa văng khắp nơi, Taganrog nhanh chóng bay ra xa đối phương, cánh của nó bị hư hỏng nhẹ, vẫn còn tác chiến được. Nhưng cái máy bay ném bom Mắt Sấm kia thì không may mắn như vậy, toàn bộ cánh đuôi đều bị liên lụy và nổ tung, chẳng bao lâu sau đã mất thăng bằng, buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Không có mệnh lệnh từ cấp trên sư đoàn của mình, tốp máy bay chiến đấu tham gia duyệt binh còn lại như Đại Bàng Sa Mạc, Bóng Của Bão Lốc và Bis đều không tham gia trận phản kháng “thấy chết không sờn” này, nhưng bọn họ đều nghe thấy lời Hoắc Lan Hề nói từ thiết bị liên lạc của mình: “Còn mấy cô gái kia, định khoanh tay đứng nhìn à?”
Giọng của thiếu tá không quân vẫn trầm trầm bình tĩnh trước sau như một, nhưng rõ ràng lại như mồi lửa bắn vào đám lá khô, đốt cháy lòng nhiệt huyết của những chiến sĩ không quân ưu tú kia.
Tất cả mọi người đều bị khích lệ bởi cách đánh như “đồng quy vu tận” này, cũng không có bất cứ một phi công nào muốn bị đối thủ cạnh tranh gọi là “cô gái”. Người dẫn đầu tham chiến chính là hai chiếc Đại Bàng Sa Mạc màu vàng kim, bọn họ nói với nhau qua máy liên lạc: “Không thể để cho trung đội V17 lấy hết tiếng tăm được, V15 chúng ta cũng không hề thua kém bọn họ!”
Gần như cùng lúc, bốn phi công ưu tú của một phi đội bay khác cũng quay đầu lại. Bọn họ vốn chỉ định né tránh hỏa lực pháo của đối phương giờ đã nắm được điểm vào tốt nhất, lao thẳng về phía đoàn máy bay ném bom, hơn nữa còn một kích trúng đích, cắt đứt phần cánh đứng ở đuôi máy bay địch.
Một chiếc máy bay chiến đấu trong số đó bị hư hỏng nặng và bị tiêu diệt bằng đại bác laser của Mắt Sấm đang thèm thuồng canh phía sau, nhưng ba người còn lại vẫn có thể chiến đấu, lại tiếp tục khiến hai máy bay ném bom của địch phải hạ cánh khẩn cấp.
Ngay sau đó, toàn bộ máy bay dùng để biểu diễn cũng gia nhập chiến trường. Trời trong nắng ráo, khói súng khắp nơi, khi những phi công xuất sắc bay lướt qua nhau, bọn họ còn giơ ngón cái với người còn lại.
Tốc độ tiến quân của tốp máy bay ném bom chậm lại thấy rõ. Một chiếc máy bay tiêm kích Bis giáng xuống từ trên trời, xuất hiện ở giữa tốp máy bay. Nó từ vũ trụ cách xa về lại với Địa Cầu, dẫn đầu đám phi công đánh cược với tính mạng vật lộn cùng kẻ địch. Không cần chờ trung đội bay V1 và V2 tới tiếp viện, tình hình chiến đấu cũng đã đảo ngược.
Dưới sự tấn công mạnh mẽ, toàn bộ Mắt Sấm đều phải đầu hàng, không phải bị phá hủy, mà là chủ động hạ cánh khẩn cấp đầu hàng.
Chờ đến khi toàn bộ kẻ xâm nhập bị quét sạch, máy bay tiêm kích Bis dẫn đầu kia đáp giữa quảng trường, hơn mười chiếc máy bay chiến đấu theo sau cũng lần lượt hạ cánh.
Cửa khoang điều khiển chậm rãi bật lên, người đàn ông trong chiếc Bis chống tay lên khoang thuyền đứng dậy bước ra.
Cánh của chiếc Bis bị hư hại rõ ràng, nhưng hư hại này không phải đến từ trận đấu vừa rồi mà là từ cuộc chiến truy đuổi ngoài không gian từ trước. Đây không phải loại máy bay mà người ngồi trong buồng lái kia thành thạo nhất, nhưng hắn đã dùng kỹ thuật bay phi thường của mình để điều chỉnh lại vấn đề mất cân bằng, chấn động và trượt nghiêng của máy bay chiến đấu.
Trung úy tên Hạ Cách Nhĩ là phi công trẻ nhất trung đội V17, trông có vẻ là một chàng trai chừng mười bảy mười tám, tóc vàng mắt xanh, ngoại hình xinh đẹp. Cậu ta rời khỏi khoang điều khiển của mình, đi tới bên cạnh Hoắc Lan Hề, thấp thỏm bất an nhìn hắn.
“Làm tốt lắm.” Nói với cấp dưới của mình một câu không cảm xúc, sau đó Hoắc Lan Hề lại chìm vào im lặng.
Ráng chiều dát vàng lên bầu trời, phía chân trời lại đỏ như màu máu, hòa cùng với biển lửa mãi chưa dập tắt. Quảng trường sông Đông phồn hoa náo nhiệt giờ đây đã bị san bằng thành di chỉ, khắp nơi trên mặt đất là những cái xác cháy đen, khung cảnh hết sức bi thương tiêu điều. Cho tới giờ cái chết chưa từng khơi dậy cảm xúc yếu đuối của người đàn ông này, hắn chậm rãi quét ánh mắt nhìn quanh, nhíu mày hướng về phía xa.
Một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi bò ra từ đống phế tích, cẩn trọng run rẩy ló đầu ra. Có vẻ như cậu bé vừa mới bị sốc trước toàn bộ những gì vừa xảy ra, sững sờ, ngẩn người nhìn Hoắc Lan Hề đứng gần đó, sau đó há hốc miệng hồi lâu.
Không ai là không biết thiếu tá không quân, nhưng cậu bé kia đứng gần đối phương trong gang tấc lại cảm thấy từ sâu trong đáy lòng, rằng người đàn ông trước mắt uy nghiêm bễ nghễ như vách núi, cũng giống như vị thần trên bầu trời với bộ giáp sắc bén.
Nhận ra ánh mắt đối phương cũng hướng về phía mình, đứa bé trai chào kiểu quân đội với Hoắc Lan Hề, động tác cực kỳ không tiêu chuẩn nhưng đôi mắt ngây thơ chất phác lại lấp lánh ánh sáng. Đứa bé trai hô lớn một tiếng: “Thiếu tá, cháu muốn gia nhập quân đội!”
Sau đó lại có thêm nhiều người kịp tránh né lửa đạn bước ra từ đống đổ nát hoang tàn, có mấy đứa bé trai lớn hơn cũng dũng cảm tiến lên, đồng thanh với thiếu tá không quân: “Thiếu tá, cháu muốn gia nhập quân đội!”
Hoắc Lan Hề chậm rãi bước tới, dùng ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhìn đám trẻ ồn ào đòi làm lính, lãnh đạm nói: “Đây không phải trò đùa, các cậu phải sẵn sàng tư tưởng ‘hy sinh quên mình’.”
Thấy đám trẻ lại sáng bừng mắt, gật đầu quả quyết, thiếu tá không quân khẽ nhếch môi: “Vậy nộp đơn đi.” Sau đó hắn lại vươn tay vỗ một cái vào gáy đứa bé trai, “Chú mày đợi thêm vài năm nữa.”
Một chiếc máy bay chiến đấu Bis khác cũng đáp trên quảng trường, một người đàn ông có gương mặt giống hệt thiếu tá không quân bước ra từ khoang điều khiển, đặt chân xuống dưới đất. Đây là kẻ chiến thắng trong trận đấu truy đuổi kia, cũng tham gia vào cuộc chiến vừa rồi, nhưng chưa hề cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác đối với một vị anh hùng.
Ba thượng nghị sĩ rời khỏi trung tâm chỉ huy đi đến trước mặt Hoắc Lan Hề, Phan Mạt Tư dẫn đầu không nói được lời nào, nhìn chăm chú vào đối phương.
“Tôi thua rồi.” Hoắc Lan Hề hoàn toàn không biện giải gì trước việc máy bay của mình bỗng mất động lực, chỉ nói với vị thượng nghị sĩ già trước mắt, “Tôi chấp nhận xử phạt.”
“Không, thiếu tá.” Gương mặt già nua khô héo chậm rãi nở một nụ cười vui mừng, ông cụ tóc bạc phơ đức cao vọng trọng nắm lấy tay thiếu tá không quân, nói với hắn rằng, “Cậu là địa vị không thể bị lật đổ.”
Cảnh tượng này lọt vào mắt của những lãnh đạo cấp cao của lực lượng không quân có mặt ở đây. Thân là chỉ huy của những sư đoàn khác, bọn họ không hề dễ chịu khi thiếu tá không quân bộc lộ tài năng.
“Hoắc Lan Hề này đúng là…”
“Thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu…” Những người đàn ông mang quân hàm cao hơn thiếu tá không quân đều liếc mắt nhìn nhau, lòng hiểu mà không lên tiếng, cùng trưng ra thái độ không vui vẻ gì mà lạnh lùng giật giật khóe môi, “Người này vẫn luôn vô tình khoe ra sự xuất sắc của bản thân, lại làm nổi bật sự vô dụng của người khác.”
Chỉ huy của trung đội V15 gật đầu, liếc mắt qua Cận Tân đang quay lưng về phía mình, bỗng cao giọng nói: “Chúng tôi và sĩ quan tổng chỉ huy gào thét bao lâu vẫn không có ai chịu vào quân đội, Hoắc Lan Hề chỉ tùy tiện xuất hiện thôi đã có thể khiến bao nhiêu người thề sống thề chết nguyện mãi trung thành, quả thực làm người ta tưởng cậu ấy mới là quân chủ của quốc gia này!”
Bọn họ cố tình nói đủ lớn để Cận Tân nghe thấy, quả nhiên con trai nguyên thủ ghen tị đến mức thay đổi sắc mặt, gã quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh như băng ý bảo đám người kia im miệng.
Không bao lâu sau Lang Xuyên cũng bò ra khỏi đống hoang tàn, trên mặt dính máu, biểu cảm hơi ngơ ngẩn. Cậu chưa bao giờ đối mặt với cái chết, cũng không biết cảnh máu thịt tứ tung sẽ mang lại cho mình rung động mãnh liệt thế này. Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Lan Hề, cậu bỗng nhận ra bao nhiêu sợ hãi đã bị xua tan đi hết. Tựa như máy bay địch đầy trời cũng bị chiến đội do người đàn ông kia dẫn đầu xua đi.
Lang Xuyên nhìn Hoắc Lan Hề đứng không quá xa mình, nở nụ cười lộ cả hàm răng trắng, vui sướng kêu lên:
“Hoắc Lan -“
Thiếu tá không quân nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, nhưng nơi mà âm thanh truyền tới lại chẳng có một ai.
Lang Xuyên bị hắn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý không hề ý thức được đằng sau có người đang lại gần mình, đến khi cậu nghe thấy tiếng động định quay đầu lại thì đã bị một mũi tiêm gây mê liều cao găm vào cổ.
Cậu bị đám vệ binh mang đi.