Trình Sưởng nói: “Ta và Vân bộ khoái nhặt được Tuyết Đoàn Nhi ở ven đường, sợ nhị tiểu thư của Diêu phủ có chuyện, làm phiền tiểu quận vương nhờ thủ hạ đi tìm.”
Trình Diệp đương nhiên biết Diêu Tố Tố quý con mèo của mình bao nhiêu, vừa thấy Tuyết Đoàn Nhi trên tay Trình Sưởng, lập tức đáp: “Không phiền, đây là trách nhiệm của tại hạ, Tam công tử khách khí rồi.” Lập tức sai người tìm khắp đường phố và ngõ hẽm ở Kim Lăng.
Tôn Hải Bình ở bên cạnh nhìn thấy Tuyết Đoàn Nhi ăn vạ trong lòng Trình Sưởng nên muốn giúp tiểu vương gia ôm mèo.
Tuyết Đoàn Nhi quen với việc trông mặt mà bắt hình dong, Tôn Hải Bình chưa kịp chạm tay vào người nó, nó đã “meo meo” thật to, xù lông toàn thân lên.
Tôn Hải Bình chửi thầm đôi câu, đành phải từ bỏ.
Trình Diệp phân công thủ hạ rất tốt, không rời đi ngay lập tức mà ở lại chờ tin tức.
Hắn liếc nhìn Vân Hy, thấy nàng mặc trang phục màu đỏ và cầm kiếm nên hỏi: “Hôm nay Vân bộ khoái trực à?”
Vân Hy đáp: “Ừ.”
Trình Diệp gật đầu, một lúc sau lại hỏi: “Vân bộ khoái làm bộ khoái bao lâu rồi?”
Vân Hy nói: “Ba năm.”
Trình Diệp “Ồ”.
Sau một hồi, hắn tiếp tục hỏi: “Vất vả không?”
Vân Hy nói: “Không vất vả.”
Trình Diệp nói: “Không vất vả thì tốt.”
Vân Hy khó hiểu.
Không biết tiểu quận vương đến tột cùng muốn nói gì, nhưng hắn đang nói chuyện với nàng nên nàng không thể rời đi.
Vân Hy đang nghĩ tới người hầu có vết sẹo, muốn lên đài trúc để nhìn tung tích của hắn, nhưng nàng không phải là tông thất, không phải nàng muốn lên là có thể lên.
Vân Hy hy vọng Trình Sưởng có thể cắt ngang lời bọn họ, dẫn nàng lên đài trúc.
Nhưng lúc này Trình Sưởng lại thức thời, ôm mèo, không nói lời nào, chỉ đứng sang một bên tựa như hắn không có mặt.
Trình Diệp im lặng một lúc, tiếp tục cố gắng, hắn hỏi: “Dơ Dơ ở hầu phủ có quen không?”
“Quen.” Vân Hy nói, đơn giản nói xong những gì có thể nói một lần, “Nó lớn mau lắm, hiện tại đã chạy lung tung, nó nghịch ngợm, thích lăn lộn trong bùn, lâu lâu phải tắm cho nó.”
Trình Diệp cười nói: “Chó con hai ba tháng không khác gì người hai ba tuổi, đến tuổi nghịch ngợm.”
“Lần trước đưa thịt xương cho nó, nó thích ăn không? Nếu thích, ta sẽ sai người chuẩn bị một ít để đưa qua đó.”
“……”
Trời đã về khuya, không khí lễ hội vẫn không giảm.
Trên đường phố càng có nhiều người nhảy vũ điệu được mùa, có người còn tự chuẩn bị vỏ kê, ném xuống theo tiếng trống phấn khích.
Có người la hét ầm ĩ, có người chạy đi, tiếng người ồn ào dị thường.
Vân Hy và Trình Diệp đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Tuy là ngày hội, đường phố cũng náo nhiệt hơn, nhưng trong sự sôi động này dường như còn bí mật kèm theo một chút hoảng loạn.
Vân Hy chăm chú lắng nghe một hồi, nhíu mày nhắc nhở: “Tiểu quận vương.”
Trình Diệp cũng thấy không ổn.
Hắn gật đầu, đi vài bước tới đài trúc, đang định nhìn quanh thì thấy quan binh phóng ngựa vội vàng chạy tới cách đó không xa, cao giọng bẩm báo: “Tiểu quận vương, đã xảy ra chuyện!”
“Có kẻ cắp ở phố Đông và phố Tây giả làm dân chúng để gây rối, giống như cướp bóc chiếm đoạt!”
Trình Diệp hỏi: “Có ai bị thương không?”
“Nhất định có, đám đông rối loạn, khó tránh khỏi giẫm đạp trong lúc xô đẩy, nhưng không biết có ai chết hay không……”
Trình Diệp bước nhanh xuống đài trúc, hỏi rõ mấy địa điểm gây rối rồi xoay người lên ngựa.
“Nhanh chóng sai người bẩm báo tình hình ở đây cho Diêu đại nhân của Xu Mật Viện và Tần đại nhân của Binh Bộ. Ra lệnh cho tất cả quan binh thuộc kinh phòng và ty tuần tra đến các địa điểm gây rối để sơ tán đám đông, bắt giữ kẻ cắp, những người còn lại tuần tra khắp các con đường và ngõ hẻm, đề phòng cá lọt lưới giả làm dân chúng gây thêm rắc rối.”
“Vâng!”
Quan binh báo tin đang định đi, Trình Diệp lại gọi hắn.
“Kẻ cắp gây rối tối nay là bọn thổ phỉ thường xuyên sinh sự lần trước ở ngoại ô kinh thành phải không?”
“Bẩm tiểu quận vương, chính là bọn họ.”
Trong lòng Trình Diệp nặng nề.
Đúng là sợ cái gì tới thì nó sẽ tới.
Kim thượng đã nổi trận lôi đình vài lần bởi vì giặc cỏ quấy nhiễu dân chúng. Diêu đại nhân, La đại nhân, Đại Lý Tự Khanh, bao gồm cả Lăng Vương và Vận Vương đều bị khiển trách vì việc này.
Hiện giờ những kẻ không sợ chết này tung hoành trong ngày hội ngay trước mặt thiên tử, e rằng ngọn đèn dầu trong Kim Loan Điện không thể tắt tối nay.
Trình Diệp nôn nóng trong lòng, nhặt cây thương dài do thuộc hạ đưa, giục ngựa rời đi, dường như nhớ tới gì đó nên lui về, nói với Vân Hy và Trình Sưởng: “Tam công tử, Vân đại tiểu thư, tại hạ phải đến nơi gây rối xem xét, xin hai người ở đây chờ tin tức của Diêu nhị tiểu thư.”
Nói xong, hắn dặn dò vài hộ vệ ở lại để bảo vệ Vân Hy và Trình Sưởng, đánh ngựa rời đi.
Toàn thành phố ồn ào náo động không ngừng, Vân Hy và Trình Sưởng bước lên đài trúc nhìn xuống.
Ở mấy con phố lân cận, tuy có quan binh tới giữ trật tự, nhưng nhân lực tạm thời quá ít, dân chúng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngược lại muốn đi xa hơn đến chỗ đang náo loạn.
Vân Hy thấy tình hình như vậy, lo lắng nói: “Những kẻ cắp đó đều đóng giả dân chúng, không biết lúc quan binh tới nơi có phân biệt được hay không để bắt cho hết.”
Trình Sưởng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không khó.”
“Những kẻ gây rối được cho là hai đám người, một đám là giặc cỏ trốn ở ngoại ô kinh thành một tháng trước, một đám là sơn tặc đã cắm rễ ở ngoại ô kinh thành mấy chục năm. Cho dù biết nhau cũng chắc chắn không hiểu rõ và hợp nhau, sự tin tưởng không cao.”
“Như trường hợp hôm nay, Kim Lăng thành được bảo vệ nghiêm ngặt, bọn họ có thể trà trộn vào, nhất định đã lên kế hoạch cẩn thận.”
“Đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, đến lúc hành động, không thể không có quy tắc, nghe ai chỉ huy, làm thế nào, khi nào tiến lên, khi nào rút lui, tất nhiên có người ra lệnh.”
“Hơn nữa sơn tặc và giặc cỏ không đủ tin tưởng nhau, vì phòng ngừa có người đục nước béo cò, hoặc là tổn thương người một nhà, bọn họ nhất định sẽ tìm cách bù đắp cho sự ngờ vực này.”
Vân Hy hỏi: “Bù đắp thế nào?”
“Thời gian, không đủ thời gian thì biện pháp đơn giản nhất,” Trình Sưởng nói, “là trang phục.”
Điều này tương tự như học sinh phải mặc đồng phục đi học, một số công ty muốn đặt hàng đồng phục, ngoài việc loại bỏ sự cạnh tranh và nâng cao tính chuyên nghiệp, việc khác là nâng cao ý thức danh dự của tập thể.
Đây là quán tính tư duy của người hiện đại.
Vân Hy sửng sốt một chút mới hiểu ra: “Ý của Tam công tử là, trang phục của mấy kẻ cắp nhất định có chỗ giống nhau?”
Trình Sưởng gật đầu: “Hơn nữa trang phục của kẻ ra lệnh ngoài điểm chung này còn nhất định có chỗ đặc biệt.”
“Chỉ cần bắt được kẻ cầm đầu, thẩm tra, đêm nay có bao nhiêu người gây rối, là những ai, kế hoạch cụ thể ra sao, sẽ tìm ra manh mối.”
Vân Hy tựa như được khơi mở trí tuệ, nhìn về phía chỗ náo loạn lần nữa một cách cẩn thận hơn.
Quả nhiên, những kẻ cắp gây rối đều đeo khăn trùm đầu.
Đang là giữa hè, có rất nhiều người đội khăn trùm đầu, nhưng khăn trùm đầu của đám thổ phỉ thì khác, đều là màu vàng đất, sau lưng…… dường như còn có hoa văn gì đó.
Vân Hy nghĩ, đội khăn trùm đầu thật sự là một biện pháp tốt, đến lúc rút lui, cởi khăn xuống, trốn vào đám đông, ai sẽ nhận ra bọn họ?
Vân Hy không khỏi liếc nhìn Trình Sưởng.
Ánh mắt hắn yên tĩnh và nghiêm túc, còn đang cẩn thận tìm kiếm người hầu có vết sẹo trong đám đông.
Thật ra không quá khó để nghĩ ra cách nhận diện thổ phỉ bằng trang phục, điều khó là, hắn thản nhiên nói ra một phương pháp mà gần như không cần suy nghĩ.
Vân Hy mím môi, tâm trạng hơi khó nói.
Chợt vui mừng vì Tam công tử thông minh hơn người thường; chợt uể oải vì mình làm bộ khoái ba năm, đến lúc cần phát huy bản lĩnh thì không bằng một lời tùy ý của hắn.
Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng cảm thấy thản nhiên.
Đèn lồng sáng trong sương mù, rạng rỡ phía trước.
Vì chặng đường dài, mình cần cố gắng nhiều hơn.
Vân Hy thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người lần nữa, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Tam công tử, ngài nhìn kìa!”
Cách đài trúc không xa, có một người người mặc áo vải thô, cụp mắt, bước nhanh về phía bọn họ.
Đó chính là người hầu có vết sẹo trong lòng bàn tay.
Vân Hy lập tức nói: “Ta đi đón hắn.”
Trình Sưởng chưa kịp dặn dò “Cẩn thận một chút”, Vân Hy đã tháo kiếm bên hông, nắm trong tay, bước nhanh xuống đài trúc.
Đám đông lộn xộn, người có vết sẹo cũng nhìn thấy Vân Hy.
Hắn bước nhanh hơn, mới chạy nhanh vài bước, đúng lúc này, bên cạnh chợt hiện ra tia sáng lạnh, ba tên thổ phỉ đội khăn trùm đầu màu vàng đất xuất hiện hai bên trái và phải.
Đám thổ phỉ giơ dao găm ngắn, lập tức đâm vào người đàn ông có vết sẹo.
Người có vết sẹo ra tay rất xuất sắc, nhưng đối phó với ba người cùng lúc vẫn bị ngăn trở.
Dân chúng thấy đánh nhau ở nơi này thì hoảng sợ, vội vàng chạy tán loạn khắp nơi.
Đám đông rối loạn, Vân Hy bị ngăn bên ngoài, nhất thời lại thấy năm sáu tên thổ phỉ xung quanh mình đầy sát khí, đều muốn tính mạng của người có vết sẹo.
Lúc này Vân Hy mới hiểu, hóa ra trong đám sơn phỉ và giặc cỏ còn cất giấu sát thủ được hung thủ phái tới để diệt khẩu.
Nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ, người có vết sẹo tự mình đối phó với tám người, đỡ trái thì hở phải, nhìn thấy một con dao găm ngắn sắp đâm vào ngực hắn, Vân Hy hét lên “Để ý”, sau đó lập tức rút kiếm, ra sức ném chuôi kiếm, giúp hắn ngăn con dao găm.
Hai người rốt cuộc cũng hội tụ, hộ vệ bốn phía còn bị ngăn bên ngoài.
Vân Hy và người có vết sẹo đứng tựa lưng vào nhau, nàng nói với hắn: “Ta sẽ đối phó với những người này, ngươi mau lên đài trúc tìm Tam công tử.”
“Không được.” Người có vết sẹo nói, “Nếu quan binh tới, Tam công tử không cứu được mạng ta, sớm muộn gì ta cũng chết.”
Vân Hy sửng sốt một chút, rút kiếm ngăn hai tên thổ phỉ đi tới và hỏi: “Ai bảo ngươi làm hại Tam công tử?”
“Không biết, cũng chưa gặp, chúng ta gọi hắn là ‘quý nhân’, có quyền thế…… Hẳn là rất lớn.”
Vân Hy đã hiểu.
Tình hình hôm nay quá rối ren, người có vết sẹo hiện đang đánh nhau với người khác, khi quan binh tới nhất định sẽ đưa hắn đi.
Tuy Trình Sưởng là tiểu vương gia cao quý, nhưng chỉ có chức danh là ngự sử tuần thành, quyền lực đối với quan binh triều đình không nằm trong tay hắn, hơn nữa đêm nay kim thượng cũng có mặt, mặc dù Trình Sưởng có cách cứu hắn, cũng phải chờ sau khi kim thượng thẩm vấn.
Người được gọi là “Quý nhân”, nếu có tai mắt trong quan binh, như vậy nhất định sẽ giết hắn trước khi Trình Sưởng cứu.
Bởi vậy, dù người người có vết sẹo đi tìm Tam công tử, hay là ở lại đây đánh nhau với thổ phỉ, cuối cùng đều rơi vào tay quan binh, đều đi vào con đường chết.
Hôm nay người có vết sẹo tới tìm Trình Sưởng không phải vì tin Trình Sưởng, mà vì bị đẩy đến tình thế tuyệt vọng, muốn bảo vệ tính mạng.
Nếu không chắc chắn rằng mình còn sống, hắn sẽ không nói bất cứ điều gì.
Xem ra…… Tối nay không phải là thời điểm tốt nhất để hỏi hắn.
Vân Hy nắm cổ tay một tên thổ phỉ, gập lại, đẩy hắn ra, hỏi người có vết sẹo: “Ngươi có thể giữ được mạng mình không?”
“Cái gì?”
“Ta che cho ngươi đi, ngươi có thể bảo vệ tính mạng mình hay không?”
Người có vết sẹo cắn răng: “Có thể!”
“Được rồi! Vậy ngươi nhất định phải sống, tìm thời cơ khác để gặp ta và Tam công tử.”
Vừa dứt lời, nhón mũi chân, nhảy lên, múa kiếm chắn trước mặt, vội vàng lui lại mấy bước. Khi đến rìa đám đông, thanh kiếm trong tay đánh một vòng tròn, quét ngang lên trời, buộc mấy tên thổ phỉ phải lùi lại, đồng thời đẩy người có vết sẹo: “Đi!”
Người có vết sẹo trốn vào đám đông cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tám gã thổ phỉ thấy người có vết sẹo bỏ chạy, tất cả đều nóng vội, lập tức muốn đuổi theo, làm sao Vân Hy chịu thả bọn họ đi? Mũi kiếm đảo trên mặt đất, mượn lực xoay người bay lên, nhảy đến trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ nói.
Nhưng cho dù võ công của nàng cao cường, lực của một người không thể chống lại tám người.
Ngoài ra, mấy gã thổ phỉ chém giết một cách tàn nhẫn, mỗi chiêu đều mang theo sát khí, trong lúc bất cẩn, một thanh nhuyễn kiếm tấn công bên hông, chỉ thẳng vào giữa cổ nàng.
Vân Hy ngửa người ngã xuống, khó khăn lắm mới tránh được, nhuyễn kiếm dường như có mắt, cong lên ở trên không trung, ngã xuống theo nàng giống như rắn độc phun nọc.
Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí vang bên cạnh, một cây thương dài đâm tới, cuốn lấy thanh nhuyễn kiếm.
Cây thương quay mấy vòng, quấn thanh nhuyễn kiếm rồi nhấc lên, ngay cả người cầm kiếm cũng bị đánh bay ra ngoài.
Lúc này Vân Hy mới tách ra và nhìn sang bên, người tới là Trình Diệp.
Hắn đuổi theo đám thổ phỉ tới đây, từ xa đã thấy nàng giằng co với người khác nên vội vàng đến giúp.
Trình Diệp hỏi: “Vân bộ khoái, cô không bị thương chứ?”
Vân Hy lắc đầu: “Đa tạ tiểu quận vương.”
Đến lúc này, quan binh cũng đã chạy tới.
Đám đông chưa hoàn toàn sơ tán, đám thổ phỉ thấy tình thế không ổn nên vội vàng cởi khăn trùm đầu, muốn trốn vào đám đông bỏ chạy.
Trình Diệp hét một tiếng, sợ không bắt hết đám kẻ cắp, bèn liên tục giục ngựa, mau chóng đuổi theo cùng với các quan binh.
Vân Hy đứng tại chỗ trong chốc lát, chợt nhớ tới lời Trình Sưởng vừa rồi ——
“Chỉ cần bắt được kẻ cầm đầu, thẩm tra, đêm nay có bao nhiêu người gây rối, là những ai, kế hoạch cụ thể ra sao, sẽ tìm ra manh mối.
“Hơn nữa trang phục của kẻ ra lệnh ngoài điểm chung này còn nhất định có chỗ đặc biệt.”
Những tên kẻ cắp đều đeo khăn trùm đầu màu vàng đất.
Như vậy kẻ được gọi là thủ lĩnh, ngoài khăn trùm đầu, nhất định còn có chỗ khác thường.
Ánh mắt Vân Hy xẹt qua đám đông, tìm kiếm cẩn thận, quả nhiên thấy một người có hành động lén lút, vừa cởi khăn trùm đầu màu vàng đất, vừa chạy trốn vào ngõ hẻm, nhưng khác với đám thổ phỉ, trên khăn của hắn còn cắm một cây bông lúa.
Vân Hy lập tức nhảy lên không chút nghĩ ngợi.
Dáng người nàng cực nhẹ, mượn lực của con ngựa bên cạnh, giống như chim bay trên không, vọt qua vài người, đuổi tới trước mặt tên thổ phỉ đó.
Thanh kiếm trong tay vắt ngang, đặt trên cổ hắn.
“Chính ngươi dẫn người tới gây rối phải không?”
Nhưng không cần hắn trả lời.
Đám kẻ cắp thấy tên cầm đầu bị bắt, nhất thời mất người thân tín, nếu không chạy tán loạn thì lập tức bị bắt.
Nhưng chỉ một lúc sau, Trình Diệp đã bắt được hơn phân nửa.
Trình Diệp còn đang đếm số người, chợt nghe tiếng kèn vang lên ở cuối con phố dài.
Tiếng hành quân từ xa tới gần đinh tai nhức óc, đám đông tản ra hai bên đường, kinh ngạc nhìn binh mã mặc áo giáp, đội mũ lông đỏ cất bước đi tới.
Điện Tiền Ty, cấm vệ của thiên tử.
Vậy mà…… báo động Điện Tiền Ty.
Tiết thu tối nay náo loạn, Chiêu Nguyên Đế không ngần ngại để cấm vệ của thiên tử ra khỏi thành để dẹp loạn, xem ra mặt rồng rất tức giận.
Dẫn đầu là chỉ huy sứ của Điện Tiền Ty, thượng tướng quân Tuyên Trĩ hàng nhị phẩm đi tới trước mặt mọi người, gật đầu với Trình Diệp: “Tiểu quận vương.”
Sau đó nói, “Bản tướng quân nhận lệnh của Thánh Thượng, ra cung để bình định loạn lạc, xin hỏi tiểu quận vương, đám người bị bắt ở đây là toàn bộ kẻ cắp làm loạn đêm nay phải không?”
“Không phải.” Trình Diệp nói, “Nhưng đã bắt được kẻ cầm đầu.”
Trình Diệp giải thích: “Quy Đức tướng quân đã hiểu lầm, tại hạ không phải là người bắt được kẻ cầm đầu, mà là Vân bộ khoái của Kinh Triệu phủ.”
Hắn nhường qua một bên, để lộ ra Vân Hy đang đứng phía sau, “Đó là Vân đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ.”
Tuyên Trĩ sửng sốt một chút mới nói: “Hóa ra là muội muội của Vân Lạc tướng quân.”
Sau đó lại nói, “Thật ra vừa rồi bản tướng quân đã nhìn thấy từ vọng lâu, Vân bộ khoái có võ công rất tuấn tú.”
Vân Hy ôm kiếm chắp tay: “Quy Đức tướng quân quá khen.”
Người của Điện Tiền Ty đã nhanh chóng quét sạch con phố Chu Tước, Tuyên Trĩ ra lệnh cho cấm vệ trói đám kẻ cắp, sau đó truyền lệnh của kim thượng trở về cung cùng với Trình Diệp, Trình Sưởng, và các tông thân cách đó không xa.
Vân Hy nhìn Điện Tiền Ty rời đi, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng cũng không thể yên lòng, vẫn chưa có tin tức của Diêu Tố Tố, còn a tẩu nữa…… Tối nay hỗn loạn như vậy, a tẩu hiếm khi ra ngoài, không biết nàng và La Xu thế nào.
Vân Hy nhét kiếm vào thắt lưng, đang định tới tiệm thuốc tìm Phương Phù Lan, chợt nghe sau lưng, tiếng hành quân của Điện Tiền Ty đột ngột dừng lại, trong phút chốc, cấm vệ và các tông thân tản ra hai bên phố Chu Tước.
Ở giữa con phố dài, từ xa có một người đang đi tới, nói gì đó với Tuyên Trĩ trước, sau đó đi về phía Vân Hy.
Vân Hy nhìn kỹ hơn.
Đó là Ngô công công, nội thị quan chưởng bút mà nàng đã gặp ngoài cửa cung lần trước, lúc nàng quỳ ở Tuy Cung.
Đến gần hơn, Ngô công công tươi cười hòa nhã và nói: “Vân Hy tiểu thư, kim thượng bảo tạp gia chạy tới truyền khẩu dụ.”
“Lệnh cho ngài đi theo Điện Tiền Ty, các tông thân và đại thần cùng vào cung.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT