Ống tay áo bị ai kéo lấy, Thẩm Tự Chi làm như không phát hiện ra, thành thạo mở cánh tủ quần áo bên cạnh ra, tay còn lại xuyên qua chân Ôn Dĩ Ninh bế bổng cô lên, nhấc ra khỏi tủ quần áo.
Dưới người không còn quần áo mềm mại, cảm giác lơ lửng khiến Ôn Dĩ Ninh không thoải mái cho lắm, cô ngọ nguậy, rồi dùng đôi tay nắm lấy vải trên ngực Thẩm Tự Chi.
Thẩm Tự Chi nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ không chịu ngồi yên trong ngực mình mấy giây, cúi đầu dùng chóp mũi chạm chạm vào cô, thoang thoảng ngửi được một làn hương ngọt thanh của rượu.
“Uống say rồi?”
Ôn Dĩ Ninh ngoan ngoãn gật đầu, hai cái đùi lại không nghe lời như thế, ngọ nguậy tới lui muốn đi xuống.
Thẩm Tự Chi đặt cô lên giường, cô lại ôm chăn mềm mại trở mình, giãy giụa muốn từ trên giường đi xuống.
Nhận ra cô muốn đi ra ban công, Thẩm Tự Chi kéo cửa ban công ra giúp cô, luôn đi bên cạnh cô, đỡ cô ngồi xuống cái ghế nhỏ đặt ở đó.
Ôm gối tựa nhỏ, ngã người nằm dài trên ghế, Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng thoải mái, an tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh như vì sao đêm nhìn thẳng vào Thẩm Tự Chi, giống như có thể tạo thành một hồ nước dập dìu sóng nhỏ, đẹp không sao tả xiết.
“Cảm ơn anh nha.” Cô nói, “Lúc này còn tới ở cùng em.”
Không chờ cho Thẩm Tự Chi đáp lời, cô lại nhìn ra ngoài ban công, tiếp tục lầu bầu: “Bọn họ đều ngủ cả rồi, em không tiện quấy rầy họ.”
“Ngày mai a Mễ phải dọn khỏi tinh cầu này rồi, bây giờ chắc chắn là cô ấy ghét em chết đi được.”
Bởi vì đang say rượu, cô nói chuyện cũng không có rõ ràng.
Thẩm Tự Chi cố gắng lắm mới nghe ra được cô đang nói gì, đôi mắt sẫm lại.
Cô gái nhỏ lại phát bệnh rồi.
“Ngoan, đi ngủ một giấc.” Thẩm Tự Chi quỳ gối trước mặt cô, giơ tay nhéo nhéo mặt nhỏ, “Không cần nghĩ nhiều như thế.”
“Em không có nghĩ nhiều đâu, cô ấy nhất định ghét em, không thì vì sao lại hắt nước em.” Ôn Dĩ Ninh nhíu nhíu mày, cố chấp nói tiếp, “Sự thật là em không có trộm.”
“Bọn họ đều nói em trộm, không có ai tin em hết.”
“Phạt em đi lau bồn hoa, rồi lại đứng trên lầu hắt nước lạnh vào người em.”
Nói đến đây, cả người Ôn Dĩ Ninh run rẩy, hắt hơi một cái rõ mạnh.
Chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ, Thẩm Tự Chi quay về phòng, rót cho cô một ly nước ấm.
Trực giác khiến cho Thẩm Tự Chi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng.
Ôn Dĩ Ninh giống như đang thực sự rơi vào hồi ức, cô ấy thực sự đang sợ hãi.
Anh giúp cô đắp chăn lên, nhẫn nại hỏi dò, “Tại sao bọn họ lại nói như vậy?”
Ôn Dĩ Ninh nhấc cái ly, rót cho mình một mồm toàn nước ấm, “Em không biết….Sau đó em phát sốt, không nhớ gì hết.”
“Không đúng, không phải bọn họ…..” giống như nhớ đến những chi tiết khác, Ôn Dĩ Ninh ngửa đầu, câu trước câu sau không giống nhau, “Còn có rất nhiều người không ghét em, bọn họ đều là những người rất tốt, rất tốt.”
Môi mỏng của Thẩm Tự Chi mím thành một đường thẳng, vừa chuẩn bị dò hỏi thêm nữa lại thấy cô gái nhỏ hắt xì lần nữa, vươn tay về phía anh, nhìn qua đáng thương vô cùng: “Ôm.”
Biết rõ bây giờ không phải là lúc để dò hỏi quá nhiều, Thẩm Tự Chi lại đem cô bế lên lần nữa.
Lúc đi vào phòng trong, Ôn Dĩ Ninh cẩn thận vòng tay qua cổ Thẩm Tự Chi, muốn ôm chắc, lại không dám dùng lực quá mạnh.
Chẳng qua được một lúc, cô lại trở lên uể oải.
“Nhưng mà tại sao bọn họ không có ghét bỏ em nhỉ, em cứ luôn làm cho mọi việc rối tung lên….”
“Em vừa không thông minh, lại nhiều tật xấu, đi đón người thôi cũng nhớ lộn ngày, lại còn hay nghĩ ngợi lung tung….”
Dưới ảnh hưởng của rượu, cảm xúc tự chán ghét bản thân lại càng được phóng đại lên, Ôn Dĩ Ninh nói lung tung lộn xộn một lúc lâu.
“Anh cũng cảm thấy vậy, đúng không?”
“……”
“Anh ấy chắc chắn cũng cảm thấy như vậy, nhất là sau chuyện này, anh ấy sao mà còn thích em được chứ.”
Cả quá trình Thẩm Tự Chi không nói chuyện, chỉ có lúc nghe được “anh ấy” kia, giữa đôi lông mày hiện lên một tia lạnh lẽo.
Ngay cả lúc này, vậy mà cô vẫn nhớ tới người đàn ông kia.
Anh muốn nhân cơ hội này ép buộc cô không được nghĩ đến gã đàn ông xa lạ kia nữa, rồi lại không nỡ lòng nào khiến cô không vui.
Buông Ôn Dĩ Ninh ra, Thẩm Tự Chi im lặng đứng ở mép giường hai giây, bỗng nhiên cúi người xuống.
Một tay nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô gái nhỏ, tay còn lại chống bên cạnh cô, anh nhìn thật lâu vào đôi mắt đẹp đang chứa đầy hơi nước, nhẹ giọng hỏi: “Còn nhớ chòm sao Cepheid Variable không?”
Nghe thấy thuật ngữ quen thuộc, hai mắt Ôn Dĩ Ninh sáng lên, ngồi dậy, “Nhớ ạ, anh muốn biết cái gì? Em có thể nói cho anh nghe.”
“Nói cho anh nghe hết đi?” Thẩm Tự Chi lùi lại theo động tác của Ôn Dĩ Ninh, ngồi xuống mép giường.
Mặc dù Ôn Dĩ Ninh nghi ngờ nhưng cũng vừa bẻ ngón tay, vừa nhớ lại nói: “chòm sao Cepheid Variable tương đối trẻ trong vũ trụ, chúng là những vì sao còn sáng hơn cả mặt trời, độ sáng của nó thay đổi theo chu kì, nguyên nhân là do sự không ổn định của bức xạ hấp dẫn của chính nó ... Ừm, em không nhớ nhiều. Anh vẫn muốn biết gì nữa không?”
“Không có gì muốn biết nữa, cảm ơn cô Ôn.”
Thẩm Tự Chi cười nhẹ một tiếng, tới gần cô hơn chút, dùng mu bàn tay anh chạm nhẹ vào trán cô.
“Nó với em giống nhau.”
“Giống nhau chỗ nào….” Ôn Dĩ Ninh yếu ớt nói, mí mắt rũ xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Em cũng không phải ngôi sao….”
“Em đương nhiên không chỉ là ngôi sao.”
Thẩm Tự Chi dời lòng bàn tay xuống, che khuất hai mắt cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
“Kể cả khi thể xác và trạng thái tinh thần em có biến hóa, phạm phải sai lầm, bị dư luận bên ngoài ảnh hưởng, em vẫn luôn là cô gái mà anh thích nhất.”
“Giống như chòm sao Cepheid Variable, tuy rằng độ sáng của nó sẽ thay đổi theo chu kỳ do áp suất bên trong và bên ngoài, nhưng nó vẫn luôn phát ra ánh sáng chói mắt còn sáng hơn cả mặt trời.”
“……”
Lại thêm một nụ hôn nữa, mang theo hơi thở nóng rực, dừng lại bên gáy Ôn Dĩ Ninh.
“Cho dù ra sao, em đều là nguồn sáng.”
“Nguồn sáng của anh.”
Là ánh sáng rực rỡ nhất, trong quá khứ không có ánh mặt trời của anh.
Là đích đến của trái tim anh.
Hôn xong, Thẩm Tự Chi buông tay che hai mắt Ôn Dĩ Ninh ra, mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, cô ngủ mất tiêu rồi.
Trong mắt hiện lên một chút tiếc nuối, Thẩm Tự Chi đặt cô nằm xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thế mà ngủ rồi.”
Ôn Dĩ Ninh chìm vào giấc ngủ không phản ứng gì, cũng không nhúc nhích.
Thẩm Tự Chi lại gọi cô hai tiếng, đều không được đáp lại.
Ngủ rất sâu.
Thẩm Tự Chi muốn đến bên tai cô, lại sợ làm cô tỉnh giấc, chỉ đành bất lực nhếch môi.
“Còn có chuyện chưa nói xong đó.”
“Chẳng qua cũng tốt, ngủ ngon một giấc, chuyện này giao cho anh, anh sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Ôn Dĩ Ninh không hề phát hiện chút gì.
Chắc là vừa rồi ngồi ở ban công bị gió lạnh thổi lâu, một lát sau, cơ thể cô nhịn không được mà run rẩy một trận, lại hắt xì mấy cái liên tục.
Thẩm Tự Chi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Ôn Dĩ Ninh, im lặng một lúc lâu, lại mở miệng thì thầm.
“Nếu anh ta không thích em, em không cần thích anh ta nữa.”
“Thử thích anh một chút, được không?
Anh cùng người đàn ông kia không giống nhau.
Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ không thích cô.
-
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Thẩm Tự Chi ra khỏi phòng Ôn Dĩ Ninh.
Anh không vội vã trở về phòng mình, mà lập tức xuống lầu, mở cửa thư phòng ra.
Đèn trong thư phòng cũng không có tắt, trước bàn làm việc hai vợ chồng Ôn Minh Sán và Lê Uyên sóng vai ngồi đó.
Thẩm Tự Chi ngồi xuống đối diện bọn họ, nhàn nhạt nói: “Em ấy ngủ rồi ạ.”
Nghe thấy tin này, vợ chồng hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kể từ khi nhận được tin báo, nhìn thấy những lời vu khống chửi bới tràn lan trên mạng, bọn họ không thể nào an tâm.
Nhưng hiểu rõ con gái nhà mình không muốn để cho mình lo lắng, bọn họ cũng không dám làm gì kích động, chỉ có thể để Thẩm Tự Chi đi dò hỏi tình hình trước.
Ánh mắt nghiêm túc của Lê Uyên quét qua toàn thân Thẩm Tự Chi, nặng nề hỏi: “Con xác định, chuyện này con có thể giải quyết?”
Thẩm Tự Chi gật gật đầu, ngón trỏ gõ nhịp lên mặt bàn: “Dù sao thì chuyện này cũng có một phần nguyên do từ con, bất kể như thế nào, con đều có thể giải quyết tốt.”
Lông mày nhíu chặt của Lê Uyên buông lỏng một chút: “Có cần chúng ta hỗ trợ gì không?”
Thẩm Tự Chi lắc đầu, “Như thế chỉ làm gia tăng áp lực dư luận với em ấy.”
Xét cho cùng, thân phận của lai vợ chồng Lê Uyên đều không phải bình thường, nếu hai người thực sự công khai ủng hộ Ôn Dĩ Ninh trong hoàn cảnh này, chỉ phản tác dụng thôi. Lại khiến dư luận chụp cái mũ khác lên đầu cô.
“Vậy chuyện này, giao cho con đó.” Lê Uyên nghe xong, thở dài một tiếng.
“Ngoài ra,” Thẩm Tự Chi vẫn chưa nói xong, tiến lên một bước.
Nhớ đến những câu nói của Ôn Dĩ Ninh lúc đó, anh đè nặng giọng nói thêm, “Về nguyên nhân bệnh tình của em ấy, con nghĩ, có thể bắt đầu từ việc em ấy phát sốt, điều tra một lần nữa.”
“Con nghĩ, đây là một cơ hội.”
Năm đó, lúc điều tra, mãi đến lúc trước và sau cô phát bệnh có một lần ở trường học sốt cao không hạ. Đối với chuyện này, trường học giải thích, chỉ là cô vô ý ngã vào trong hồ thôi.
Mà sau khi Ôn Dĩ Ninh sốt cao, ký ức của cô liền bị xáo trộn, liền quên mất chuyện này không nhớ tí gì.
Không có chứng cứ, cuối cùng cũng chỉ trách phạt tượng trưng thầy cô giáo, cũng không giải quyết được gì.
Nghe xong những điều Thẩm Tự Chi nói, lúc Ôn Dĩ Ninh phát bệnh hôm nay, nói những câu nói liên miên đó, sắc mặt vợ chồng Lê Uyên đồng thời trở nên nghiêm nghị.
Lê Uyên trầm ngâm mãi, nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương, “Ta biết rồi, cũng không còn sớm nữa, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Tự Chi “Dạ” một tiếng, vẫn chưa xoay người.
Anh đứng tại chỗ, lại mở miệng…..
“Con còn có một thỉnh cầu.”
Đối diện với ánh mắt sắc bén và sự nghi hoặc của hai vợ chồng, vẻ mặt Thẩm Tự Chi rất thản nhiên.
Anh cúi đầu đầu hơi thấp, lễ phép cúi mình.
“Xin hãy an tâm giao con gái hai người cho con.”
--
Sáng sớm, trong phòng Ôn Dĩ Ninh.
Sáng sớm tỉnh lại sau khi say rượu, huyệt thái dương truyền đến từng cơn đau choáng váng.
Không nghiêm trọng lắm nhưng mãi không giảm.
Màn cửa không có kéo kín, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào cô.
Ôn Dĩ Ninh không muốn rời giường, lấy gối đầu che hai mắt mình lại.
Ký ức tối qua chỉ loáng thoáng mấy đoạn ngắn, mãi đến cảnh sau khi cô say rượu, dường như cuộc đời bị cắt đoạn, không nhớ nổi cái gì nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh nhìn thẳng vào tửu lượng của bản thân.
Không thể nào.
Hai ly rượu trái cây liền say đến bất tỉnh……?
Xấu hổ đến mức lăn tròn hai vòng trên giường, nội tâm Ôn Dĩ Ninh đấu tranh vô số lần, rốt cuộc dịch từng chút từng chút, xuống giường.
Cảm giác có cái gì đó không đúng, cúi đầu nhìn, cô mới phát hiện ra, áo ngủ của mình đã được thay rồi.
Trên người ấm áp, nhẹ nhàng thoải mái lại sạch sẽ.
Chỉ một thoáng, cô nắm vạt áo mình, chết trân tại chỗ.
Chắc là…Đường Thư Nguyệt thay cho cô nhỉ?
Cô sẽ không…..nôn ra đó chứ?
Vậy cũng quá mất mặt.
Cô vừa định gọi điện thoại cho Đường Thư Nguyệt để xác nhận lại, lại nghĩ đến giờ này chắc Đường Thư Nguyệt đang trên máy bay rồi, thế là đành từ bỏ ý tưởng này, ném điện thoại sang một bên, đứng dậy đi xuống lầu.
Mới ngồi xuống bàn ăn không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền từ trên cầu thang xuống.
Quay đầu, Ôn Dĩ Ninh thấy Thẩm Tự Chi đang chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.
“Chào buổi sáng.” Không nghĩ tới Thẩm Tự Chi cũng dậy trễ như cô, Ôn Dĩ Ninh nhất thời giật mình.
Thoạt nhìn Thẩm Tự Chi có chút mệt mỏi, lúc ngồi xuống đối diện với cô, nhìn qua mắt kính, Ôn Dĩ Ninh cũng có thể dễ dàng nhìn thấy quầng thâm mắt của anh.
“Anh ngủ không ngon sao?” Cô nhịn không được hỏi thăm.
Thẩm Tự Chi lắc lắc đầu.
Ôn Dĩ Ninh vừa mới yên lòng, lại nghe thấy Thẩm Tự Chi nhẹ giọng nói: “Gần như không ngủ.”
“Hả……” Ôn Dĩ Ninh hơi há mồm, cẩn thận hỏi: “Vậy có phải….rất khó chịu không?”
Nhìn qua thấy Thẩm Tự Chi cũng không phải bởi vì ngủ không ngon mà khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ.
“Không đâu,” Anh đáp, “Hoàn thành xong một việc rất quan trọng.”
“Ặc, chúc mừng anh.” Tạm thời Ôn Dĩ Ninh không có tâm tư đi chúc mừng người khác, lơ đãng nói một câu chúc mừng, rồi lại có chút lơ đễnh.
Thời gian còn lại, hai người đều im lặng ăn sáng, tương đối an tĩnh.
Thong thả ung dung buông đũa xuống, Thẩm Tự Chi rũ mắt xuống, “Đêm nay, cùng nhau đi xem phim không?”
Bỗng dưng nhận được lời mời, Ôn Dĩ Ninh lau lau miệng, ngập ngừng: “Tối nay sao?”
“Mẹ em bảo tôi hai ngày nay đưa em ra ngoài chơi nhiều chút.”
Thì ra là ý của mẹ mình.
Vẻ thất vọng trong mắt Ôn Dĩ Ninh xẹt qua rất nhanh, “Ra vậy sao…..Vậy em đi xem coi tối nay có phim gì hay đáng xem?”
“Tôi chọn xong rồi.” Thẩm Tự Chi đứng dậy chỉnh sửa lại cổ áo, “Tôi còn có việc, muốn đi ra ngoài một chuyến, địa chỉ lát nữa gửi cho em, 7 giờ tối bắt đầu, tôi chờ em ở cửa rạp chiếu phim.”
Ôn Dĩ Ninh nghe vậy chỉ biết lúng ta lúng túng gật đầu, trơ mắt nhìn Thẩm Tự Chi nói xong liền ra cửa. Cô không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy rầu rĩ không vui.
Nhưng nghĩ lại, trong lòng cô yên lặng an ủi chính mình.
Ngày thường Thẩm Tự Chi ít tiếp xúc với truyện trên internet, có khả năng anh không biết chuyện của cô.
Hơn nữa, nói thế nào thì….
Lần đầu xem phim với Thẩm Tự Chi.
Ôn Dĩ Ninh chỉ nghĩ một chút thôi đã căng thẳng rồi.
Cô là người rất dễ xúc động, bình thường hẹn với bạn bè đi xem phim, thường hay khóc đến nước mắt giàn giụa.
Chẳng may đến lúc đó, Thẩm Tự Chi ngồi trong rạp chiếu phim, mặt không cảm xúc, cô thì ngồi một bên rơi lệ, khóc đến không biết trời trăng mây gió.
Vậy chẳng phải rất mất mặt à.
Sau khi ăn sáng xong quay lại phòng, mở di động ra, tin nhắn đầu tiên Ôn Dĩ Ninh nhận được là tin báo bình an của Đường Thư Nguyệt.
Đồng thời, bởi vì công việc đột nhiên có chuyện gấp, phải hai ngày sau mới có thể đến đây, nói xin lỗi với cô trước.
[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Có điều cậu an tam, tiểu Đường bây giờ đã an toàn đến nhà cậu rồi, cuốn sách nhỏ này là nó đúng không?]
Kèm theo một tấm hình.
Ôn Dĩ Ninh xác nhận, nhắn lại một câu “Đúng rồi.”
Đường Thư Nguyệt ngay lập tức quay một cái video cảnh cô ấy bỏ cuốn sổ nhỏ vào balo, gửi cho cô.
Lại còn diễn xuất một chút, vừa làm vừa nói: “May mắn không làm nhục sứ mệnh.”
……
Tắt video đi, trong lòng Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô không thẹn với lương tâm, cần gì phải hoảng loạn.
Thoát khỏi khung chat, mở địa chỉ Thẩm Tự Chi gửi cho cô ghi nhớ, Ôn Dĩ Ninh mở tủ quần áo ra, rối rắm một lúc lâu.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đi xem phim với Thẩm Tự Chi.
Cô có cần phải, trang điểm một chút không?
-
Chạng vạng, lúc Ôn Dĩ Ninh tới rạp chiếu phim đã là 6h50.
Cô cuối cùng vẫn nghe theo đề nghị của Đường Thư Nguyệt, trang điểm nhẹ một chút.
Thẩm Tự Chi đã sớm chờ cô ở một góc của rạp chiếu phim rồi, cô vừa đi qua, trên tay liền bị nhét một hộp bắp rang.
“Ôi, anh mua xong rồi sao?” Ôn Dĩ Ninh ngạc nhiên nhìn hộp bắp rang lớn trước ngực, kinh ngạc nói: “Sao anh không vào rạp chờ, ngoài này gió lớn.”
Thẩm Tự Chi không trả lời cô, mí mắt rũ xuống.
Ánh vào trong tầm mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái nhỏ, trong hoàn cảnh tranh sáng tranh tối càng khiến cho người ta không tài nào rời mắt nổi.
Hiển nhiên là đã tỉ mỉ trang điểm một phen.
Sau này cùng người khác bên nhau, lúc hẹn hò, cô cũng sẽ tỉ mỉ trang điểm như thế này sao?
Ánh mắt của Thẩm Tự Chi sẫm lại, lông mi che khuất đi du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu dày đặc. “Đi thôi.”
“Chờ một chút.” Ôn Dĩ Ninh thấy anh đi vào trong, vội vàng gọi lại, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang.
“Anh cũng xem như nửa nhân vật của công chúng đó, trong trường hợp này, vẫn nên che chắn chút đi.”
Ôn Dĩ Ninh tinh tế nhắc nhở, nhón chân giúp anh đeo khẩu trang.
Thân hình Thẩm Tự Chi cao hơn cô rất nhiều, lúc cô giúp anh đeo khẩu trang, có chút với không tới.
Treo xong một bên tai, Thẩm Tự Chi thuận thế giữ chặt bên kia, tự giác đeo cho xong.
Ôn Dĩ Ninh nhìn trên lại nhìn dưới, xác nhận không có vấn đề gì lớn, vỗ vỗ tay, “Như thế này được rồi.”
Lúc này, ngón tay thon dài của Thẩm Tự Chi với vào túi của khẩu trang kia của cô, vô cùng tự nhiên lấy một cái khẩu trang khác ra.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Ôn Dĩ Ninh, cúi người mang lên cho cô.
Hai người đứng hơi gần nhau, da đầu Ôn Dĩ Ninh căng ra, ngừng thở.
Lúc đang hoảng hốt, cô giống như thấy, dưới mắt kính đáy mắt Thẩm Tự Chi thoáng qua ý cười.
“Như vầy được rồi.”
Sau khi lấy khẩu trang giúp Ôn Dĩ Ninh đeo xong, Thẩm Tự Chi hài hước bắt chước lời cô nói, cảm xúc vui vẻ không che dấu chút nào lộ ra.
Ôn Dĩ Ninh xấu hổ vô cùng, đem khẩu trang kéo xuống, lại ăn một vốc bắp rang to. Sau đó đành chịu thua ánh mắt của Thẩm Tự Chi, ngoan ngoãn đem khẩu trang đeo trở lại.
-
Lúc vào phòng chiếu, Ôn Dĩ Ninh mới chậm chạp ý thức được, bộ phim điện ảnh này là gì.
——Một buổi chiếu thử của “Hành trình tìm sao”.
Bộ phim còn chưa bắt đầu, sắc mặt của cô cũng không được đẹp cho lắm.
Cô lôi kéo tay áo Thẩm Tự Chi: “….Em muốn đi về.”
Thẩm Tự Chi tháo khẩu trang xuống, ngồi im không động đậy, giống như không phát hiện ra.
Ôn Dĩ Ninh lại kéo kéo anh, “Em không muốn xem cái này, muốn đổi bộ khác.”
“Xem xong lại đi.”
Ôn Dĩ Ninh không có cách nào: “…… Em muốn đi toilet.”
“Tôi chờ em ở đây.”
“……”
Ôn Dĩ Ninh không dám nói những chuyện trên mạng với anh, lại không tìm được lý do đi ra ngoài, vùi đầu làm đà điểu, nhắm mắt lại, giận dỗi nói: “Em buồn ngủ rồi, ngủ một lát, phim hết thì gọi em.”
“Ừm.” Thẩm Tự Chi giống như hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc đang dao động của cô, ngắn gọn đáp một tiếng, lại đem bắp rang bơ cô để bên kia kéo sang để bên mình.
“……”
Ôn Dĩ Ninh thật sự tức giận.
Cô không nói lời nào đem bắp rang lấy lại, nhắm nghiền hai mắt, cuối cùng hỏi một lần nữa: “Em ngủ đây nhé?”
“Ừ.”
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Âm nhạc vang lên trong chốc lát, Ôn Dĩ Ninh nhịn không được trợn tròn mắt.
Lại phát hiện Thẩm Tự Chi vốn dĩ không có nhìn cô.
Dưới ánh sáng của màn hình, người đàn ông ánh mắt chuyên chú nhìn lên, xem qua quả thực rất hứng thú với bộ phim điện ảnh này.
……
Ôn Dĩ Ninh không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Cho dù không biết chuyện kia, đưa cô đi xem buổi chiếu thử này, tại sao cô rõ ràng thể hiện bản thân không thích xem rồi, vẫn cứ thờ ơ?
Theo tính cách của Thẩm Tự Chi, anh cũng không phải là người thích ép buộc người khác như vậy mà.
Cục tức nghẹn ở đó, lên không được, xuống không xong, Ôn Dĩ Ninh đơn giản bốc bắp rang ném vô miệng, nhai răng rắc.
Cho dù là ủng hộ bạn học cũ, cũng không phải là cái dạng ủng hộ này.
Là đang ủng hộ người tình cũ đi.
Ôn Dĩ Ninh càng nghĩ càng tủi thân, bắp rang trong miệng càng nhai không biết chán.
Cho nên đây là không nói cho cô lý do anh thích cô nhỉ?
Không đủ thích, muốn bắt cá hai tay?
Cẩn thận không lại kéo đến trứng.
Một khi đã bắt đầu miên man suy nghĩ, những thứ lung tung từng cái từng cái lại nhảy ra trong đầu.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, uể oải mím môi.
Có lẽ trong lòng cô thật sự phản kháng quá mức, thế mà nghĩ nghĩ một hồi, thật sự mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lần nữa mở mắt ra, rạp chiếu phim đã sáng đèn.
Mà mọi người đi ra cũng khá nhiều rồi.
Ôn Dĩ Ninh vội ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chi đang ngồi bình thản ở đó, bất mãn nói: “Sao anh không gọi em?”
“Chờ em tỉnh lại.” Thẩm Tự Chi giúp cô xoa xoa cổ.
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu tránh khỏi động tác của anh, trong lòng đau nhói.
Đã như thế rồi, còn giả mù sa mưa làm gì chứ?
“Đi thôi, em thật sự buồn ngủ lắm rồi, muốn về nhà.” Ôn Dĩ Ninh không muốn ở cùng Thẩm Tự Chi thêm chút nào nữa, giả vờ vươn vai.
Thẩm Tự Chi giống như không có việc gì đứng lên, “Tôi mang em đi gặp một người trước?”
Gặp ai? Người yêu cũ?
Trong đầu Ôn Dĩ Ninh không cần nghĩ liền xẹt qua hai chữ “Triệu Uyển”.
“…… Không đi được không, thật đó.”
Giờ khắc này, tủi thân trong lòng Ôn Dĩ Ninh đã tích lũy đến mức cực đại.
Cô không chút nghĩ ngợi nắm lấy cổ tay Thẩm Tự Chi, giọng nói cũng nghẹn ngào rồi.
Thẩm Tự Chi dừng lại bước chân, vẻ mặt hình như buông lỏng chút.
Đang khi Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có chút hi vọng, định thừa thắng xông lên, từ cửa ra vào lại vang lên một giọng nói nữ.
“Tự Chi, không ngờ anh còn ở trong này.”
Ôn Dĩ Ninh giống như bị sét đánh, sống lưng cứng đờ không động đậy nổi, quay lưng về phía cô ta, không muốn đối mặt.
Thẩm Tự Chi không nói gì, gật đầu xem như đáp lại.
Triệu Uyển cười đi lên, hỏi: “Xem xong rồi, thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, cô ta lại đem tầm mắt đặt lên người Ôn Dĩ Ninh.
“Đã lâu không gặp ha, em gái Thẩm Tự Chi.”
Ôn Dĩ Ninh đang cố hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhận thấy không thể nào dối mình được nữa, chỉ đành quay người lại, chào hỏi với Triệu Uyển.
Triệu Uyển đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, lại nhìn về phía Thẩm Tự Chi: “Em gái anh rất xinh đẹp, trách không được anh đi đâu cũng dẫn đi theo.”
Thẩm Tự Chi không nói chuyện.
Sắc mặt Triệu Uyển hơi hiện vẻ xấu hổ, đụng phải bức tường Thẩm Tự Chi, lại tự cho là hài hước cười nói với Ôn Dĩ Ninh: “Anh trai em cứ như cái hũ nút vậy, nhiều năm làm bạn học, chị cũng quen rồi.”
Ôn Dĩ Ninh không có tự nhiên như vậy, cười gượng đáp lại.
Triệu Uyển không cảm giác được khác thường, lại cười hỏi: “Em gái, em cảm thấy bộ phim này thế nào? Có ý kiến gì về cốt truyện không?”
Nhắc tới hai chữ “cốt truyện”, khóe môi Ôn Dĩ Ninh cuối cùng cũng giữ không được.
Thật là chuyện tốt không nói, nói toàn chuyện gì đâu.
Tích tụ trong lòng cô lại càng tăng thêm, sắc mặt cũng không tốt, định tìm cái cớ qua loa cho xong chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trên vai nặng trịch.
Trong lúc hoảng hốt, chân khẽ di chuyển liền bị Thẩm Tự Chi nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.
Dựa vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông, Ôn Dĩ Ninh không tự giác được muốn lui ra ngoài.
Tay Thẩm Tự Chi đè ở sườn vai Ôn Dĩ Ninh, không cho cô tùy ý tránh ra.
Giọng điệu anh có chút chậm rãi lại pha chút lạnh lùng, thong thả ung dung mở miệng: “Tôi cho cô một cái kiến nghị.”