Trình Sưởng quay lại, nhìn thấy Vân Hy, nhẹ nhàng hỏi: “Sao nàng không đi nghỉ?”

Vân Hy nói: “Tối hôm qua, nếu không nhờ Tam công tử mang theo binh mã của Hoàng Thành Ty tới ngoại thành phía tây kịp thời, một mình ta sẽ khó đối phó với Lăng Vương, ta còn chưa cảm tạ Tam công tử.”

Nàng nói xong lại hỏi, “Sao Tam công tử biết thành tây xảy ra chuyện?”

Trình Sưởng nghe nàng hỏi vậy, không vội đáp, giơ tay về phía nàng: “Lại đây.”

Tay của hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc, Vân Hy mím môi “Ừm”, đặt tay vào tay hắn.

Trình Sưởng kéo nàng ngồi bên cạnh, sau đó mới nói: “Điền Tứ nói với ta.”

“Điền Tứ?”

Trình Sưởng nói: “Điền Vọng An bảo hắn tới, nói rằng trong quá trình điều tra, hình như bên chỗ nàng xảy ra chuyện, bảo ta đi tìm nàng. Ta hỏi thăm mới biết được nàng ở thành tây, vì vậy mượn binh của Vệ Giới đến đó.”

Thực ra cho dù Điền Trạch không bảo Điền Tứ tới tìm hắn, hắn cũng định đi đến thành tây.

Nhưng hắn không đề cập đến việc mình âm thầm phái người theo dõi A Cửu và Phương Phù Lan, điều đó không cần thiết.

Vân Hy nói: “Vâng, hôm qua ta và Vọng An cùng nhau điều tra vụ án bản đồ phòng thủ bị mất, không ngờ cuối cùng tra ra A Cửu. Ta biết được A Cửu đã xảy ra chuyện nên gấp gáp điều động binh mã của phòng Quảng Tây, vội vàng đuổi theo ra ngoài thành. Bởi vì quá gấp nên quên nhắn với Vọng An, cũng may hắn cẩn thận, đã tìm ngài giúp ta.”

Trình Sưởng nhìn Vân Hy.

Hầu hết thời gian nàng rất lanh lợi, nhưng cũng thật thà, chỉ cần là người mà nàng tín nhiệm, nàng gần như không phòng thủ hay để ý.

Theo lý thuyết, Vân Hy là tướng quân tứ phẩm đương triều, nếu nàng dẫn theo hơn hai trăm binh mã của phòng Quảng Tây ra ngoại ô cứu A Cửu, cho dù là vụ án nghiêm trọng cũng có thể được giải quyết.

Điền Trạch không biết đối thủ của Vân Hy là Lăng Vương, làm sao có thể nhạy bén như vậy để đoán được Vân Hy và nhóm A Cửu có khả năng gặp phải nguy hiểm, còn bảo Điền Tứ đến Tông Thân Vương phủ tìm hắn?

Chẳng lẽ Điền Vọng An có năng lực dự đoán?

Trình Sưởng nghĩ đến đây, không khỏi nhớ tới một chuyện nên hỏi: “À, Điền Tứ bên cạnh nàng, ta nhớ hình như hắn biết chữ phải không?”

“Ừ, biết chữ.” Vân Hy gật đầu, “Hơn nữa chữ viết khá đẹp.”

Trình Sưởng hỏi: “Nếu biết chữ, lúc trước hắn tới Kim Lăng, vì sao phải làm nha sai?”

Trong thời đại này, vốn dĩ không có nhiều người biết chữ, nếu có thể viết chữ đẹp, cớ gì để bản thân chịu thiệt thòi đi làm công việc cực nhọc như nha sai?

Vân Hy nói: “Ta có hỏi hắn, hắn nói làm nha sai thì tiền nhiều một chút, khi đó hắn muốn nuôi Vọng An đọc sách để thi khoa cử.”

“Tiền công làm nha sai nhiều hơn à?” Trình Sưởng nghi ngờ, “Sao ta nhớ, ở trong nha môn, tiền công của công văn lục sự nhiều hơn?”

