Trương Hoài Lỗ vừa chỉ ra vài người đi cùng Trình Sưởng đến Túy Hương Lâu, một tiểu lại vội vàng chạy tới từ tiền đường: “Trương đại nhân, Bùi thượng thư của Công Bộ và La đại nhân của Xu Mật Viện tới đây.”
Bùi thượng thư là phụ thân của Bùi Lan.
Hiện tại Tái Bắc đại thắng, Bùi Lan sắp về triều, thánh thượng rất vui mừng, cho phép dân chúng Kim Lăng nghênh đón. Lễ Bộ đã đưa ra các quy định cho việc chào đón, cụ thể thi hành thế nào sẽ thuộc về nha môn của Kinh Triệu phủ. Hôm qua Trương Hoài Lỗ gửi thiệp đến Bùi phủ, muốn hỏi ý kiến thượng thư đại nhân, không ngờ hôm nay Bùi thượng thư đích thân tới.
Trương Hoài Lỗ nói: “Mau, mau theo bản quan đến tiền đường tiếp đón Bùi đại nhân và La đại nhân.”
Vén áo bào đi được hai bước, sau đó dừng chân, Trương Hoài Lỗ dường như nhớ ra điều gì đó, vì thế liếc nhìn Vân Hy.
Vân Hy là chính thê chưa cưới của Bùi Lan. Bây giờ Bùi Lan về kinh, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, hôn sự của hai người nhất định phải nằm trong lịch trình.
Lẽ ra hôm nay Bùi thượng thư tới đây, ông nên dẫn Vân Hy đến gặp cha chồng tương lai. Tuy nhiên, hiện giờ Trung Dũng Hầu phủ suy tàn trầm trọng, nghe nói tài sản không còn bao nhiêu. Tiểu thư Vân Hy của hầu phủ ngày xưa là ngọc trai nay biến thành cái gai trong thịt, Bùi thượng thư có muốn nhìn thấy nàng hay không, rất có thể gặp mặt càng khó xử.
Đúng hơn, phải tìm cách cho nàng rời khỏi đây.
“Vân bộ khoái,” Trương Hoài Lỗ nói, “Bản quan đến tiền đường tiếp đón thượng thư đại nhân và La đại nhân. Hôm nay ngươi đi cùng Tam công tử đến Túy Hương Lâu.”
Vân Hy ôm tay đáp “Được”, và không nói gì thêm.
Trương Hoài Lỗ nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, ngược lại có chút chột dạ, vẽ vời thêm: “Chẳng phải ngươi muốn tiếp tục ở lại nha môn làm bộ khoái hay sao? Nay Tam công tử không có việc gì, ngươi không cần tự trách, lo làm việc của mình. Khi nào Vương gia về kinh, ngươi đến vương phủ giải thích chuyện Tam công tử rơi xuống nước, việc này coi như kết thúc.”
Nói xong, ông quay qua Trình Sưởng: “Tam công tử, lão phu có việc gấp, Vân bộ khoái sẽ đi cùng ngài tới Túy Hương Lâu.”
Trình Sưởng đã khôi phục được một chút. Hắn không rõ Tam công tử có thân phận gì, nhưng cũng đoán được có liên quan đến cái gọi là Tông Thân Vương phủ, mọi người ở đây vô cùng kính trọng.
Theo lời của Trương Hoài Lỗ, cô nương xinh đẹp trước mặt làm ở nha môn.
Triều đại nào mà nữ tử có thể làm quan?
Vân Hy đang nghĩ cách giải thích với vương phủ, vô tình nhìn về phía Trình Sưởng, thấy Trình Sưởng cũng đang trầm ngâm nhìn nàng.
Ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, giống như nhuộm ánh nắng xuân.
Gã sai vặt của Vương phủ ở phía sau thúc giục: “Đứng yên đó làm gì? Để tiểu vương gia của chúng ta phải chờ, chê sống lâu à?!”
