“……”

Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng.

Thẩm Tự Chi không vội vã cũng chẳng lo lắng, anh hoàn toàn không sợ Ôn Dĩ Ninh sẽ từ chối mình, nên cứ cười mãi thế, chờ đợi câu trả lời của cô.

Một lát sau mới nghe thấy cô nói nhỏ: “….Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời sao?”

Thẩm Tự Chi không hề do dự: “Sẽ.”

“Muốn anh thích em lâu một chút.”

Thẩm Tự Chi cười, “Được.”

Ôn Dĩ Ninh lại cúi đầu.

Giống như lại chìm vào suy nghĩ lần nữa.

Thẩm Tự Chi là người không nhịn được trước, hôn lên mu bàn tay cô.

“Còn muốn suy nghĩ thêm sao?”

Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.

“Vậy em đang nghĩ gì thế?”

Ôn Dĩ Ninh không hé răng.

Lại trôi qua mấy phút nữa, Thẩm Tự Chi cảm nhận được cổ tay cô động đậy, buông lỏng tay cô ra.

Ôn Dĩ Ninh giơ tay, chạm vào mắt kính của Thẩm Tự Chi.

“Em đang nghĩ,” Cô chậm rãi nói, “Anh đeo kính, sẽ ảnh hưởng tới việc hôn môi không?”

“……”

Thẩm Tự Chi hơi giật mình.

Sau khi phản ứng lại, anh giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, lông mày giãn ra, nhìn thẳng vào mắt Ôn Dĩ Ninh hồi lâu.

Giống như đang xác nhận cái gì đó.

Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy cảm xúc biến hóa của anh, trong lòng còn hơi hơi đắc ý.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông ngày càng sâu và đen hơn, cô bỗng nhiên cảm thấy không ổn lắm.

Thẩm Tự Chi sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng thế chứ.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy Thẩm Tự Chi dần dần thu lại hơi thở dịu dàng trên người anh, sắc mặt so với trước đó càng trở nên sắc bén và có tính xâm lược.

Anh từ từ siết chặt các ngón tay với Ôn Dĩ Ninh, một tay còn lại nhấc kính của mình ra.

“Anh tháo kính xuống là được thôi.”

“……”

“Mà em,” nhận thấy Ôn Dĩ Ninh muốn rút tay ra, tay anh lại nắm chặt hơn một chút, giọng nói vẫn thong thả ung dung như cũ, “Có ba giây để chạy thoát.”

Âm cuối nhẹ nhàng nâng giọng lên, khiến cho trái tim của Ôn Dĩ Ninh run lên dữ dội.

Tay cô sớm bị nắm chặt, cô giống như con mồi đã rơi vào bẫy từ lâu, vốn dĩ không có cách nào chạy thoát.

Giọng nói thản nhiên của Thẩm Tự Chi vẫn còn vang lên bên tai.

“Ba, hai,……”

Anh tháo kính xuống, tùy ý đặt cạnh tay, vừa đếm ngược vừa siết chặt bàn tay đang giãy giụa của Ôn Dĩ Ninh.

Cho đến khi âm cuối cùng vừa nhẹ nhàng lại đầy áp lực rơi xuống.

“Một.”

Thẩm Tự Chi nâng đầu gối lên, trong lúc Ôn Dĩ Ninh còn đang hốt hoảng, dễ dàng xoay người cô lại, đè cô xuống sô pha.

Nhanh gọn, dứt khoát chiếm vị trí chủ động.

Ôn Dĩ Ninh chỉ thấy trời đất quay cuồng trong giây lát, lưng liền chạm vào ghế sô pha mềm mại.

Đôi mắt đen như mực của Thẩm Tự Chi không có mắt kính che đậy, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cùng cảm giác áp bức giống như thủy triều ập xuống trên cô.

Thành thạo khống chế cô.

Anh tùy tiện đem mắt kính ném qua một bên, cúi người ghé sát một bên tai cô, xác nhận lần cuối cùng: “Đồng ý chưa?”

Ôn Dĩ Ninh không đáp lại: “……”

Thẩm Tự Chi cắn nhẹ vành tai cô xem như trừng phạt, buồn cười: “Xem như em đồng ý.”

Ngay sau đó, nụ hồn nồng cháy mang theo cảm giác không thể kháng cự đem cô nhấn chìm.

Cảnh vật xung quanh lúc đó đều mờ đi, tầm nhìn hạn hẹp đến nỗi chỉ còn lại đôi mắt của người trước mặt.

Vài phút sau.

Ôn Dĩ Ninh co rúm ở một góc ghế sô pha, không muốn để ý đến Thẩm Tự Chi.

Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác nóng rát đau đớn, cô thu mình lại như một quả bóng nhỏ.

Thẩm Tự Chi khẽ nâng cằm, sau khi chỉnh chu lại cổ áo của mình xong, duỗi tay ra đem cô gái nhỏ đang tự kỷ một góc kéo lại gần mình: “Tức giận?”



Ôn Dĩ Ninh nhìn anh trách cứ, chậm rãi nói: “Sưng hết lên rồi.”

“Thẩm Tự Chi, anh là chó à?”

“Anh sai rồi.” anh chạm trán mình vào trán cô, đeo kính lên, lại khôi phục bộ dáng quân tử như cũ, “Lần sau sẽ chú ý.”

Ôn Dĩ Ninh: “?”

Còn —— có —— lần —— sau?

“Lần sau sẽ không thô bạo như vậy.” Thẩm Tự Chi đủng đỉnh nói, “Sẽ dịu dàng một chút.”

“……”

Ôn Dĩ Ninh khẽ cắn môi, đột nhiên nổi giận.

Cô kéo lấy cà vạt của Thẩm Tự Chi: “Qua đây.”

Thẩm Tự Chi nhướng mày, nghe lời cúi người xuống.

Ôn Dĩ Ninh bắt đầu cởi cúc áo của anh.

Thẩm Tự Chi cười khẽ một tiếng, không hề căng thẳng chút nào: “Từ từ thôi, đừng gấp gáp như vậy.”

Ôn Dĩ Ninh : “……”

Không thèm để ý đến anh, sau khi cô cởi hai cái cúc áo xong, kéo cổ áo ra một chút.

Xương quai xanh tuyệt đẹp của người đàn ông bị che dấu sau lớp cổ áo cứ thế hiện ra trước mắt cô.

Trong một giây lát, Ôn Dĩ Ninh bỗng thất thần, rồi mới nhanh chóng tỉnh lại từ trong cơn cám dỗ của sắc đẹp.

Cô chạm phải ánh mắt trêu đùa của Thẩm Tự Chi, nhắm mắt lại, bất chấp tất cả hướng người về phía trước cắn lên xương quai xanh của anh.

Một viên dâu tây được tạo thành.

Nhìn trái nhìn phải một lúc, Ôn Dĩ Ninh mới cài lại cúc áo cho Thẩm Tự Chi.

Quả dâu tây bị cổ áo che đi một nửa, một nửa kia lộ ra ngoài, rất dễ dàng bị nhìn thấy.

“Cứ như vậy.”

Ôn Dĩ Ninh buông cổ áo Thẩm Tự Chi ra, “Không được che, đây là phạt anh.”

-

Thẩm Tự Chi tiếp nhận thực tế rất nhanh chóng, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào.

Thậm chí còn rất tự giác đem cổ áo mở rộng ra một chút, khiến cho dấu hôn càng rõ ràng hơn.

Ôn Dĩ Ninh nhìn Thẩm Tự Chi rất tự nhiên đi tới đi lui trước mặt cô, không khỏi đỏ bừng mặt lên, bắt đầu hối hận về quyết định của mình lúc đầu óc bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đặc biệt là lúc ăn cơm, cả nhà cùng tụ tập ăn cơm với nhau.

Thẩm Tự Chi cũng không phát giác ra có gì không ổn.

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý từ ba người còn lại trong gia đình, Ôn Dĩ Ninh chỉ muốn úp luôn mặt mình vào trong chén luôn cho rồi.

Sao trước kia cô lại không biết, Thẩm Tự Chi thế mà…..

Da mặt lại dày như vậy.

Cũng may quan hệ giữa hai người sớm đã bị người nhà biết rồi, hai vợ chồng Ôn Minh Sán và Lê Uyên chấp nhận rất nhanh, cũng không hỏi dò gì nhiều.

Chỉ có Lê Hướng Dương, nhịn nửa ngày mới nói một câu: “Hai người kiềm chế chút đi.”

Thẩm Tự Chi không nói gì.

-

Ôn Dĩ Ninh lại ôm trong người cảm giác xấu hổ mất mấy ngày.

Mãi đến khi dấu hôn trên người Thẩm Tự Chi tan đi, hai người mới rời khỏi trang viên.

Mấy ngày sau.

Tại một khách sạn ở Minh Linh.

Sau khi biết các loại phòng khác trong khách sạn đã được đặt hết, chỉ còn lại một phòng có giường đôi, Ôn Dĩ Ninh quay sang nhìn Thẩm Tự Chi, hỏi ý kiến

của anh ấy: "Nếu không, chúng ta xuống núi tìm khách sạn khác đi? "

Cô đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của Minh Linh.

Hai ngày trước, sau khi Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy quảng cáo du lịch của núi tuyết Minh Linh, Ôn Dĩ Ninh khí thế bừng bừng lôi kéo Thẩm Tự Chi bắt đầu chuẩn bị.

Vốn định sáng nay là tới rồi, lại không ngờ tới chuyến bay bị delay, trên đường tới đây còn không ngừng bị kẹt xe.

Sau một ngày bôn ba, lúc lên núi trời cũng đã chạng vạng rồi.

Bởi vì lỗi hệ thống, phòng bọn họ đặt từ trước không được khách sạn cập nhật vào.

Sau khi hỏi thăm các khách sạn xung quanh thì chỉ một khách sạn này có phòng dư, cũng là vì tình cờ vài ngày trước có vị khách trả phòng trước thời hạn.

Thẩm Tự Chi nhìn nhìn đồng hồ, lắc đầu.

“Tắc đường lãng phí thời gian quá nhiều rồi.” Anh nói, “Trời cũng không còn sớm nữa, chịu khó một đêm vậy, em ngủ giường, anh ngủ sô pha?”



Nhân viên lễ tân cũng góp ý: “Phải đấy ạ, người yêu mà, ở cùng một phòng cũng không sao đâu ạ.”

Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một lúc, nhận thấy bây giờ xuống núi tìm khách sạn cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, bất đắc dĩ đồng ý.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô qua đêm cùng một phòng với Thẩm Tự Chi kể từ khi hai người xác định quan hệ.

Không khỏi có chút hồi hộp.

Cũng may phòng khách sạn sắp xếp cũng ổn, hơn nữa còn thiết kế một suối nước nóng nhỏ ở ban công của phòng đôi.

Từ ban công nhìn ra, khung cảnh dưới chân núi Minh Linh thoáng đãng, rất mát mắt.

Suối nước nóng thì không ngâm mình được rồi, Ôn Dĩ Ninh chỉ có thể ngồi cạnh bờ, ngâm hai chân vào trong nước nóng, giảm bớt đi mệt nhọc suốt cả ngày nay.

Ngâm một lúc lâu, đột nhiên cô nghe thấy giọng của Thẩm Tự Chi truyền từ trong phòng ra.

“Ninh Ninh.”

“Dạ,” Ôn Dĩ Ninh đáp lại, rút chân từ trong nước lên, đi chân trần vào phòng: “Chuyện gì vậy ạ?”

Trong phòng được trải thảm ấm áp sạch sẽ, dẫm chân lên cũng không cảm thấy khó chịu gì.

Thẩm Tự Chi đứng ở mép giường, chỉ chỉ ghế sô pha đặt cuối giường dựa lưng vào tường, vẻ mặt có chút buồn rầu: “Thật sự muốn anh ngủ trên sô pha hả?”

Ghế sô pha này quá ngắn, chiều dài chỉ có một mét sáu.

Thẩm Tự Chi thân cao gần một mét chín, nằm trên đó có chút khó khăn.

Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống thử thử, do dự hỏi: “Nếu không, em ngủ sô pha?”

“……”

Thẩm Tự Chi nheo mắt lại, ẩn ý nói: “Ôn Dĩ Ninh, chúng ta đang yêu nhau.”

Lần này Ôn Dĩ Ninh không còn gì để nói.

Qua một lúc, cô lấy hết can đảm: “Chỉ là em, chưa có sẵn sàng.”

“Anh chỉ muốn ôm em nhiều hơn chút thôi.” Thẩm Tự Chi nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, “Nghĩ nhiều thế, không tin anh à?”

Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc: “Đúng là không quá tin tưởng anh.”

Người này nhìn bộ dáng có vẻ đứng đắn lại nghiêm túc, thường ngày đối xử với mọi người cũng là dáng vẻ chính nhân quân tử.

Nhưng ở trước mặt cô, hoàn toàn không đáng tin chút nào.

Giống như vừa rồi.

Anh còn nói gì mà, anh ngủ sô pha.

Bây giờ lại dụ dỗ cô, muốn ngủ cùng với cô.

Thẩm Tự Chi ho nhẹ một tiếng, vừa định nói gì, thì nghe thấy ngoài của vang lên tiếng gõ cửa.

Bên ngoài cửa vang lên giọng của người đàn ông nói gì đó, ván cửa dày, cách âm tốt, Ôn Dĩ Ninh không nghe rõ.

“Anh ta nói gì vậy?” Ôn Dĩ Ninh mờ mịt nhìn Thẩm Tự Chi.

Thẩm Tự Chi lắc đầu, “Không biết, có thể là gõ nhầm phòng.”

Đúng lúc này, người ngoài cửa chắc là cảm thấy bên trong không có động tĩnh gì, lực gõ lên cửa lại tăng mạnh hơn, giọng nói cũng lớn tiếng hơn, nghe có chút lưu manh.

“Chị ơi, phòng tắm của em bị hỏng rồi, suối nước nóng chị ngâm mình xong cho em mượn dùng chút nhé.”

Ôn Dĩ Ninh nhăn mặt lại.

Cô cảm thấy, giọng nói này….rất giống Lê Hướng Dương.

Cô đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, cô liền đối mặt với Lê Hướng Dương đang giơ tay lên định gõ cửa lần nữa.

Trong miệng Lê Hướng Dương còn đang ngậm kẹo mút, tay đang giơ lên.

Thấy người tới, cậu ngẩn người: “Chị?”

Ôn Dĩ Ninh cũng có chút kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?”

Nhìn phản ứng của Lê Hướng Dương, giống như không biết cô cũng tới đây.

Nhưng vừa rồi cậu nhóc, vừa gõ cửa vừa kêu “Chị” ?

Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy vẻ mặt Lê Hướng Dương ngày càng kỳ cục, nghi ngờ trong lòng ngày càng nặng hơn.

“Vừa rồi em gọi ai?” Cô hỏi.

“…..Không, có kêu ai đâu.” Lê Hướng Dương cười giả lả muốn lấp liếm đi, “Nghe bố mẹ nói hai người tới đây, nên em đến tìm hai người.”

Ôn Dĩ Ninh : “?”

Cô nhấn mạnh: “Chị không có nói với bố mẹ.”

“……”

Trong lúc Lê Hướng Dương chân tay luống cuống, xấu hổ không biết làm sao thì cửa phòng đối diện với phòng Ôn Dĩ Ninh mở ra.

“Chị bảo này, nhóc con nhà ngươi đừng có quỷ khóc sói gào ngoài hàng lang nữa, bình thường tắm nhờ phòng tắm nhà tôi thì cũng thôi đi, sao bên ngoài cũng muốn tắm nhờ….”

Giọng nói lải nhải của cô gái mở cửa bỗng nhiên im bặt khi nhìn thấy mặt Ôn Dĩ Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play