“Chắc Tam công tử không biết, tuy rằng công văn lục sự nhiều tiền hơn, nhưng bọn họ không có trợ cấp. Bộ khoái của nha sai phải tuần tra ban đêm, không những có trợ cấp, nhà ăn ở nha môn còn cung cấp bữa sáng và bữa tối. Như vậy tính ra, mỗi tháng có thể tiết kiệm được không ít đồng bạc.” Vân Hy cười nói.

Nàng lại nói: “Ta nhớ lúc Điền Tứ mới tới Kinh Triệu phủ, ta cũng vừa làm bộ khoái, bởi vì tiền công cao, tuy rằng không biết võ vẫn gồng người làm nha sai. Ở Kinh Triệu phủ, đa số nha sai đều muốn làm việc với bộ khoái, khi đó không có bộ khoái nào chịu nhận hắn, hắn bị mấy người làm nha sai lâu năm bắt nạt cả ngày. Bởi vì ta là nữ tử, không có nha sai nào chịu đi theo ta, vì vậy ta nhận hắn, kể từ đó hắn luôn đi theo ta.”

Trình Sưởng nói: “Lúc Điền Tứ tới Kinh Triệu phủ, nàng cũng vừa mới làm bộ khoái à?”

“Ừ.” Vân Hy gật đầu.

Trình Sưởng im lặng.

Sáng nay, Ninh Hoàn nói, năm Vân Lạc “chết”, Hoài Bắc bị hạn hán, hai thiếu niên từ phía bắc đi đến Kim Lăng.

Nếu hắn nhớ không lầm, cũng là năm đó, Vân Hy đến Tái Bắc để “thu thập thi thể” của Vân Lạc, sau khi trở lại Kim Lăng thì đến Kinh Triệu phủ xin làm bộ khoái.

Vân Hy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Sưởng, không khỏi hỏi: “Tam công tử, sao vậy?”

Trình Sưởng không nói ra nghi ngờ trong lòng, chỉ mỉm cười: “Không có gì, ca ca của nàng và Ninh Hoàn đã đánh cắp bản đồ phòng thủ, bởi vì đã ghi vào hồ sơ của Hình Bộ, Lăng Vương nhất định sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù ta có thể trì hoãn, nhưng không được lâu lắm, nếu bệ hạ hỏi, cần suy nghĩ một chút.”

Vân Hy biết nỗi băn khoăn của Trình Sưởng.

Tuy bây giờ hắn nắm quyền, nhưng tính từ thế hệ hiện tại, hắn chỉ là nhánh phụ.

Đêm qua hắn đã tùy tiện sử dụng binh mã của Hoàng Thành Ty, nếu lại lạm dụng quyền hành cá nhân, trì hoãn vụ án Vân Lạc và Ninh Hoàn đánh cắp bản đồ phòng thủ, ở trong mắt thiên tử, đó chính là có dã tâm rõ ràng.

Vân Hy nói: “Tam công tử đừng lo, ta sẽ nghĩ cách.”

Nàng nói xong, ngẩng đầu cười, “Mấy năm nay ta ở trong triều đình không phải vô ích, ta còn quản lý phòng Quảng Tây để bắt trộm cướp, luôn có biện pháp để trì hoãn một thời gian.”

Trình Sưởng nhìn Vân Hy, nàng vừa ngước đầu lên, một cơn gió từ bên ngoài đình kéo tới, khẽ thổi chiếc khăn màu đỏ sẫm trên cổ nàng.

Hắn đột nhiên hỏi: “Cổ nàng đỡ hơn chưa?”

Vân Hy sửng sốt, đang định hỏi “Cái gì đỡ hơn”, chưa kịp mở lời, chợt nhận ra —— hắn đang ám chỉ những vết đỏ trên cổ và trên người nàng do bị hắn dày vò.

Thật ra chuyện xảy ra vào đêm hôm trước, nhưng do hai ngày nay có quá nhiều chuyện diễn ra, nàng xuýt nữa quên mất, tuy rằng bọn họ không đi tới bước cuối cùng nhưng đã gần gũi da thịt.

Vân Hy luống cuống nhìn chỗ khác: “Chắc vậy, chắc hết rồi.”

Trình Sưởng vẫn nhìn nàng, lại nói: “Ta xem thử.”

“Xem cái gì?”

Trình Sưởng nói: “Ta xem thử có đỡ chưa, có cần bôi thuốc hay không.”

Thấy Vân Hy không nói, hắn nghiêm trang, “Không cho ta xem, nàng muốn để ai xem. Ai xem cũng không thích hợp, đúng không?”

Vân Hy nghe hắn nói vậy, nhất thời cảm thấy đúng.

A Cửu hiện đang bị thương nặng, không có người thân cận bên cạnh nàng, không thể để ca ca xem, nếu ca ca thấy, không chừng sẽ chất vấn nàng.

Vì thế Vân Hy gật đầu nói: “Vâng.”

Trình Sưởng đưa tay, tháo khăn quàng cổ cho nàng.

Động tác của hắn rất nhẹ, tựa như sợ quấy rầy nàng.

Đã hai ngày trôi qua, vết đỏ trên cổ chưa phai bao nhiêu, vẫn rất diễm lệ, phản chiếu trên làn da trắng nõn giống như đóa mai đỏ nở trong tuyết mùa đông.

Vân Hy thấy Trình Sưởng trầm mặc một lúc lâu nên hỏi: “Tam công tử, ta đỡ hơn chút nào chưa?”

Sau một lát, Trình Sưởng mới nói: “Ừ, đỡ chút rồi.”

Hắn lấy khăn, quấn cho nàng lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Thật ra không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi nàng về phủ, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, nhúng khăn vải vào nước ấm rồi đắp lên, ngoài ra ——”

Hắn dừng lại.

Vân Hy ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp “Ngoài ra”.

Hai người ngồi khá gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của hắn, cũng có thể nhìn thấy nụ cười phóng khoáng và dịu dàng trong ánh mắt hắn.

“Ngoài ra,” hắn hơi hạ giọng, vẫn rất đứng đắn, “Lần sau ta nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Vân Hy nghe vậy thì có chút sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, tai nàng đã đỏ bừng, đưa tay đẩy hắn. Hắn nở nụ cười.

Không bao lâu, bên ngoài đình truyền tới tiếng bước chân, Trình Sưởng quay qua nhìn, Trương Đại Hổ đang đi đến.

“Tiểu vương gia, Vân tướng quân tìm Vân tướng quân.”

Nói xong, cảm thấy lời này không ổn nên sửa lại: “Tuyên Uy tướng quân tìm Minh Uy tướng quân.”

Vân Lạc vốn đã nghỉ ngơi từ lâu, bây giờ đột nhiên tìm nàng, không chừng là vì chuyện của A Cửu.

Vân Hy đang lo cho A Cửu, nghĩ đến đây, không dám chậm trễ nửa khắc, lập tức nói: “Ta qua đó ngay bây giờ.”

Trình Sưởng nhìn theo bóng dáng của Vân Hy, đợi nàng đi xa, nhớ tới sự nghi ngờ vừa rồi đối với huynh đệ Điền thị, bảo Trương Đại Hổ: “Ngươi gọi Túc Đài tới.”

Nào biết Trương Đại Hổ nghe xong, ngẩng đầu, đứng bất động.

Trình Sưởng nhìn dáng vẻ của hắn: “Sao, ngươi có việc?”

Thực ra từ khi Trình Sưởng trở lại Kim Lăng, Trương Đại Hổ luôn có chút khác thường.

Thậm chí thỉnh thoảng tiểu vương gia hỏi chuyện, hắn cũng lạnh nhạt.

Trình Sưởng đại khái đoán được tâm tư của hắn, nhưng chẳng quan tâm.

Hôm nay có lẽ Trương Đại Hổ không chịu nổi nữa nên nói: “Tiểu vương gia, vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy hết rồi.”

Giọng Trình Sưởng nhàn nhạt: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

“Tiểu vương gia, sao vừa nãy ngài coi thường Vân tướng quân?”

“Vân tướng quân là một cô nương trong sạch, có ơn đối với ngài. Ngài mất tích hai lần, đều là nàng đi tìm ngài. Ngài không thể như vậy được.”

Trình Sưởng nhìn hắn: “Ngươi là ai của nàng mà đến phiên ngươi hỏi ta?”

Câu hỏi này bắt bí Trương Đại Hổ.

Nói thẳng ra, hắn thật ra không có quan hệ gì với Vân Hy, nhưng mấy năm nay tiểu vương gia của hắn thân thiết với Vân Hy, bởi vậy hắn cũng thân với Vân Hy.

Năm kia tiểu vương gia mất tích ở chùa Bạch Vân, hắn đi theo Vân Hy đến tận Đông Hải tìm người, coi như đã từng cùng vào sinh ra tử.

Nếu đã vào sinh ra tử, vậy được coi là người trong nhà.

Trương Đại Hổ ngẩng đầu, không dám nhìn Trình Sưởng: “Tiểu nhân là mẫu thân của nàng, là người nhà của nàng.”

“Nàng có biết ngươi là người nhà không?” Trình Sưởng hỏi.

“Dù sao thì tiểu vương gia cũng không thể như vậy.” Trương Đại Hổ cứng đầu nói tiếp.

“Vì sao không thể?”

“Trước đây ngài toàn thích các cô nương ven sông Tần Hoài, một hai tháng lại thay đổi, nhưng chỉ nửa năm là quên bén người ta. Nhưng Vân tướng quân thì khác, nàng không phải là cô nương như vậy. Ngài thích người khác đi, ngài không thể thích nàng, không thể đối với nàng như vậy!” Trương Đại Hổ nói.

Thực ra Trình Sưởng nhìn ra được tâm tư của Trương Đại Hổ đối với Vân Hy.

Không phải thích, mà tương tự như tôn sùng.

Giống như khó khăn lắm mới phát hiện một người vô cùng tốt nên sợ người khác thèm muốn.

Lẽ ra lời nói và việc làm của Trương Đại Hổ hôm nay được coi là xúc phạm người trên, nhưng Trình Sưởng đang có tâm trạng tốt, không thèm so đo với hắn.

Nhưng hắn không muốn giải thích, đầu óc của Trương Đại Hổ mà có thể xoay chuyển thì đó chính là sự kỳ diệu của tạo hóa.

Cho nên nói nhảm với hắn làm gì?

Trình Sưởng nói ngắn gọn: “Có phải ngươi cảm thấy Vân Hy xinh đẹp?”

Trương Đại Hổ gật đầu: “Đúng vậy, rất đẹp.”

Trình Sưởng nhàn nhã ngồi nhìn Trương Đại Hổ: “Vậy ngươi nghe kỹ, ta cũng cảm thấy nàng đẹp, ta chính là hời hợt như vậy.”

“Ta chỉ thích một mình nàng.”

“Ta còn muốn rước nàng vào vương phủ.”

“Cưới nàng làm Vương phi của ta.”

Trình Sưởng nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của Trương Đại Hổ và hỏi: “Không phục?”

“Không chịu nổi?”

“Cảm thấy bầu trời sụp đổ?”

“Mộng đẹp trong đời đều tan vỡ?”

Trình Sưởng thờ ơ nói: “Nếu ngươi cảm thấy không phục, sau này không cần ở bên cạnh bổn vương, đúng lúc bổn vương định sử dụng thôn trang này, ngươi ở lại Vọng Sơn Cư để trông coi thôn trang đi.”

Trương Đại Hổ vẫn cứng cổ, lớn tiếng đáp: “…… Phục!”

“Phục là được.” Trình Sưởng gật đầu.

Thấy Trương Đại Hổ vẫn đứng thẳng, lạnh giọng nhắc nhở, “Không lo đi tìm Túc Đài?”

Trương Đại Hổ “Vâng”, uất ức đầy mặt rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play