*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nơi này không phải Quận 11, nhưng khắp nơi hỗn độn, trên mặt đất rải đầy đá vụn sắc nhọn, chàng trai trẻ bị thô bạo ném xuống đất thì lập tức bị đâm rách miệng. Chẳng bao lâu sau vết thương trên mặt đã từ từ biến mất, nhưng cảm nhận về nó lại sâu sắc đâm vào lòng. Cậu tức giận quát to một tiếng, sau đó đứng dậy cố nhào về phía đối phương, nhưng cũng giống như lần đầu bọn họ đánh nhau, đòn tấn công vốn không có tí kỹ thuật nào chẳng hề lọt vào mắt thiếu tá không quân, trong chốc lát đã bị đối phương đánh ngã xuống đất.
Cú ngã lần này quá nặng, phần gáy đập thẳng xuống mỏm đá trồi lên, nước mắt dâng ầng ậc trong vành mắt.
Lang Xuyên bò dậy, ngồi trên mặt đất không ngẩng đầu lên, không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Tuy nãy giờ đều đổ hết sai lầm lên đầu đối phương, nhưng nhìn thiếu tá không quân đột nhiên tức giận như vừa rồi thì Phí Lý Mang lại luống cuống. Biết chàng trai này không dễ bị thương, y chủ động tiến tới ngăn bạn tốt của mình lại: “Cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ấy, là do ‘Băng đua xe’ kia hung hăng càn quấy. Dù gì cậu ấy mới trở lại cuộc sống chưa lâu, sao cậu lại đi tính toán với một con quái vật?”
“Những người đó đáng ra đều sẽ chết sạch, vì cậu.” Giọng nói trầm trầm, Hoắc Lan Hề không vì tức giận mà mất kiểm soát, gương mặt vẫn nghiêm túc lạnh tanh. Hắn cúi đầu, không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào thanh niên đang quỳ trên mặt đất, hỏi, “Cậu là ai?”
Lang Xuyên ngẩn ra thấy rõ, nhưng không đáp lại.
“Nói cho tôi biết, cậu là ai. Nếu cậu chỉ là một con quái vật, khoác lớp da người để tùy ý làm bậy, tác oai tác quái, vậy cậu sẽ phải bị trói lại mổ xẻ, bị những nhà khoa học cắt ra thành từng mảnh nhỏ.” Sau một khoảng lặng dài, Hoắc Lan Hề mới nói, “Nếu cậu không phải, vậy thì nói cho tôi biết, cậu là ai.”
“Tôi không biết…” Cậu trai đang cúi gằm mặt như nhận lỗi ngẩng đầu lên, ánh mắt màu vàng xanh mơ hồ thấy ánh nước. Cậu hoang mang nhìn gương mặt lạnh băng của thiếu tá không quân, bản thân cũng đầy nghi hoặc, “Khi tôi ngẩng đầu nhìn sao trời, nàng đã ở đó nhìn tôi… Tôi cảm thấy nơi này có gì đó nảy lên mãnh liệt, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng…” Cậu bỗng đưa tay lên sờ ngực, vẻ mặt mịt mờ lại tha thiết, “Tất cả mọi người đều nói tôi là quái vật, có lẽ tôi thật sự đúng là như vậy…”
Phí Lý Mang đứng cạnh lại nói chen vào: “Cậu ấy không hề tác oai tác quái, ít nhất cậu ấy còn che chở trước họng súng cho tôi như một tấm lá chắn, nhờ vậy mà tôi mới không bị người của băng Đua Xe bắn thành thịt vụn…”
Hoắc Lan Hề lại cúi đầu liếc mắt đánh giá Lang Xuyên, chàng trai này vì bảo vệ đồng bạn mà tự nuốt trái đắng. Trên áo có lỗ thủng cũng có cả dấu bùn, những viên đạn do súng đời cũ bắn vào người tung tóe máu tươi, nếu là người khác thì chắc chắn đã sớm đi đời nhà ma với những vết thương này.
Sắc mặt thoáng dịu đi, thiếu tá không quân đưa một tay về phía chàng trai ngồi dưới đất, định kéo cậu lên.
Lang Xuyên nhìn bàn tay của người đàn ông đưa tới trước mắt, lòng bàn tay hắn hướng về phía trước, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài có một ít vết chai mỏng. Cậu cũng giơ tay lên, nhìn như định đặt tay lên tay đối phương, nhưng ngay khoảnh khắc mười ngón chạm nhau, Lang Xuyên bỗng tóm lấy bàn tay Hoắc Lan Hề, há mồm cắn lên.
“… Chết tiệt!” Răng nanh của người này rất sắc, mạnh mẽ cắm vào cổ tay hắn, gần như cắn đứt da thịt, chạm vào cả xương bên trong. Hoắc Lan Hề không làm cách nào rút được tay ra khỏi răng đối phương, đến tận khi Lang Xuyên cắn đến độ mỏi nhừ hai má mới nhả ra.
Thiếu tá không quân nhìn vết thương chảy máu ồ ạt trên cổ tay, hắn lại tóm lấy áo chàng trai trẻ như muốn ra tay dạy dỗ hành vi lỗ mãng của cậu – nhưng tên kia lại trợn trừng mắt, tức giận la lên: “Đồ bạo lực! Đồ bạo lực chỉ biết dùng nắm đấm trút giận!”
Đôi mắt màu vàng xanh gần ngay trước mặt, nắm tay khựng lại, Hoắc Lan Hề bỗng nhoẻn cười. Đường cong nơi khóe miệng chỉ thoáng qua rồi biến mất, chung quy vẫn là một nụ cười. Hắn lắc đầu như tự giễu, cũng chẳng biết là giễu bản thân mình hay Lang Xuyên: “Một người đàn ông không thể chỉ dùng nắm đấm để thể hiện tức giận… nhưng cũng không nên dùng răng nanh.”
Hoắc Lan Hề nói với Phí Lý Mang việc hắn đáp máy bay xuống là do bộ phận thủy lực, bảo y đi kiểm tra. Trong lúc chờ đối phương làu bàu oán hận đi kiểm tra máy bay, hắn ngồi xuống dựa lưng vào một tảng đá cùng với chàng trai kia.
Nơi đây hoang vu cằn cỗi, điều duy nhất không thay đổi chính là bầu trời sao trên đỉnh đầu, sâu thẳm tuyệt đẹp, mênh mông vô bờ. Hoắc Lan Hề ngẩng đầu, Lang Xuyên cũng ngẩng đầu, hai người nhìn biển sao lấp lánh như ngọc một lát, lại gần như đồng thanh mở miệng: “Nàng thật đẹp.”
Hai người sóng vai ngồi trong chốc lát, Hoắc Lan Hề bỗng nhếch môi hài hước nói: “Lúc này sao nói lưu loát thế.”
“Nhớ không nhiều lắm, chỉ một chút thôi.” Dường như Lang Xuyên vẫn còn canh cánh chuyện vừa rồi của đối phương, cậu cố ý dịch ra xa hắn một chút. Một lúc sau mới chủ động mở lời, “Bọn họ nhắc tới… cha anh à?”
Hoắc Lan Hề cúi đầu buông mi, sườn mặt không biểu cảm sắc nét như điêu khắc. Một lát sau, thiếu tá không quân mới nâng mi thoát khỏi trạng thái trầm tư, vậy mà gương mặt lạnh lùng chưa từng thay đổi lại hiện lên chút ấm áp, hắn nói: “Đó là một người đàn ông cao lớn kiệm lời, luôn mặc chiếc áo khoác kaki rẻ tiền, đi đôi giày dã chiến cũ kỹ, lưng đeo khẩu súng nòng trơn mà người thượng đẳng nào nhìn thấy cũng cười rụng răng, nhưng không hề làm giảm đi vẻ uy nghiêm sừng sững như ngọn núi của ông…”
Thiếu tá không quân trước giờ luôn ít nói bỗng lại nói rất nhiều. Hắn nhớ về tuổi thơ khi lớn lên trong những cánh rừng của Quận 11, nhớ lại bản thân đã đấu tranh thế nào với nạn đói, bệnh dịch, đảo chính, chiến tranh và những đồng bào điên cuồng cướp đoạt của nhau một hộp thịt bò quá hạn, vì đấu tranh giành giật mà lộ rõ bản chất thế nào, nhớ lại mình và người cha nóng tính kia sống dựa vào nhau, vì kế sinh nhai mà ngày đêm ngược xuôi bôn tẩu ra sao. Bọn họ trốn vào trong rừng núi, săn bắt những con thỏ rừng tinh ranh, những con hoẵng Siberia* nhạy bén và những con mang Reeves** nhát gan vào mùa xuân, đến mùa đông khi không còn thức ăn, họ phải dùng hơi ấm từ chính bờ ngực mình làm tan chảy nước sông đóng băng để câu cá, hoặc là chuyển mục tiêu săn bắn sang sói và gấu đen khó bắt hơn rất nhiều.
*Hoẵng Siberia là một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn, được tìm thấy ở Đông Bắc Á. Ngoài Siberia và Mông Cổ, chúng được tìm thấy ở Kazakhstan, núi Tian Shan của Kyrgyzstan, miền đông Tây Tạng, bán đảo Triều Tiên, và đông bắc Trung Quốc.**Mang Reeves hay mang Trung Quốc, là loài mang đặc hữu của Đài Loan.Mỗi lần đi săn là một lần đánh cược mạng sống, đám sói luôn canh me tìm cơ hội trả thù, mà thịt gấu thì lại cực kỳ khó nuốt.
Người đàn ông thân là cha cũng không hề chăm sóc con mình sơ sài qua loa, ông nhận vài công việc đi sớm về khuya ở Quận 10, bình thường về đến nhà là sẽ mệt đến mức không muốn nói gì nữa. Ông tích góp tất cả số tiền vất vả kiếm được chỉ để sau này có thể mua một thân phận tốt hơn một chút từ mấy kẻ phạm pháp, như vậy con trai ông sẽ có cơ hội được nhập ngũ, từ đó mà đổi đời.
Nhưng rồi một cặp vợ chồng trung niên hiếm muộn đã thay đổi mọi thứ. Cặp vợ chồng này đến từ Quận 2 gần trung tâm đế quốc nhất, vì người chồng có những cống hiến kiệt xuất trong lĩnh vực kỹ thuật và xây dựng nên bọn họ được chuyển nhà đến Roeste. Bọn họ muốn nhận nuôi một đứa bé ở nơi mà mãi mãi sẽ bị ngăn cách với Roeste là Quận 11, như vậy có thể tránh được việc sau này đứa bé thành niên có tiếp xúc gì với cha mẹ ruột. Bọn họ liều mạng bất chấp rủi ro để đi tới nơi vừa hoang vu vừa lạc hậu này, đút tiền hối lộ cho kẻ thống trị ở đây – là một tên khốn vô liêm sỉ luôn coi luật pháp và đạo đức như trò đùa, cuối cùng tìm được hơn bảy mươi bé trai xinh xắn sáng sủa, đầu óc lanh lợi làm ứng viên.
Bọn họ vốn định nhận nuôi một đứa bé ít tuổi hơn, nhưng vừa liếc mắt thôi đã mê mẩn trước đứa trẻ mười hai tuổi đó – tóc nâu, gương mặt tuấn tú, bờ môi mỏng như lưỡi dao vẫn luôn mím chặt, đôi mắt xám xanh lam vừa to vừa sâu, trong mắt không hề mang chút nhút nhát hay nịnh nọt như những đứa trẻ khác.
Cuộc sống khắc khổ không thể che lấp đi khí chất quý tộc bẩm sinh, đứa bé trai ung dung bình tĩnh đó nổi bật lên hẳn giữa một đám trẻ con xinh đẹp.
Người đàn ông không bắt ép con mình nhận lấy “món quà” này, chỉ dùng bàn tay ám mùi thuốc lá chất lượng kém xoa đầu hắn, bảo hắn tự chọn cho mình một con đường.
Khi đứa bé trai được cha mẹ nuôi đưa đi thì vẫn liên tục ngoái lại nhìn cha mình, cậu bé nhận ra người đàn ông khôi ngô uy nghiêm như ngọn núi ấy lại có thể bạc trắng cả mái đầu chỉ trong một đêm, cuộc sống gian khổ và nỗi đau vợ chết cũng không khiến ông già đi, nhưng cuộc đời này có lẽ không còn gì có thể làm ông tổn thương nặng nề hơn nữa. Hai người đàn ông một già một trẻ im lặng nhìn nhau, càng lúc càng xa, cho đến khi một trong hai bỗng gào lên thành tiếng: “Ba!”
Gần như cùng một lúc, người đàn ông kia cũng như phát điên mà chạy đuổi theo chiếc xe đang lăn bánh, vừa chạy vừa khản giọng cố sức gào lên: “Hoắc Lan Hề! Không được khóc! Con là dòng sông không bao giờ lùi bước, con thuộc về một nơi rộng lớn bao la hơn! Đại dương, hoặc là bầu trời!”
“Ông ấy để con mình lựa chọn, hoặc là muốn sống cả đời vô danh rối rắm ở Quận 11, hoặc là bay lên vũ trụ thành anh hùng. Cuối cùng đứa bé trai ấy đã chọn lựa chọn thứ hai.” Nói đến đây, thiếu tá không quân vẫn luôn hướng ánh mắt về phía trước bỗng xoay mặt lại, thấy chàng trai bên cạnh đã kề sát gần mình tự lúc nào, vẫn là gương mặt ngây thơ mờ mịt như trước. Hắn lắc đầu, chính mình cũng không tưởng tượng nổi mà nói, “Buồn cười thật, vậy mà tôi lại kể những chuyện này cho cậu.”
Lang Xuyên ủ rũ cúi thấp đầu, giống như vì không thể an ủi đối phương mà uể oải.
“Cậu dựa vào đây.” Hoắc Lan Hề khẽ vỗ lên vai chàng trai rồi lại đặt tay lên ngực. Chờ đến khi đối phương nghe theo lời mình cúi xuống lại gần, kề sát tai vào trước ngực hắn, hắn hỏi, “Cậu nghe thấy gì?”
“Nó đang… Đập…” Dù cách cả một lớp quân trang, cậu vẫn nghe được trái tim hắn đang đập từng nhịp vang vọng có hồn, chẳng khác nào nhịp trống làm lòng người hân hoan. Lang Xuyên mở to hai mắt, ấp úng nói, “Nó rất… Cuồng nhiệt… Như muốn mở toang lồng ngực anh để ra ngoài….”
“Mỗi khi nhìn lên bầu trời sao, tôi cũng như cậu, cảm thấy tim mình đập rộn ràng, cầm lòng không đặng.” Thiếu tá không quân cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt vàng kim pha xanh lá ấy, nói, “Nếu cậu là quái vật, vậy thì tôi cũng thế.”
Chàng trai trẻ vẫn luôn chìm trong bối rối không tươi tỉnh lên được cuối cùng cũng nở nụ cười, đôi mắt cậu sáng đến mức làm người ta hồi hộp, hàm răng trắng như phản chiếu ánh sáng. Cậu lại vùi mặt vào, áp tai vào tim người kia, khẽ cọ đầu lên cơ thể đối phương. Như đang muốn nhắn nhủ rằng: Đôi khi sói cũng ngoan ngoãn vâng lời như mèo.
“Hai người sến súa đủ chưa vậy!” Phí Lý Mang thật sự cái gì cũng giỏi, khi ngẩng gương mặt lem luốc quá nửa ra khỏi máy bay, thấy hai tên đàn ông ngồi gần đó chẳng thèm quan tâm đến việc mình đang làm thì thở phì phò mắng mỏ bọn họ, “Sửa xong rồi, chẳng nhẽ còn định ở lại đây ngắm Mặt Trời mọc à!”
Hoắc Lan Hề đứng dậy đi về phía máy bay, thấy Phí Lý Mang muốn ngồi vào ghế phó lái thì nâng tay lên cửa buồng lái chặn đối phương: “Cậu ra đằng sau ngồi đi.”
“Hở? Tại sao? Tôi chính là người sửa -” Tên đàn ông nhỏ thó còn định biện bạch nhưng thiếu tá không quân đã ngồi vào vị trí vốn thuộc về y.
Hoắc Lan Hề thò đầu ra hướng về phía Lang Xuyên còn đang bần thần ở ngoài, nói: “Cậu lái đi.”
Chàng trai trẻ mở to mắt không tin nổi, thiếu tá không quân bắt đầu nhíu mày mất kiên nhẫn: “Không lẽ còn muốn tôi bế lên à?”
Không chần chờ nhanh chóng vào khoang điều khiển, sau khi thao tác một loạt nút bấm, Lang Xuyên mở cần điều khiển, lại hô lên một tiếng quái đản như sói tru: “Wohoho, tôi là cơ trưởng!” Cậu nghiêng đầu, nhíu mày đầy ngây ngô với Hoắc Lan Hề bên cạnh, “Cơ phó, ngồi tử tế nào.”
Máy bay đột ngột phi thẳng lên từ dưới mặt đất, thoáng chốc đã mất hút.
Bọn họ bay nhanh như chớp, giống như để máy bay bỏ lại ánh trăng đằng sau. Ngoại trừ những lúc cần hãm phanh nhẹ nhàng vẫn còn thô lỗ thì biểu hiện của người này thật sự không chê vào đâu được, thậm chí những kỹ thuật bay lượn cuốn hút tuyệt vời này đã bớt phóng túng hơn, rõ ràng là đang kiềm chế năng lượng, nhất định phải giành được lời khen từ đối phương.
Lần này, ngay cả việc hạ cánh cũng trơn tru, không còn bị mất kiểm soát mà trượt dài nữa, cậu hạ cánh ngay ngắn và thẳng đứng trên bờ cát mềm. Phí Lý Mang chạm chân được xuống mặt đất là mềm nhũn cả người, lảo đảo mấy bước là bắt đầu há mồm nôn mửa.
Cận Á vẫn luôn đứng đợi bên ngoài, vừa thấy bọn họ về thì lập tức tới đón, khi cô thấy người ngồi trên ghế lái thì vừa kinh ngạc vừa không quên tặng cậu ánh mắt cổ vũ, sau đó vui vẻ hỏi chồng chưa cưới của mình: “Vậy mà… vậy mà lại là Lang Xuyên điều khiển máy bay? Cậu ấy lái được không?”
Từ đầu đến cuối không hề lên tiếng hướng dẫn, vài giây sau Hoắc Lan Hề mới thu lại hết vẻ kinh ngạc trên mặt. Hắn khẽ nhíu mày nâng cằm lên, lãnh đạm nói: “Tạm được.” Sau đó hắn sải bước trên mặt đất nhuốm màu trăng bạc, tiến vào nhà.
Nhiệt huyết khao khát muốn được thừa nhận lại bị giội nước lạnh, Lang Xuyên thất vọng cùng cực, liên tục chớp mắt bĩu môi, làm mặt xấu với bóng lưng cao ngất không hề quay đầu lại kia. Cận Á đứng lại nhìn theo thì nhún vai, cười an ủi cậu: “Anh ấy là vậy đấy, yêu cầu khắt khe, không thích khen ngợi. Nhưng tôi đã thấy, cậu làm tốt lắm!”
Ai ngờ chàng trai trẻ vừa mới còn ỉu xìu thất vọng lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, tràn trề khí thế. Cậu khẽ nhíu mày, khẽ nâng cằm, bắt chước giọng nói lãnh đạm của thiếu tá không quân mà nói một câu “Tạm được”, sau đó cũng rời đi không quay đầu lại.
Hết chương 19.
Là sự kết nối về tâm hồn đó, là khi cả hai có chung một tình yêu. Là tình yêu với bầu trời, tình yêu với sự tự do…