Lớp hàng rào hạt xung bao phủ lấy Roeste không nhìn thấy được cũng không sờ vào được, nhưng nó đã giúp những người sống bên trong loại bỏ đi rất nhiều thứ kỳ quái. Hiện giờ, hai người đàn ông đang ở Quận 11 hung hiểm theo lời đồn, ngoài thảm thực vật thối rữa thì xung quanh còn có xác động vật, chướng khí dày đặc như sương mù chậm rãi nuốt chửng bọn họ, ánh trăng trên đỉnh đầu đỏ quạch như màu máu.
“Chờ chút… Chỗ này là… Chỗ này là…” Phí Lý Mang loạng quạng mò được cái kính suýt thì bay mất sau pha xóc nảy khi nãy, nhìn quanh một hồi thì lập tức nhận ra tình hình không ổn. Có vẻ như nơi này vừa mới bị máy bay ném bom oanh tạc, khắp nơi toàn là hài cốt và hố bom, những mỏm đá kỳ dị lởm chởm lay động như bóng quỷ, không hề có lấy một sinh vật sống.
Khi giẫm lên những mỏm đá gồ ghề, Phí Lý Mang mới phát hiện trên chân mình vẫn còn là đôi dép tông màu hồng, đá vụn sắc nhọn đầy đất đâm vào bàn chân khiến y cảm thấy rất đau. Y đi quanh máy bay một lượt, liên tục gãi đầu y như đám động vật có rận, làm cho mái tóc nâu bù xù rối tung lên. Tình trạng hư hại của máy bay có vẻ rất nghiêm trọng, hai cánh ở đuôi thì gãy mất một, phần cánh cong cũng bị hỏng, bánh xe ở thiết bị hạ cánh trượt ra, cú nảy và ma sát với mặt đất đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho toàn bộ phần khung máy, rõ ràng là không thể khắc phục được. Phí Lý Mang không thể làm gì được nữa, y nhận ra nếu không có người tới cứu thì y và Lang Xuyên sẽ mắc kẹt ở nơi này.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ, y dùng máy liên lạc tự do của mình gọi cho Hoắc Lan Hề, dù gì từ sau khi xâm nhập được vào hệ thống máy tính điều khiển ở nhà thiếu tá không quân, y đã có thể gọi điện thoại cho đối phương bất cứ lúc nào mình muốn.
Chờ đến khi chất giọng trầm lạnh như băng kia truyền tới, y nói cho hắn bọn họ đang bị nhốt ở Quận 11. Dù cho thường ngày thì luôn toát ra vẻ ngớ ngẩn nhưng vào lúc quan trọng thì đầu óc lại lanh lợi vô cùng, người này cố hết sức để thêm mắm dặm muối hòng chối sạch sai lầm của mình, đẩy hết trách nhiệm việc mắc kẹt ở Quận 11 cho Lang Xuyên.
Thức ăn nôn ra bốc lên mùi tanh tưởi, nhà khoa học ngắt liên lạc xong cũng tự thấy tởm, quyết đoán bỏ máy bay đi tới bên cạnh chàng trai vẫn đang đứng đực ra không động đậy.
“Tuy Hoắc Lan Hề bảo chúng ta tự lăn về nhưng kiểu gì đến cuối tên đó cũng sẽ tới đây đón chúng ta, dùng cái máy bay ở dưới tầng hầm.” Phí Lý Mang cố vươn tay lên đặt trên vai Lang Xuyên, nhưng lại nhận ra chàng trai kia cao hơn mình rất nhiều khi đứng thẳng. Đối phương không nói câu nào, vẫn đứng im không nhúc nhích, tên đàn ông nhỏ thó bèn chột dạ nói, “Có lẽ cậu gây họa rồi. Mỗi một chiếc máy bay đều là người yêu của Hoắc Lan Hề, dù là mẫu cũ lỗi thời thì cậu ta cũng sẽ cẩn thận để chúng dưới tầng hầm. Nếu để cậu ta thấy người yêu của mình bị cậu tra tấn ra nông nỗi này, chắc chắn cậu ta sẽ phát rồ lên với cậu!”
Phí Lý Mang không chắc liệu thiếu tá không quân có nổi cơn tam bành lên không, dù sao thì y cũng chưa thấy bao giờ, Hoắc Lan Hề trong ấn tượng của y luôn là kẻ lãnh đạm thờ ơ, khắt khe cẩn thận, im lặng thâm trầm, có lẽ đó lại là một ngọn núi lửa trông như núi băng phun trào, khiến y lạnh sống lưng.
Chàng trai trẻ không hé răng đáp lại những âm thanh nheo nhéo ầm ĩ quanh tai, cậu ta vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vừa mờ mịt lạc lõng vừa say sưa mê mẩn, như đã ngây dại từ lúc nào. Màn trời vừa rộng vừa thấp, những ngôi sao vỡ vụn trên bầu trời sáng chói vô cùng, tựa như nằm ngay trong tầm với. So với bầu trời đầy sao ở vùng đất hoang vu này, bầu trời đêm của Roeste khó coi như bị trét thêm một lớp bùn.
Có lẽ chỉ khi đối diện với bầu trời một cách trực diện đầy mê say như thế, con người luôn tự cho rằng mình đúng mới có thể thật sự cảm nhận được mình nhỏ bé nhường nào, nơi ấy ẩn chứa sự vĩ đại vô cùng và tình cảm sâu xa, vượt lên trên hết thảy giống loài. Bầu trời sao đẹp đẽ làm người ta thấy lạc lõng, Lang Xuyên không còn nhớ rõ mình đã từng thấy bầu trời đêm nào đẹp nhường này hay chưa, hơn trăm năm trước chưa từng gặp, sau này có lẽ cũng vĩnh viễn không thể thấy lại.
Loài người đầu tròn chân vuông cứ thế đứng giữa đất trời, những cảm xúc khác thường đan cài trong cõi lòng. Lần đầu tiên cậu tin rằng mình không phải là một nô lệ bị giam trong vòng thời gian, mà là sự kết tinh của một vị thần được ban phúc.
“Nàng thật đẹp…” Vô thức thốt lên, chàng trai trẻ vươn tay về phía bầu trời, giống như đứa trẻ giơ tay khát khao quay về vòng ôm của mẹ. Cậu cố gắng bắt lấy một ngôi sao nơi đó, còn cảm thấy chắc chắn mình sẽ có thể chạm vào.
Chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thần kinh như thế này của Lang Xuyên, Phí Lý Mang cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng sao, y hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc bầu trời bình thường này đẹp chỗ nào, thế là còn lôi cả thiếu tá không quân ra cười nhạo: “Cậu với Hoắc Lan Hề y hệt nhau, sao trên trời cũng đâu phải đàn bà quyến rũ, sao lại cứ mãi ngắm mãi không buông?”
Cảm thấy câu hỏi kia cực kỳ vô duyên, Lang Xuyên quay mặt qua, quắc mắt lườm đối phương. Còn chưa kịp thu lại cái liếc mắt đó, cậu bỗng nghe thấy một giọng nam cực kỳ hùng hồn phấn chấn –
“Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không khuất phục!”
“Tiếng… gì vậy?”
“Làm gì có tiếng gì? Cậu đừng có đa nghi! Hầy, đây là Quận 11 đó, chúng ta chỉ cần ở yên tại chỗ chờ Hoắc Lan Hề là được!”
Khả năng nghe tốt hơn người thường rất nhiều, vừa nghe thấy tiếng động, Lang Xuyên lập tức men theo hướng phát ra âm thanh mà đi tới, làm Phí Lý Mang đứng sau phải nhảy lên: “Tôi không đi… Làm gì có chuyện biết thừa trước mặt là địa ngục mà còn ham hố đi tới chứ!” Nhưng thấy chàng trai trẻ đã chạy không thấy đâu, nhà khoa học sợ hãi việc bị bỏ lại một mình cũng phải cất bước, ồn ào đuổi theo, “Chết tiệt! Cậu chờ tôi chút! Chờ tôi chút coi!”
Không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh khó ngửi, một đám lửa trại đang cháy trên mặt đất. Lang Xuyên nhìn thấy từ xa một người đàn ông vẽ sơn khắp mặt đang đứng trên cao, hét lên điều gì đó với đám đông đang xúm lại quanh mình. Cảnh tượng như vậy kích thích cậu một cách khó hiểu, cậu bước chậm lại, tiếp cận nhóm người đó từng chút một.
Ngay đến khi sắp đi vào giữa đám người, đằng sau bỗng có người kéo giật cậu lại. Quay đầu nhìn thì là Phí Lý Mang.
“Suỵt! Đừng lên tiếng!” Nhà khoa học giữ chặt chàng trai trẻ, hai người nấp sau một tảng đá lớn, y thấp giọng nói với cậu, “Cái đám thích vẽ lên mặt đó đều thuộc băng Godot, vì chúng luôn lái những chiếc xe hỏng đã được cải tạo nên còn được gọi là ‘băng Đua Xe’, tôi đã từng chạm mặt với người trong băng đó, bọn chúng cướp bóc thành quen, giết người như ngóe, hơn nữa còn oán giận người thượng đẳng… Vậy nên khi thấy bọn họ thì nhất định phải cẩn thận…”
Chàng trai trẻ nghiêng đầu, hoàn toàn không thèm nghe lời cảnh báo của nhà khoa học, ánh mắt cậu vẫn luôn dừng lại ở người đàn ông bôi màu đầy mặt. Những hình vẽ màu đen và xanh lam khiến khuôn mặt anh ta trông rất dữ tợn và hung ác, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đường nét vẫn pha lẫn sự thanh tú ngây ngô. Vệt màu bôi lên cũng không che được hình xăm ở giữa trán anh ta, lờ mờ đọc được đó là một từ đơn: Tribal (Bộ lạc).
Lang Xuyên không kiềm chế được mà vươn tay sờ lên ngực mình, cậu nhớ rõ nơi này cũng có những con số làm người ta khó chịu.
Có khoảng hơn hai trăm người tụ tập ở đây, phần lớn đều là thanh niên trai tráng, cũng có cả người già, phụ nữ và trẻ em. Những người này mặt mày xám ngoét, rất ít người mang diện mạo xuất chúng hay xinh đẹp.
Kế hoạch cải tạo gene thì trì trệ không có tiến triển trong lĩnh vực quân sự nhưng ở lĩnh vực y tế thì đã được phổ biến rộng rãi từ lâu – những người cha và người mẹ của Roeste hoàn toàn có thể làm cho thai nhi trong bụng ưu tú hơn người ngay từ giai đoạn đầu t*ng trùng kết hợp với trứng, sau này con của bọn họ sẽ cao lớn, đẹp đẽ và khỏe mạnh. Nhưng người hạ đẳng ở Quận 11 lại không như vậy. Trời sinh bệnh tật, ngoại hình tầm thường, dáng người thấp bé, ít nhiều đều sinh ra với những khiếm khuyết, không thể giống vượt trội ngay từ khi sinh ra như người ở Roeste.
Người đàn ông đứng trên cao hẳn là thủ lĩnh của nhóm người này. Lời nói của anh ta kích động, dâng trào cảm xúc, như thể có thể dùng nắm đấm của mình khơi lên một trận cuồng phong, như thể từng lời nói có thể đánh vào tim tất cả mọi người có mặt như nước biển vỗ vào bờ. Dường như anh ta đang truyền bá niềm tin chiến thắng cho những người xung quanh, kêu gọi bọn họ đừng im lặng nữa, hô hào bọn họ phải hành động, phản kháng lại ách thống trị của Roeste.
“Ai ai cũng biết, những kẻ tự gọi mình là người thượng đẳng kia tham lam thành thói, bọn chúng lấy ‘bảo vệ Địa Cầu’ làm cớ, vu cho chúng ta là loại gene thấp kém, công khai đẩy chúng ta vào tuyệt cảnh! Hãy cúi đầu mà xem mảnh đất hỗn độn này, chứng kiến những hành động để lấp liếm đi sự thật. Bọn chúng an tâm hưởng thụ bên trong cái rào chắn hạt xung đó, chúng ta thì ngậm đắng nuốt cay, ăn bão nuốt cát ở cái nơi lửa đạn và bạo động này. Con của bọn chúng đẻ ra đã có được tất thảy, còn con của chúng ta thì lại cận kề cái chết trong những ngày đói khát!” Người diễn thuyết đột nhiên vung tay lên, chỉ vào một cô bé đang được mẹ bế –
Trong ánh nhìn của mọi người, cô bé kia sợ hãi mở to hai mắt, con ngươi đen láy sáng ngời, gương mặt non nớt đáng yêu, ấy thế nhưng cơ thể bé nhỏ của cô bé lại chỉ còn da bọc xương vì đói.
Người mẹ ôm chặt lấy con mình, nước mắt căm phẫn ầng ậc nơi vành mắt.
Phí Lý Mang không nghe nội dung diễn thuyết, y ra hiệu với Lang Xuyên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phải đi thôi, Hoắc Lan Hề sẽ tới chỗ máy bay để tìm chúng ta.”
Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích, cậu ôm má, nhíu mày, nhìn chằm chằm không chớp vào người đàn ông ở trên vùng đất cao, trầm ngâm như đang tập trung suy nghĩ gì đó.
“Khi những người thượng đẳng kia xăm chữ ‘Tội phạm’ lên trán tôi, tôi đã bừng tỉnh, khi hàng ngàn hàng vạn ‘tội phạm’ tay nắm tay cùng xuống địa ngục, địa ngục cũng sẽ biến thành thiên đường! Khi chúng ta đoàn kết một lòng, khi chúng ta kề vai chiến đấu, chúng ta sẽ không còn là loài sơn dương mặc người chém giết nữa, chúng ta sẽ biến thành một trong một trăm bốn mươi tư ngàn người mà Thượng Đế lựa chọn, nghênh đón ánh sáng sau kiếp nạn trùng trùng*! Bọn họ dùng những lời dối trá mài mòn chí khí của chúng ta, mặc cho chúng ta bị vận mệnh giẫm đạp, nhưng nếu thuận theo thì là thứ thiếp thê yếu đuối, im lặng không lên tiếng thì đồng đẳng với đao phủ giết hại người thân! Đàn ông Quận 11 tuyệt đối sẽ không vô liêm sỉ như thế, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thất bại!”
*Đây là con số được đề cập trong sách Khải Huyền, tượng trưng cho những người được chúa đóng ấn và sống lại trên thiên đàng với tư cách là những linh hồn bất tử để sống đời đời bên Chúa.
Lang Xuyên nghe mà như mê mẩn, chẳng biết từ khi nào đã bò ra từ sau tảng đá, nhấc mông ngồi thẳng lên trên.
“Nắm lấy đi! Nếu công bằng và tự do phải trả giá thật nhiều, vậy thì hãy nắm lấy xương cốt của tôi, nắm lấy máu thịt của tôi, nắm lấy lửa giận và sự chân thành chảy tràn trong lòng tôi đây, chỉ cần các vị có thể nghe thấy được tiếng gào cuối cùng của tôi với thế giới này – bọn họ có thể chặt đứt thân thể của chúng ta, nhưng sẽ không thể tiêu diệt linh hồn của chúng ta!” Dưới ánh trăng, trong cái lạnh thấu da thấu thịt, người đàn ông nhiệt huyết vô bờ khua chân múa tay, cao giọng hò hét, “Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không khuất phục!”
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều đang chìm sâu trong thứ cảm xúc bi tráng như sắp đi chịu chết, nhưng sau một hồi im lặng, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, thưa thớt nhưng rành rọt, giống như có người liên tục ném đá xuống mặt hồ, làm hỗn loạn một vũng sóng lòng phẳng lặng.
Phí Lý Mang vẫn nấp sau tảng đá vươn tay vỗ đầu, y gần như sắp khóc đến nơi: Bản thân mình cũng khá là tùy tiện, nhưng nếu so với tên quái thai này thì đúng là chẳng thấm vào đâu!
Chẳng bao lâu sau, thủ lĩnh đứng ở vị trí cao hơn đã tìm thấy tiếng vỗ tay – đó là một chàng trai trẻ tuấn tú, chẳng biết đã đến đây từ bao giờ, cậu ta ngồi trên một tảng đá cao, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, gương mặt ngây ngô non trẻ.
Ngay lập tức, anh ta đi tới trước mặt chàng trai này. Đối diện với người lạ đột nhiên xâm nhập, người diễn thuyết cau mày hỏi, giọng nói cực kỳ hằn học: “Mày là ai?”
Nhìn gần mới nhận ra người đàn ông này cao khoảng một mét tám, tuổi không lớn lắm, nếu không bị những vệt màu che đi thì có lẽ cái mặt trẻ con kia chắc chắn không dọa được ai. Bị nhìn chằm chằm, Lang Xuyên vẫn không ngừng vỗ tay với đối phương, cậu cười toe toét lộ hàm răng trắng, nét mặt khờ dại, miệng vẫn không ngừng khẳng định màn diễn thuyết vừa rồi của người kia: “Nói hay lắm!”
“Mày là ai?” Không nhận được câu trả lời, người diễn thuyết lại hỏi, “Mày tới đây kiểu gì?”
Phí Lý Mang nấp sau tảng đá, vuốt ngực thầm cầu nguyện thằng quái thai kia đừng nói năng bừa bãi, ai dè Lang Xuyên lại rướn đầu qua nơi y trốn, lớn tiếng hỏi: “Chúng ta tới từ Roeste, đúng không!”
Hô to một tiếng lộ luôn nhà khoa học, chắc chắn là cố ý.
“Còn một người nữa à? Roeste?” Đôi mắt sáng lấp lánh lóe lên sự hung tàn, sắc mặt người diễn thuyết càng tối lại, đồng thời hai trăm người tới dự thính cũng xúm tới, tay ai cũng lăm lăm vũ khí – tuy những khẩu súng cũ kỹ này không thể so được với trang bị của The Hornet, nhưng gì thì gì vẫn là vũ khí. Người của hành tinh Melon tạm thời ngừng tấn công nhưng chiến tranh vẫn chưa đi đến hồi kết. Đám phản loạn trong mắt con trai nguyên thủ đang tập hợp người và vật lực để khai chiến với Roeste, bất cứ biến động nhỏ nào cũng khiến thần kinh bọn họ căng thẳng.
“Tôi là nhà khoa học, cậu từng ăn cà chua đổi màu chưa? Nếu rồi thì chính là giống tôi trồng đấy!” Phí Lý Mang ý thức được nguy hiểm cận kề, vội vàng tỏ vẻ mình và Lang Xuyên không có ác ý, “Món đó vừa ngon vừa mọng nước, ngọt như mật luôn!”
“Bọn này ngay cả loại vừa chát vừa nhỏ còn chẳng được ăn.” Người nọ bước từng bước lại gần, cười lạnh với Phí Lý Mang, “Rảnh đến mức đi đổi màu cà chua, đây là cảm giác về sự vượt trội của đám thượng đẳng các người à?”
“Rảnh? Vậy mà cậu lại nói tiểu thư Cà Chua của tôi là rảnh?” Một khi tâm huyết của bản thân bị sỉ nhục, nhà khoa học gan thỏ đế này sẽ lập tức nhe nanh, phẫn nộ chỉ vào mũi đối phương, vì y rất thấp nên còn phải kiễng chân lên, “Đây là tinh hoa nghệ thuật thiên nhiên, cũng là phát minh vĩ đại đáng lưu danh ngang với toàn bộ sản phẩm công nghệ cao! Đầu của cậu trông ngu xuẩn như bông bụp giấm, cậu đúng là đồ thô tục, vô tri, là người hạ đẳng đáng đời bị bỏ đói!”
Nhưng vừa mới chửi xong, y lập tức hối hận. Đám thanh niên trai tráng có gương mặt cứng cỏi vây quanh y, ngay cả phụ nữ, trẻ em và người già đều ném những ánh mắt oán hận về phía y, như thể sẽ lôi y ra lóc thịt bất cứ lúc nào. Nhà khoa học vì không giữ mồm giữ miệng liên tiếp chọc vào hai điều cấm kỵ ở Quận 11, từ phạm húy đầu tiên của bọn họ là “Người hạ đẳng”, từ thứ hai chính là “đói khát”.
“Tù trưởng, xử lý chúng nó thế nào đây?” Một người đàn ông cao chừng hai mét hỏi người diễn thuyết, và câu trả lời của người kia thì nhẹ như không.
“Giết bọn chúng.”Hết chương 17.
Lời tác giả: Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi không khuất phục! – Churchill. Có gì hot? Chọt thử tra𝒏g || T𝗥𝓾MT𝗥U Y𝑬𝘕﹒ⅴ𝒏 ||
Xin phép mượn câu này của ông, lời nói ấy thật sự rất kích động lòng người!!!
*Sir Winston Leonard Spencer-Churchill là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Chiến tranh thế giới thứ hai. Ông từng là một người lính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia.
Mình thích chương này ghê ấy, cũng đã dồn nhiều tâm huyết cho nó, khiến nó trở nên thật hùng hồn và đanh thép. Huhuhu mong là người đọc cũng cảm nhận được lửa cháy trong những câu từ mình chọn he he.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT