Cơ thể Ôn Dĩ Ninh run lên như điện giật, chân tay mềm nhũn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nào đứng lên được.
Trong lòng đang âm thầm trách cứ bản thân sao cứ nhất định phải đến đây lấy đồ, đôi tay cô khẩn trương chống đất, giãy dụa muốn đứng lên.
Bàn gỗ cùng kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ, không bao lâu, Ôn Dĩ Ninh cảm giác được cằm cô bị người khác nâng lên.
Cô bị bắt ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Tự Chi.
Người đàn ông một tay chống cằm, từ trên cao bệ nghễ nhìn xuống cô, tầm mắt tán loạn lại giống như nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.
Ánh đèn mờ ảo phủ lên một lớp vàng sẫm trên đầu tóc anh, anh không đeo kính, mí mắt mỏng chỉ khẽ nhếch. Khí chất quanh thân giống như bị phá vỡ phong ấn trào ra, càng thêm lạnh lẽo thấu xương và hung hãn.
Khi hai ánh mắt giao nhau, hơi thở Ôn Dĩ Ninh như bị bóp nghẹt, nhất thời thất thần.
Nhưng suy nghĩ của cô rất nhanh bị kéo trở lại bởi lực đạo không thể bỏ qua đang túm lấy cằm cô.
Lực đạo ấy không khiến cô bị đau, trong cảm giác ôn nhu lại lộ ra vẻ bá đạo từng đợt, cũng khiến cô không có cách nào tránh né.
Bỗng dưng cô nghe thấy Thẩm Tự Chi cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ khàn khàn vừa mới tỉnh giấc, cười như không cười nhìn lướt qua cô.
“Tôi còn tưởng là ăn trộm.”
Đồ vật chống cằm bị thu hồi lại, lúc này Ôn Dĩ Ninh mới nhìn rõ trong tay Thẩm Tự Chi là cái gì.
Là thứ cô nhìn thấy ở ảnh chụp, cây thước dạy học.
Không biết là do tưởng tượng lúc trước hay là do tư thế hiện tại, Ôn Dĩ Ninh chỉ cảm thấy xấu hổ mặt mũi nóng bừng lan đến cả lỗ tai, chật vật muốn đứng dậy.
Thẩm Tự Chi cúi người xuống, bắt lấy cổ tay cô, hơi dùng lực một chút, giúp cô đứng vững, sau đó chính mình lại ngồi xổm xuống.
Anh móc ngón tay vào tầng ngăn kéo trên cùng hỏi: “Trong này à?”
Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu thì thấy anh kéo mở ngăn kéo, từ bên trong đem ra một cái máy.
“Là cái này?” Máy móc hình dạng kỳ lạ, Thẩm Tự Chi chưa thấy qua, trong giọng nói chứa vẻ nghi ngờ.
Ôn Dĩ Ninh giống như có chút ngượng ngùng, đưa hai tay nhận lấy, “Ừm” một tiếng, bước chân nhỏ mau chóng rời đi.
Lúc mở cửa, phía sau cô Thẩm Tự Chi cất giọng không mặn không nhạt nói: “Đây là nhà em, sau này có vào thư phòng cũng không cần giống như trộm vậy.”
Động tác của cô rất nhanh, váy ngủ xoay tròn quanh đầu gối, giống như từng từng lớp lớp làn sóng dâng lên.
Đối diện với ánh đèn vàng mờ ảo, đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp chiếu vào mắt Thẩm Tự Chi.
Lại rất nhanh bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Một lát sau.
Thẩm Tự Chi cầm lấy mắt kính, đeo lên mặt, che lấp đi sóng ngầm mãnh liệt trong mắt.
Đầu ngón tay lướt qua hoa văn trên thước dạy học, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lại cầm lấy di động, mở khung chat lên.
-
Cái máy Ôn Dĩ Ninh lấy là một chiếc máy làm kẹo bông.
Từ nhỏ cô đã thích ngọt, đặt biệt yêu sâu sắc kẹo bông. Nhất là năm mười sáu tuổi cô mua được một chiếc máy làm kẹo bông, kể từ đó lại càng không thể kiểm soát được mức độ yêu thích với nó.
Khi không có linh cảm hoặc buồn miệng, cô thường sẽ làm một cái kẹo bông thật lớn, vừa làm vừa ăn.
Ngay lúc cô đang khởi động máy làm kẹo bông, bỏ một muỗng đường cát vào trong máy, màn hình di động bỗng chốc sáng lên, màn hình hiển thị tên Thẩm Tự Chi.
[Thẩm Tự Chi: Giúp tôi pha một ly cà phê.]
Tay đang cuốn kẹo bông của Ôn Dĩ Ninh run lên, một chiếc kẹo bông hình dạng hoàn mỹ bỗng chốc trở nên xiên xiên vẹo vẹo.
Cô vội vàng bấm nút tạm dừng, pha cho Thẩm Tự Chi một ly cà phê trước.
Cách sử dụng máy pha cà phê ở nhà rất đơn giản, sau khi Ôn Dĩ Ninh cài đặt xong, cô lại chú ý đến máy làm kẹo bông gòn.
Chỉ là có chút thất thần.
Cô cầm một que tre, quay vòng tròn bên trong máy làm kẹo.
Suy nghĩ của chính mình cũng quay vòng theo, không ngừng xoay vòng xoay vòng.
---Vì sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Thẩm Tự Chi, bản thân cô lại giống như ăn trộm vậy?
……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT