Ôn Dĩ Ninh nghe thấy tiếng gọi liền đi qua đó, thấy ngay một đám nam sinh trẻ tuổi đang cười cười với cô.

Trong nhà ăn ồn ào náo nhiệt, bọ họ hình như còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, tiếp tục lớn tiếng: “Thưa cô, chỗ này có hai ghế trống…..”

Ôn Dĩ Ninh không biết nên đáp lại thế nào, xấu hổ vẫy vẫy tay với bọn họ.

“Không đúng….” Vương Ninh Ninh vừa nghe, cảm thấy có cái gì không đúng lắm, vội xác nhận lại. “Bọn họ gọi cậu là gì?”

Ôn Dĩ Ninh xấu hổ chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.

Lúc này đám nam sinh kia lại đồng thanh hô lên: “Thưa cô….”

Ôn Dĩ Ninh đỡ trán: “Lần này nghe rõ rồi nhỉ?”

Nói xong cô không muốn lằng nhằng với Vương Ninh Ninh, liền đi qua phía bọn họ.

Ngồi xuống cùng với bọn nhóc này, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với ngồi cùng Vương Ninh Ninh.

Cho dù cô có thể chịu đựng được Vương Ninh Ninh, cô cũng không muốn Thẩm Tự Chi có bất kỳ tiếp xúc nào với cô ta.

Ôn Dĩ Ninh bước đi thật nhẹ nhàng, làn váy bay bay, bước chân thong thả đến bên kia.

Để lại Vương Ninh Ninh với vẻ mặt khó có thể miêu tả, ngây ngốc đứng ở đó.

-

Ôn Dĩ Ninh còn chưa đi đến nơi, hai nam sinh trong nhóm đó đã vội đứng lên tiếp, giống như sợ giữa đường cô lại đổi ý, đi kè kè bên cạnh, không để cho cô có ý định chạy trốn.

Đợi đến khi cô đến nơi, bọn nhóc còn phô trương đến mức giơ tay làm một động tác “mời.”

Ôn Dĩ Ninh chống lại ánh mắt tò mò của mọi người, ra vẻ bình tĩnh ngồi xuống.

“Thưa cô, giáo sư Thẩm đâu rồi ạ?”

Ôn Dĩ Ninh vừa mới ngồi xuống, ngay lập tức có người nhịn không được, sáp đến bên cạnh cô, vừa hỏi vừa ra vẻ muốn hóng hớt.

Ôn Dĩ Ninh nhéo nhéo sống mũi, ngăn cản không cho bọn họ ồn ào: “Các em, có thể đừng gọi tôi như vậy được không?”

“Tại sao ạ? Không phải cô với giáo sư Thẩm đang yêu nhau sao ạ?”

Đám nam sinh đang lúc sức sống tuổi trẻ phơi phới, không sợ nhất là bị cự tuyệt, mấy người họp lại một đám, cười hi ha trêu chọc cô.

Ôn Dĩ Ninh không chịu nổi sự nhiệt tình và tò mò quá mức của nhóm người này, đôi tay đặt trên đầu gối, không tự giác nắm chặt lại.

Trong lúc cô không biết phải trả lời như thế nào, trước mặt đột nhiên có thứ gì đó được đặt xuống.

Nhìn kỹ mới thấy, là cơm thịt bò nạm mà cô nhờ Thẩm Tự Chi lấy giúp.

“Cô ấy không có yêu đương với tôi.”

Thẩm Tự Chi đứng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, nhàn nhạt nói.

Mấy nhóc nam vội nhường ra một chỗ cho Thẩm Tự Chi, để anh có thể ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh.

Thẩm Tự Chi ngồi xuống rất tự nhiên, còn giúp Ôn Dĩ Ninh gắp hết đám rau thơm bên trên đĩa cơm của cô vào chén của mình.

Sau khi thấy Thẩm Tự Chi đến, mọi người ngại áp lực mà anh đem tới, đều bớt phóng túng lại.

Thấy vậy, mọi người giống như được thêm dầu vào lửa, lại ngay lập tức có động lực hóng hớt.

“Hai người như vậy còn không được xem là đang yêu nhau ạ?”

Có người tỏ vẻ không thể nào tin nổi, chỉ chỉ vào phần ăn của Ôn Dĩ Ninh, rồi lại chỉ vào chén Thẩm Tự Chi, “giáo sư Thẩm, thầy cũng đừng nói dối ạ, hành động này của thầy không lừa được bọn em đâu.”

Thẩm Tự Chi không dao động xíu nào, cười nhạt một cái.

Ngay sau đó, trước ánh mắt bao người, ôm lấy bả vai Ôn Dĩ Ninh, kéo lại gần người mình.

“Còn chưa yêu được, tôi đang theo đuổi cô ấy.”

“Da mặt cô ấy mỏng, các em cứ trêu trọc nữa, sẽ dọa cô ấy sợ.”

Rõ ràng chỉ chậm rãi nói có hai câu, thế mà lại làm cho người nghe xung quanh, càng nghe càng lạnh sống lưng.

Mọi người im bặt, dùng ánh mắt lên án nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tự nhiên của Thẩm Tự Chi.

Rò ràng là đang uy hϊếp mà!

Nghĩa bóng, đại khái là…..

Nếu cứ trêu trọc nữa, bạn gái của giáo sư Thẩm bị mấy người dọa sợ chạy mất, mấy người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.



Nhớ tới hình ảnh Thẩm Tự Chi bẻ đôi cây thước, mấy người đồng thời rùng mình một cái, dùng ánh mắt không phục tiếp tục lên án.

Còn chưa yêu được, đang theo đuổi cô ấy?

Thầy tay cũng đã nắm rồi, còn không phải là đã tóm được người rồi sao, nói gì nữa chứ?

Ha hả.

Còn sợ người ta bị dọa chạy mất.

Hoàn toàn ngó lơ sự ai oán của mấy người xung quanh, Thẩm Tự Chi buông tay đang ôm Ôn Dĩ Ninh ra, cúi đầu vén lại tóc cho cô.

Đầu Ôn Dĩ Ninh càng cúi thấp xuống, ra vẻ chăm chú ăn cơm, dưới bàn lại nhấc chân đá anh một cái.

Thân phận người theo đuổi này, anh sử dụng đến là thuận tay.

-

Tuy nói đám nhóc này không sợ trời không sợ đất, trước mặt ai cũng dám trêu đùa cười cợt.

Nhưng dưới khí thế mạnh liệt của Thẩm Tự Chi, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

Mấy bạn nhỏ nhanh nhanh chóng chóng ăn cho hết phần cơm của mình, rồi lại im im nhìn nhau một vòng, lại cười ha ha tìm cớ chuồn mất.

Có mấy người trước khi đi còn không quên trêu thêm lần nữa.

“Thưa cô, lần sau lại tới nữa ạ!”

Ôn Dĩ Ninh đang chậm rãi lùa cơm vào miệng mình, bỗng nhiên nghe thấy những lời này, xém tí nữa úp mặt vào trong dĩa cơm rồi.

Bất đắc dĩ ngước mắt lên nhìn, thấy bóng dáng bọn họ kề vai sát cánh bước đi, bật cười: “Đã bảo đừng có gọi bậy nữa rồi mà.”

Thẩm Tự Chi không nói gì, nhướng nhướng mày.

Có vẻ rất vừa lòng.

“Nhưng mà cũng phải nói, em rất là nhớ nhung khoảng thời gian học đại học này.” Ôn Dĩ Ninh chọc chọc đũa vào dĩa cơm còn dư, bỗng nhiên nói.

Tuy rằng cô cũng chỉ mới tốt nghiệp cách đây hai năm. Nhưng nhìn những đứa trẻ tinh thần phấn chấn, bộ dáng bồng bột, nhịn không được có chút nhớ nhung.

Tốt nghiệp xong ra đời, xã hội lại giống như một cái chảo nhuộm màu khổng lồ, đem mọi người nhuộm thành những màu sắc khác nhau, làm cho bọn họ dần dần mất đi khí phách hồn nhiên của tuổi trẻ.

Ngay cả người không bị ảnh hưởng bởi môi trường làm việc như cô cũng còn như thế, nói gì đến những người khác.

Nghĩ thế, Ôn Dĩ Ninh lại đột nhiên chuyển sự chú ý lên Thẩm Tự Chi.

Cô có chút tò mò, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Tự Chi.”

“Gọi anh là gì?” Thẩm Tự Chi mắt nhìn thẳng, buông đũa xuống.

“……A Tự.” Ôn Dĩ Ninh lại nhỏ giọng gọi.

Trọng điểm không phải cái này, cô cũng buông đũa xuống theo, lại hỏi tiếp: “Lúc anh học đại học, có trải qua giống như bọn họ không?”

Bỗng nhiên Ôn Dĩ Ninh rất muốn biết, lúc học đại học, Thẩm Tự Chi sẽ có bộ dạng gì.

Đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô gái nhỏ, Thẩm Tự Chi nhẹ nhẹ lắc đầu.

“Lúc ở trường học, anh có thói quen một thân một mình.” Lúc anh nói chuyện, giọng nói không có chút xíu tình cảm nào, chỉ giống như đang kể lại một sự thật. “Ngoài Trần Tự có quan hệ tốt một chút, anh hầu như không có suy nghĩ kết bạn với người khác.”

Cho dù như thế, độ nổi tiếng trong trường học vẫn rất cao.

Trong đầu Ôn Dĩ Ninh hiện lên khuôn mặt của Triệu Uyển, nhịn không được lại hỏi: “Vậy khi đó, anh có...thích ai không?”

Thẩm Tự Chi im lặng một lúc, nói: “Có.”

Ôn Dĩ Ninh không hỏi tiếp nữa.

Cũng phải thôi, cũng đã là đàn ông 30 tuổi rồi, trước đó sao có thể chưa thích qua ai chứ.

Người khiến Thẩm Tự Chi kìm lòng không được mà thích, không biết là ưu tú đến mức nào?

Ôn Dĩ Ninh không muốn suy nghĩ sâu xa, im hơi lặng tiếng giải quyết nốt phần cơm còn dư lại trong dĩa.

Biết rõ đây là chuyện hết sức bình thường, tận tai nghe thấy đáp án, cô lại không thoải mái chút nào.

Thẩm Tự Chi cũng không có ý định giải thích gì, lẳng lặng chờ cô ăn cơm xong.

Anh không biết phải giải thích như thế nào, anh sợ một khi đem bí mật này nói ra, sẽ khiến cho Ôn Dĩ Ninh sợ hãi hoặc chán ghét.

Anh lại càng không muốn nói dối.



……

Trong lúc im lặng, anh lại nghe thấy Ôn Dĩ Ninh mở miệng lần nữa.

“Nhưng về sau, anh chỉ được thích em thôi.”

Nói rồi còn nghiêm túc dùng ánh mắt không có chút xíu lực uy hϊếp nào nhìn anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô gái nhỏ, đang ngước lên nhìn anh, bên khóe miệng còn dính một hạt cơm.

Thẩm Tự Chi nghĩ là Ôn Dĩ Ninh sẽ còn hỏi nhiều lắm, không nghĩ tới cô chỉ nói một câu như vậy rồi thôi.

Trong lòng anh khẽ động, dịch sát vào người cô hơn, giơ tay giúp cơ lau đi hạt cơm nơi khóe miệng..

Đầu ngón tay cái cọ qua đôi môi cô, nhẹ nhàng chà sát.

“Được.”

Từ đầu đến cuối, vẫn luôn là em, cũng chỉ có thể là em.

Hơi thở của người đàn ông ngay trước mắt, Ôn Dĩ Ninh chịu không nổi, nhéo nhéo cổ tay áo anh, căng thẳng nói: “Anh phạm quy….”

“Hả?”

Thẩm Tự Chi vui vẻ bắt nạt Ôn Dĩ Ninh, kéo dài âm đuôi ra, âm thanh trầm trầm mang theo hơi thở phủ lên tai cô.

“Anh tự nguyện chịu phạt.”

“……”

Ôn Dĩ Ninh cảm thấy mình bị Thẩm Tự Chi lừa rồi nhưng cô lại tìm không được bằng chứng.

-

Cuối cùng Ôn Dĩ Ninh lựa chọn trừng phạt, để Thẩm Tự Chi cuối tuần dẫn cô đi chơi công viên trò chơi.

Sáng sớm Ôn Dĩ Ninh sửa soạn lâu hơn so với Thẩm Tự Chi, nên Thẩm Tự Chi đành ra cửa trước, lái xe chạy đến dưới lầu chờ cô.

Lúc Ôn Dĩ Ninh xuống lầu, không có thấy xe của Thẩm Tự Chi đâu, nghi ngờ đứng tại chỗ, nhìn khắp chung quanh hồi lâu.

Mãi đến khi trên cổ truyền đến cảm giác ngạt thở, cô mới hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy bóng dáng của Thẩm Tự Chi.

Hôm nay cô mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu rất lớn, Thẩm Tự Chi đang kéo vành mũ của cô, thản nhiên nói: “Chỗ này không có chỗ dừng xe, anh đậu ở chỗ khác.”

Nói rồi anh lại trùm mũ lên cho cô, che hết đỉnh đầu, thuận thế ôm cô vào lòng.

“Hôm nay hơi lạnh đấy, mặc ít như vậy, cẩn thận lạnh cóng.”

Hai bên tai được bao phủ bởi lông mềm mại, đúng là ấm hơn không ít.

Ôn Dĩ Ninh đem dây hai bên mũ kéo chặt lại một chút, bước theo phương hướng Thẩm Tự Chi đi, đi về phía xe đậu.

Mãi đến lúc ngồi vào trong xe có máy sưởi, cô mới cởi mũ xuống.

Công viên trò chơi mùa đông không có đông đúc như mùa hè, dù là cuối tuần, bọn họ cũng không cần lãng phí thời gian đứng xếp hàng, cứ thế vào trong.

Sau khi Thẩm Tự Chi xuống xe, lại tiếp tục kéo mũ Ôn Dĩ Ninh, giống như sợ anh không chú ý một chút cô sẽ biến mất không thấy vậy.

Vừa đi, anh vừa quan sát xung quanh, hỏi: “Muốn chơi trò gì đây? Đu quay ngựa gỗ, ly trà xoay tròn, vòng quay khổng lồ?”

Ôn Dĩ Ninh nhìn qua mấy nơi đó, không có hứng thú muốn chơi.

Mãi đến khi nhìn thấy đoàn tàu lượn siêu tốc, trong mắt cô hiện vẻ thích thú.

Cô chỉ tay qua, hỏi Thẩm Tự Chi: “Anh có muốn ngồi chơi cái này với em không?”

Ngồi tàu lượn siêu tốc?

Thẩm Tự Chi nhìn nhìn chỉ có vài người lèo tèo đứng xếp hàng, không hiểu sao, huyệt Thái Dương lại giật giật.

“Em không sợ à?” Anh tự hỏi một lát, lại nhẹ nhàng khuyên bảo: “Hơn nữa bây giờ trời lạnh như vậy, cảm giác trải nghiệm cũng không tốt.”

“Em không sợ.” Ôn Dĩ Ninh cảm thấy Thẩm Tự Chi hỏi vấn đề này rất buồn cười, “Tới công viên giải trí không chơi nhà ma, đi tàu lượn siêu tốc, ngồi con lắc khổng lồ, nhảy bungee thế thì thà đi khu vui chơi thiếu nhi cho rồi.”

Cô gái nhỏ trước mặt cứ nói liên hồi, còn dùng vẻ mặt vô tội, Thẩm Tự Chi dừng chân lại, cùng cô mặt đối mặt thật lâu, cũng không nhìn ra ý đồ gì khác.

“Thật sự muốn chơi?” Anh lặp lại một lần.

“Nếu không thì sao, chỉ chơi trò chơi chỉ con nít mới chơi, có gì vui đâu chứ…..”

Ôn Dĩ Ninh nói được một nửa, đột nhiên nhớ đến cái gì, nheo nheo mắt lại, nghiêng đầu hỏi: “A Tự, không phải là anh không dám ngồi đấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play