Lúc này Vân Hy mới cảm thấy thất lễ, bước ra khỏi cửa tiểu viện dắt ngựa: “Tam công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, xin mời.”
Trình Sưởng “Ừm”.
Ra khỏi cửa, đang chuẩn bị lên xe, một gã sai vặt quỳ xuống trước mặt Trình Sưởng, muốn làm ghế nhỏ cho hắn.
Trình Sưởng không nói gì, rút chân, vòng qua chỗ khác, tự leo lên xe ngựa.
Túy Hương Lâu nằm bên bờ sông Tần Hoài, từ Kinh Triệu phủ ngồi xe đến ngõ Đồng Tử náo nhiệt nhất Kim Lăng thành. Đại Tuy rất cởi mở, thời gian đầu cấm đi lại vào ban đêm, bỏ sót rất nhiều quán bán khuya. Hơn nữa đầu xuân năm nay, Tái Bắc thắng lớn, Hoàng Thượng sắp trở về từ chuyến tuần tra phía nam. Hai tin vui trọng đại làm toàn bộ Kim Lăng náo nhiệt hơn trước, tiếng hét ngày đêm không ngớt, từ bình sứ đồ đồng tới giỏ tre và dế, cái gì cũng bán.
Trước đây, Trình Sưởng có đọc vài cuốn sách giám định và thưởng thức đồ cổ, tình cờ có một gian hàng ven đường bán sứ Thanh Hoa, hắn đi đến trước gian hàng, cầm một cái bình cổ dài định phân biệt triều đại.
Người bán hàng rong đang ngủ gật, bất ngờ thấy vị công tử trước mặt nhặt một cái bình sứ lên nhìn miệng bình rồi nhìn đáy bình, lật qua lật lại nhìn mấy lần mà không nói, còn bấm đầu ngón tay, để bên tai nghe âm thanh.
“Ta nói vị gia này,” người bán hàng rong có tính tình không tốt lắm, “Ngài xem lâu như vậy, rốt cuộc có mua hay không? Không mua thì đừng sờ lung tung!” Nói xong ông đứng lên, giật cái bình trong tay Trình Sưởng.
Trình Sưởng định mở miệng giải thích, gã sai vặt đi cùng bước lên, đẩy người bán hàng rong ra: “Ngươi không có mắt à, muốn lên mặt với tiểu vương gia của chúng ta?!”
Người bán hàng rong vừa nghe ba chữ “tiểu vương gia”, nhìn kỹ lại bộ dạng của Trình Sưởng, sửng sốt: “Tam, Tam công tử?” Lập tức quỳ xuống đất: “Tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã đụng chạm đến Tam công tử. Xin Tam công tử tha thứ, Tam công tử tha thứ ——”
Nói xong, ông cầm chiếc bình sứ Thanh Hoa vừa rồi nhét vào tay Trình Sưởng.
Trình Sưởng nhìn bình sứ đột nhiên bị giật rồi nhét trở lại trong tay, vô cùng mờ mịt.
Nhưng hắn không nói lời nào, người bán hàng rong càng lo lắng. Tam công tử của Tông Thân Vương phủ quen hành động ngang ngược, lần trước hắn tới ngõ Đồng Tử, thích một món đồ bằng ngọc, muốn đổi bằng ba đồng, chưởng quầy không đổi, hắn sai người đập phá cửa hàng bán ngọc.
Người bán hàng rong nhớ tới chuyện này, ông cảm thấy tốt hơn là nên ngăn chặn sự thua lỗ kịp thời, ông cắn răng, lấy vài món đồ có giá trị từ quầy hàng, nhét toàn bộ vào tay Trình Sưởng.
Trình Sưởng càng mờ mịt.
Tình huống gì đây, bán hàng số lượng lớn? Mua chung còn có thể giảm giá hay sao?
Trình Sưởng nhìn chai lọ vại bình trong tay, rồi nhìn người bán hàng rong, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong hơi bối rối, bao nhiêu tiền? À, bao nhiêu bạc.
Đây là chiêu mới để giày vò người khác?
Người bán hàng rong vội dập đầu: “Không cần tiền, không cần tiền!”
Trình Sưởng trả lại chai lọ vại bình, vẻ mặt nghiêm túc: “Không cần tiền thì ta không thể lấy.”
Vân Hy đang dẫn đường, trong lòng nàng rối rắm nên nhất thời không để ý đến Trình Sưởng. Vốn đã đi được một đoạn, nghe tiếng xôn xao, quay đầu lại thì thấy Trình Sưởng đứng trước quầy hàng sứ men xanh với vẻ mặt mơ hồ, trước mặt còn có người bán hàng rong vừa nói “Tam công tử tha mạng” vừa dập đầu.
Vân Hy chạy nhanh tới, gọi: “Tam công tử.”
Nàng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, dù sao Trình Sưởng gây chuyện chưa bao giờ nói chuyện đạo lý.
“Túy Hương Lâu ở ngay phía trước, nếu Tam công tử thích những chiếc bình sứ này, chi bằng ăn chút gì đó rồi quay lại xem.”
Trình Sưởng nhìn người bán hàng rong, do dự một lát mới đáp: “Được.” Sau đó hai gã sai vặt dẫn rời đi.
Vân Hy nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Sưởng, có chút kinh ngạc, có lẽ bởi vì đã chết đuối nên hôm nay hắn phản ứng hơi chậm, nếu bình thường, không dễ dàng làm hắn rời đi như vậy.
Người bán hàng rong nhìn lệnh bài bộ khoái và thanh kiếm bên hông Vân Hy, khóc đầy nước mắt nước mũi: “Bộ khoái đại nhân, cầu xin ngài cứu tiểu nhân. Cả nhà mười mấy người già trẻ dựa vào tiểu nhân nuôi dưỡng. Chút nữa Tam công tử dùng bữa xong, có tâm trạng muốn tìm việc vui, dẫn người tới đập phá quầy hàng của tiểu nhân, cuộc sống của cả nhà tiểu nhân sẽ không thể tiếp tục.”
Vân Hy ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có món nào rẻ hơn những chiếc vại bình trên quầy không?”
Người bán hàng rong nói: “Có, có!” Đứng dậy khỏi mặt đất, lấy ra một chậu nhỏ có cành cây uốn cong tinh xảo đưa cho Vân Hy, “Bộ khoái đại nhân, Tam công tử có thích cái này không?”
Vân Hy không rõ lắm: “Để ta thử.” Nàng lấy túi tiền ra và hỏi, “Bao nhiêu bạc?”
Người bán hàng rong nói: “Bộ khoái đại nhân giúp tiểu nhân, sao tiểu nhân lấy bạc của đại nhân được?”
Vân Hy liếc nhìn ông, đầu xuân nên thời tiết lúc ấm lúc lạnh, trên chân ông chỉ có đôi giày rơm, xiêm y rất cũ, trên áo còn có vài mảnh vá, đáy mắt xanh mét, rõ ràng không nghỉ ngơi đủ, mở quán bán hàng từ sớm, xem ra thật sự phải nuôi cả gia đình.
Suy bụng ta ra bụng người, bản thân nàng cũng phải gánh Trung Dũng Hầu phủ trên vai.
Vân Hy lấy một thỏi bạc nhỏ trong túi tiền ra đưa cho người bán hàng rong: “Kiếm sống không dễ dàng, ta sẽ không lợi dụng ngươi. Trước đây ta có mua một cái chậu nhỏ như vậy, ta trả ngươi theo giá khi đó, nếu đắt hơn thì ta không mua nổi.”
Nói xong, nàng cầm lấy cái chậu nhỏ, bọc trong túi vải rồi đi theo Trình Sưởng.
Trình Sưởng đã ngồi trong nhã các trên tầng hai của Túy Hương Lâu. Chưởng quầy vừa lấy khăn lau mồ hôi, vừa ra lệnh tiểu nhị sắp xếp các món ăn cho Trình Sưởng, ông nói thật cẩn thận: “Tam công tử, đồ ăn trong lâu thô thiển, vị mặn ngọt có thể không hợp lắm. Nếu công tử không vừa miệng, xin đừng trách, xin đừng trách.”
Xin đừng san bằng lâu của họ chỉ vì nhiều một muỗng muối hay thiếu một muỗng đường.
Trình Sưởng đồng ý, gắp một cái bánh bao, hơi mặn, nhưng hương vị ổn, hắn ăn hết.
Hắn nôn lúc sáng, trong bụng trống trơn, một cái bánh bao nhỏ đương nhiên không đủ no nên định ăn thêm, vừa ngẩng đầu thì thấy gã sai vặt và chưởng quầy đều nín thở nhìn hắn.
Trình Sưởng có chút khó hiểu nên hỏi: “Hay là…… ngồi xuống cùng ăn?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Mọi người đều không ăn, hắn ăn một mình rất ngượng, Trình Sưởng đành phải gác đũa, không ăn nữa.
Chưởng quầy tưởng đồ ăn không hợp với khẩu vị của Trình tam công tử, nhất thời mồ hôi như mưa, vừa định nhận lỗi thì Vân Hy tới. Thấy Trình Sưởng đã ăn xong, nàng lấy cái chậu nhỏ trong túi vải ra và nói: “Tam công tử, vừa rồi người bán hàng rong của quầy đồ sứ xúc phạm ngài nên vô cùng áy náy, ông ta nhờ ti chức đưa cái này tới hiếu kính công tử, mong rằng ngài đừng so đo với ông ta.”
Cái chậu nhỏ to bằng bàn tay, nhìn giống như dùng để tống cổ ăn mày, làm sao có thể lọt vào mắt tiểu vương gia?
Hai gã sai vặt của Vương phủ đang muốn nổi giận, không ngờ Trình Sưởng giơ tay cầm lấy, quan sát cẩn thận.
Có nhiều chậu nhỏ như vậy vào thời nhà Minh và nhà Thanh, nhưng nơi này rõ ràng không phải là nhà Minh và nhà Thanh.
Trình Sưởng đặt cái chậu nhỏ xuống, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Ở thế kỷ 21, tên hắn cũng là Trình Sưởng, trùng tên với cơ thể này, bị bệnh tim bẩm sinh, đến đây sau khi đột ngột qua đời. Quả thực không hiểu gì cả, vốn định giả vờ mất trí nhớ, nghĩ lại vẫn bỏ qua, không vì lý do nào. Lần đầu tiên tỉnh lại trong nước, nha sai cứu hắn lấy ra hai viên gạch vàng nặng trĩu trong cổ tay áo của hắn —— hắn biết “Trình Sưởng” này bị người ta hại chết.
Người ở đây gọi hắn là “Tam công tử”, nhưng vài gã sai vặt thân cận lại gọi hắn là “tiểu vương gia”, có thể thấy được thân phận cực kỳ tôn quý, có lẽ chính là nhi tử của Tông Thân Vương, một người có địa vị thế này mà có thể bị hại chết, hắn không nên lộ ra sơ hở, tốt hơn hãy chờ xem trước.
Hạ, Thương, Chu, Xuân Thu, Chiến Quốc, Tần, Hán, Tấn, Nam Bắc triều, Tùy, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh.
Đây là một số thời đại lớn trong lịch sử Trung Quốc, trong đó không thiếu các triều đại nhỏ được thành lập vài chục vài trăm năm, chiến tranh loạn lạc không dứt, bị tiêu diệt trong phút chốc, tuyệt đối không có sự phồn hoa và thịnh vượng.
Hơn nữa vào thời Đường và trước thời Đường, phần lớn là ở trên phố, dân chúng thông hành trong thành không thuận tiện như vậy, ra khỏi phường cần phải trình thẻ bài. Mãi cho đến thời Tống mới cải tổ phường, bãi bỏ lệnh giới nghiêm, bố cục của thành từ trên phố đổi thành ngõ hẻm. Nhưng tới thời Minh, đặc biệt là đầu thời nhà Minh, giai cấp trên đàn áp dân chúng rất nặng, nếu ra ngoài ban đêm sẽ bị trừng phạt. Phong tục cởi mở, nữ tử còn có thể làm quan, miễn cưỡng mà nói, chỉ có thời nhà Tống và cuối thời nhà Minh.
Kinh đô của thời Tống và cuối thời Minh không phải là Kim Lăng.
Bởi vậy triều đại này có lẽ không tồn tại trong phạm vi nhận thức của hắn.
Trình Sưởng cảm thấy lực bất tòng tâm, trình độ hiểu biết của hắn không kém, tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, bằng cấp cao, ngày thường đọc nhiều sách, loại gì cũng đọc được, chuyên môn là tài chính, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ làm vài năm kiểm soát, theo thói quen nghề nghiệp, lợi dụng nguồn lực hạn chế để đánh giá một chút nguy hiểm của mình hiện nay.
Trước mắt đừng nói là mô hình hóa số liệu, thậm chí không có một manh mối hữu ích nào được tìm thấy.
Cũng may ngôn ngữ nhất quán, không có rào cản giao tiếp.
Chưởng quầy thấy Trình Sưởng luôn im lặng, lưng đẫm mồ hôi, run rẩy quỳ xuống đất, van xin: “Tam công tử, tay nghề của đầu bếp trong lâu không cao, đã làm bẩn khẩu vị tôn quý của công tử. Tiểu nhân sẽ lập tức đuổi hắn, nhất định đổi một người vừa lòng Tam công tử!”
Trình Sưởng lại mờ mịt, tại sao đổ lên đầu của đầu bếp?
Gã sai vặt của Vương phủ đẩy chưởng quầy: “Tiểu vương gia nể mặt mới tới chỗ ngươi dùng bữa. Ngươi lại lấy mấy món thô bỉ để đuổi tiểu vương gia của chúng ta!” Nói xong, định xắn tay áo hất bàn.
Vân Hy vội vàng giơ kiếm ngăn cản, chắp tay nói với Trình Sưởng: “Tam công tử, thời gian đã hơi muộn, chúng ta còn phải về nha môn. Hôm khác chúng ta lại đến để giải quyết chuyện nơi này.”
Trình Sưởng gật đầu, đi cùng Vân Hy ra khỏi lâu.
Toàn bộ ngõ Đồng Tử đều biết Tam công tử tới, ngoài đầu ngõ yên lặng hơn nhiều, dù có người ra vào, ánh mắt cũng né tránh.
Trình Sưởng quan sát một lúc, nghĩ đến người bán hàng rong và chưởng quầy vừa rồi xin lỗi hắn chỉ vì chút chuyện cỏn con, lại nghĩ đến trước đó, tiểu lại của nha môn quỳ không dậy nổi vì một chén trà, rốt cuộc cũng hiểu.
Hắn nhìn Vân Hy hỏi: “Con người của ta có vấn đề phải không?”
Vân Hy sửng sốt, câu này nên trả lời thế nào?
Nàng liếc nhìn hắn, mở miệng vài lần, mỗi khi lời nói tới miệng lại nuốt xuống, không thể thốt ra chữ nào.
“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi.” Trình Sưởng nhận ra, tâm trạng rất nặng nề, “Có quá nhiều phàn nàn, một lời khó nói hết, biểu cảm của cô rất sinh động.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT