Trình Sưởng đứng ở trên đài, nhìn chăm chú vào xe ngựa chờ ở ngoài cửa nhỏ. Buổi sáng lúc hắn vào cung, đã bảo người đánh xe đợi ở nơi đó, hắn vốn định đến doanh trại Tây Sơn.
Trình Sưởng gian nan hỏi: “Ta…… có thể quay lại không?”
Nhưng Hạ Nguyệt Nam không trả lời hắn, căn bản không nghe được giọng hắn.
Trình Sưởng cũng không cần Hạ Nguyệt Nam trả lời mình, từ trong lời nói đã biết đáp án.
Thân thể đã sắp tan thành tro bụi, hắn muốn trở về, nên trở về như thế nào?
Hắn không thuộc về nơi này.
Chuyện này là cả đời, hắn không chần chờ nữa, đi vài bước đến cửa cung, ra lệnh cho người đánh xe đang ở bên ngoài cửa nhỏ: “Giúp ta mượn một con ngựa chạy nhanh, mau lên!”
Tựa hồ ý thức cho biết Trình Sưởng không đi tìm quan tài cũ, Hạ Nguyệt Nam vội la lên: “Trình Sưởng, anh đang làm gì đó?”
“Anh không đi tìm quan tài cũ à?”
“Anh đừng làm chuyện cố chấp, yêu đương và hận thù không có gì là không thể buông bỏ! Lỡ như rơi vào kết cục điên cuồng, anh ——”
Bóng mặt trời trôi đi, gió nổi lên khắp nơi. Buổi trưa đã trôi qua, giọng nói của Hạ Nguyệt Nam trong nháy mắt biến mất giữa trời đất.
Người đánh xe mượn ngựa, Trình Sưởng vội vàng lên ngựa, giơ roi đánh ngựa, chạy gấp về phía doanh trại Tây Sơn.
Kiếm Hiệp HayGiờ mùi.
Chỉ còn hơn hai canh giờ nữa là đến hoàng hôn.
Từ Tuy Cung đến doanh trại Tây Sơn nhanh nhất cũng phải ba bốn canh giờ, cũng may trước đó hắn đã nhờ người đi tìm A Đinh, kêu nàng đi dọc theo đường chính đến Tuy Cung.
Hoàng hôn thứ ba sắp đến, có lẽ hắn phải rời đi.
Nhưng hắn vẫn muốn gặp nàng.
Hắn nhớ nàng.
Mấy ngày nay, rất nhớ nàng, còn tưởng rằng có thể cưới nàng.
Bóng mặt trời tản ra, rời khỏi thành, ngựa phi nước đại tạo ra cơn gió mạnh, thổi áo choàng của hắn xộc xệch.
Ngoài thành càng đi càng hoang vắng, ồn ào náo nhiệt trước kia không còn, người đi đường cũng thưa thớt hơn, phảng phất một người độc hành trên đường, nhìn thấy pháo hoa nở rộ, nhưng cuối cùng lại điêu tàn.
Hóa ra Thiên Đạo tàn nhẫn, Thiên Đạo khó thay đổi, người cô đơn, cuối cùng vẫn cô đơn.
Nhưng cũng khá tốt, chuyến này thời gian và không gian đảo lộn, bao gian nan vất vả, ít nhất đã được gặp nàng, gặp phụ thân và mẫu thân, cảm nhận được thâm tình mà hắn chưa bao giờ có được ở thế giới khác.
Mặc dù hắn trở về, cũng không còn là cuộc sống buồn tẻ và nhàm chán.
Vì vậy không đi tìm quan tài cũ làm gì.
Tan thành tro bụi thì sao?
Nếu không thể gặp nàng, hắn sẽ hối hận cả đời.
Trên mây nổi lên một chút màu đỏ, Trình Sưởng giục ngựa trên đường, toàn thân bỗng dưng bắt đầu cảm thấy lạnh, da thịt cũng bắt đầu cảm giác đau đớn giống như kim đâm vào da thịt.
Màu đỏ phá tan đám mây, hoàng hôn thứ ba đã đến, phía trước cách đó không xa, trên bãi đất hoang vắng, có một bóng dáng mặc y phục đỏ đang dắt ngựa gặm cỏ bên dòng nước.
Trình Sưởng ngẩn người, dừng ngựa, đi về phía bóng dáng kia.
Khóe miệng và ánh mắt Vân Hy đều nhuộm ý cười nhàn nhạt, nàng nghe nói Tam công tử muốn gặp nàng, thật sự rất vui, vừa nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới Tuy Cung —— sau khi ca ca đuổi nàng đến doanh trại Tây Sơn, nàng đã không gặp hắn vài ngày rồi.
Nhưng nàng đi quá vội, dắt trúng một con ngựa mệt mỏi, hiện giờ nó không chạy nổi nữa, chỉ có thể để nó nghỉ ngơi một lát.
Nghe thấy tiếng ngựa hí vang, Vân Hy quay đầu nhìn, thấy bóng dáng trong trẻo như sương kia, nở nụ cười rạng rỡ, bước tới nghênh đón, giòn giã nói: “Tam công tử, ngài muốn gặp ta à? Hôm nay ta định về cung ——”
Nhưng nàng nói nửa chừng thì dừng lại.
Dưới ánh hoàng hôn, nàng nhìn thấy rõ ánh mắt Trình Sưởng.
Trong đôi mắt dịu dàng kia có sự đau thương và không đành lòng sâu sắc, tựa như một lớp sương mỏng đọng lại bên trên.
Đáy mắt hắn có ánh nước mát lạnh.
“Ta có lẽ…… phải đi.” Trình Sưởng nói.
“Nhưng muốn gặp nàng.”
“Nhìn thấy nàng, là được.”
Cảm giác ớn lạnh trên người càng nhiều, cơn đau thấu xương không phải từ bên ngoài xâm nhập, mà là từ trong lòng khuếch tán, theo dòng máu chảy, chậm rãi truyền đến khắp người.
Lúc này Vân Hy mới thấy rõ, hóa ra sự lạnh lẽo nhuộm quanh người Trình Sưởng không phải là màu đỏ của hoàng hôn tạo thành ảo giác, vằn trên má hắn, thật sự kết một lớp sương lạnh.
Hội hoa triều hôm tháng hai còn lạnh, cơ thể chết đuối, vốn nên có sương.
Vân Hy có linh tính không tốt trong lòng, nàng hơi hoảng loạn: “Đi? Đi đâu?”
Nhưng không đợi Trình Sưởng đáp, nàng nhanh chóng đè sự hoảng loạn xuống, nàng nghĩ, không phải đâu, nhất định là nàng nghĩ sai rồi, mọi việc vẫn ổn phải không? Tam công tử mới vừa xin cưới nàng, ca ca, Tông Thân Vương và Tông Thân Vương phi đều đồng ý hôn sự này, đợi định ngày xong, nàng còn muốn đích thân thắp nhang cho phụ thân, nói cho phụ thân biết.
Vân Hy ổn định tinh thần: “Tam công tử có công vụ muốn xử lý, định ra ngoài làm việc hay sao?”
“Không sao.” Nàng cười, “Ta chờ ngài trở về. Nếu, nếu ngài đi xa, làm việc một thời gian dài, ta sẽ chờ lâu một chút, dời ngày thành thân cũng không sao.”
Trình Sưởng nhìn Vân Hy, vẻ không đành lòng trong mắt càng đậm.
“Không phải công vụ.” Hắn nói, “Ta có lẽ, nên quay về thế giới ban đầu của ta.”
“Thế giới ban đầu.” Vân Hy dừng một chút, lặp lại.
“Ừ, là nơi ta tới, quê nhà…… của ta.”
“Quê nhà…… của Tam công tử?” Vân Hy lặp lại lần nữa.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, ánh mắt từ hưng phấn, dần dần chuyển thành mờ mịt, rồi trở nên bất lực.
Trình Sưởng biết nàng cứ lặp lại lời mình nói, là bởi vì nàng không biết nên tiếp thu sự thật này như thế nào, muốn buồn, nhưng không dám buồn.
“Vậy Tam công tử…… chừng nào sẽ quay lại?” Vân Hy hỏi.
Trình Sưởng không biết nên đáp như thế nào, cơn đau khắp người vẫn là thứ yếu, trái tim quặn thắt mới là thứ khiến hắn hít thở không thông.
Hắn cố gắng mỉm cười, đi về phía trước, muốn ôm nàng vào lòng, đúng lúc này, mặt trời đang lặn hoàn toàn ló dạng khỏi đám mây. Khi ánh nắng chói chang nhất, tia sáng trong trẻo chiếu xuống nhân gian biến thành màu vàng sẫm của âm dương, màu sắc sặc sỡ lạ thường bao trùm khắp đất trời.
Hoàng hôn buông xuống, âm dương cắt nhau, yêu ma đang thịnh hành, mọi dị tượng đều xảy ra ngay lúc này.
Có ánh sáng bám vào cơ thể Trình Sưởng, bó lại giống như lăng trì.
Trình Sưởng hét lên, lập tức ngã xuống đất.
Lần này, tim không đau, phổi không ngạt, hô hấp vẫn còn, chỉ cảm thấy lạnh, tỉnh táo cảm giác lạnh.
Cái lạnh như sương bay, kèm theo ánh hoàng hôn đột ngột, cắt xương cốt của hắn từng tấc một, muốn chém hắn thành tro, trở thành bột mịn, biến mất khỏi nhân gian.
Vân Hy thấy Trình Sưởng thế này, luống cuống đỡ hắn dậy, vội hỏi: “Tam công tử, ngài sao vậy? Ta ——”
Nàng vốn định nói muốn dẫn hắn về cung, mời thái y tới chữa trị cho hắn.
Nhưng mới nói một nửa, nàng dừng lại.
Bởi vì nàng thấy những tia nắng chói chang bao vây Trình Sưởng.
Mỗi khi ánh sáng này trôi qua một phân, sẽ mang đi một vệt tro bụi, tựa như bướm đốm màu vàng, từng chút bay đi, thân thể Trình Sưởng cũng dần dần trở nên mỏng manh, trong suốt trong ánh sáng rực rỡ.
Trình Sưởng cố gắng mở mắt ra, nhìn Vân Hy.
Hắn cười yếu ớt: “Xin lỗi đã để nàng nhìn thấy ta thế này.”
“Nhưng ta phải rời đi, rất muốn…… rất muốn nhìn thấy nàng.”
Vân Hy luống cuống hỏi lại: “Tam công tử phải đi, khi nào Tam công tử sẽ trở về?”
Nhưng không đợi Trình Sưởng trả lời, nàng vội vàng giơ tay áo lau nước mắt lưng tròng, gượng cười: “Không sao, chừng nào ngài trở về cũng được, ta sẽ chờ ngài.”
“Tam công tử, ngài có đau hay không?” Vân Hy hỏi, nàng nhớ rõ hắn từng nói, mỗi lần hắn về cố hương đều bị đau như rơi vào luyện ngục, “Nếu ngài rất đau, hãy nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ta sẽ ở ngay tại đây…… ta sẽ ở ngay tại đây với ngài.”
“Ngài đừng vội vàng quay lại.” Vân Hy giơ tay lau hai mắt đẫm lệ, không để nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói, “Tóm lại sau khi ngài đi rồi, ta sẽ giống như trước, chờ ngài, đi tìm ngài, sẵn sàng tìm cả đời.”
“A Đinh.” Trình Sưởng đau lòng gọi nàng.
“Ta không biết…… phải nói như thế nào, có lẽ ta đã quen giữ rất nhiều thứ trong lòng, không miệng lưỡi ngọt ngào, cũng không quen nói lời yêu. Nhưng ta…… thật sự rất thích nàng. Mấy năm nay, nàng ở bên cạnh ta, tấm lòng của nàng, những hy sinh mà nàng dành cho ta, ta luôn hiểu rõ, ghi tạc từng chút trong lòng. Ta rất muốn để nàng biết, ta thích nàng, không kém tình cảm của nàng đối với ta, luôn cho rằng…… luôn cho rằng sẽ có cả đời để chứng minh tình yêu sâu đậm của ta, không ngờ……”
“Nàng đừng…… tìm ta nữa.”
“Sau này, hãy sống vui vẻ, không có ta gò bó, nàng làm một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, thật ra…… vậy cũng tốt.”
Trong lúc Trình Sưởng đang nói, khóe mắt và khóe miệng đều chảy máu.
Có lẽ con người hắn là như vậy, cho dù hình bóng tiêu tan, thân thể nhuốm máu, cũng vẫn sạch sẽ dịu dàng.
Vân Hy không biết Trình Sưởng nói “Đừng tìm hắn” là có ý gì, chẳng lẽ hắn sẽ không trở lại nữa hay sao?
Trong lòng nàng giống như bị một khối đá vạn cân đè lên, đau như dao cắt.
Nàng buồn đến mức gần như thở không nổi, nhưng nàng vẫn không cho phép mình khóc, lau đi lau lại hai mắt đẫm lệ, cho đến khi gò má loang lổ dơ bẩn.
Nàng nói: “Không sao, Tam công tử, nếu ngài có thể trở về, ta sẽ chờ ngài, đi tìm ngài; nếu ngài không trở lại, ta cũng sẽ nhớ ngài cả đời, nhớ ngài mãi.”
“Không, không có ngài ở đây, ta cũng…… cũng có thể vui vẻ, ngài đừng lo lắng cho ta.”
Những năm gần đây, nàng quen nhẫn nhịn, quen nghĩ cho người khác trước, huống hồ là người nàng đặt trong tim suốt đời.
Nàng biết hắn rất buồn, cho nên nàng phải cố gắng kìm nén, không sụp đổ trước mặt hắn, để hắn bớt lo lắng, sau này có thể yên tâm một chút.
Trình Sưởng nhìn Vân Hy: “Ta nghe ca ca của nàng nói, lúc trước ở trên thảo nguyên, nàng là một tiểu cô nương tùy hứng kiêu căng.”
“Cũng đúng, đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ nên tùy hứng kiêu căng.”
“Vốn nghĩ, sau khi cưới nàng, sẽ dùng cả đời xoa dịu mọi nỗi khổ nàng phải chịu đựng mấy năm nay, để nàng không cần nhẫn nhịn như vậy……”
Trình Sưởng cố hết sức cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt: “Nếu nàng buồn, cứ khóc đi, khóc xong, sau đó tiến về phía trước. Nàng nói nàng sẽ nhớ ta cả đời, ta cũng vậy. Nhưng nàng phải nhớ kỹ, cả đời thật ra rất dài.”
“Ta không buồn.” Vân Hy nghẹn ngào, “Ta chỉ ——”
Vân Hy lại lau đôi mắt ướt sũng, đột nhiên nhìn thấy Trình Sưởng đang khóc.
Một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống khóe mắt, khi chảy xuống má, bỗng nhiên bị ánh sáng hoàng hôn rải rác xung quanh bao lấy, sau đó tiêu tan.
Nàng chợt nhận ra, hắn cũng sắp biến mất. Như giọt lệ này, sẽ biến mất như thế.
Tan thành tro bụi.
Vân Hy rốt cuộc không gắng gượng được nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê.
Mọi kiên cường và bình tĩnh mà nàng cố gắng giữ bị sụp đổ trong nháy mắt, nàng nức nở như một tiểu cô nương.
“Ngài bảo ta phải tiến về phía trước, ta nên tiến như thế nào? Ta chưa từng thích ai như vậy, ngài là người mà ta thích đầu tiên và cuối cùng trong đời, ta muốn tốt với ngài cả đời, chờ ngài đối xử tốt với ta cả đời, rất nhiều mong đợi và mộng đẹp đều có ngài, phải ở cùng ngài mới có thể trở thành hiện thực, ngài đi rồi thì ta phải làm sao? Sau này ta nên làm gì?!”
“Ngài đừng đi được không, ngài ở lại bên ta nhé? Hoặc là ngài nói cho ta biết ngài muốn đi đâu, ta sẵn sàng đi theo ngài.”
“Tam công tử, ngài nói cho ta biết ngài muốn đi đâu? Đi bao lâu? Gạt ta một câu cũng được. Ta không muốn mất ngài, ta tìm ngài rất nhiều lần, mỗi một lần, thật ra rất thương tâm, rất buồn. Ta không muốn lại mất ngài, không thể mất ngài lần nữa ——”
Trình Sưởng nhìn Vân Hy, cô nương của hắn, đây là lần đầu tiên khóc thành tiếng không che giấu trước mặt hắn.
Hắn cảm thấy đau lòng và chua xót.
Nhưng hiện giờ, chỉ có thể nói lời dối lừa để gạt nàng, dỗ dành nàng.
Hắn nhàn nhạt cười, giơ bàn tay trong suốt lên, muốn lau vết bẩn và nước mắt trên mặt cho nàng: “Ừ, ta hứa với nàng, ta chỉ rời đi một ít thời gian thôi, nếu có thể, ta nhất định sẽ về.”
Đầu ngón tay chạm vào gương mặt Vân Hy, một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng.
Ngay lúc này, ánh nắng chiều hội tụ trong mây, từ trên cao chiếu xuống.
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay Trình Sưởng, giống như mang theo tất cả tình yêu và chấp niệm của nàng.
Ánh sáng hoàng hôn bao quanh người đột nhiên nở rộ, ánh sáng trắng bệch cướp đi một phần tầm nhìn cuối cùng của Trình Sưởng, thân thể như tro bay tiêu tan, thế gian tối sầm xuống trong nháy mắt.