Ra khỏi thành tây, đi về phía bắc dọc theo một con đường vắng vẻ, có một quán trà.

Quán trà đã bị bỏ hoang nhiều năm, ngoại trừ người đã tới đêm Vân Hy xuất chinh năm ngoái, xem ra đã lâu không có ai lui tới.

Ban đêm, A Cửu tới ngoài quán trà, tháo túi hương bên hông bỏ vào ngực, đẩy cửa vào, nói với căn phòng trống: “Là ta.”

Trong giây lát, một tiếng vang nhỏ phát ra từ bức tường phía đông, một cái tủ âm tường bị đẩy ra, Vân Lạc từ bên trong bước ra: “Sao ngươi tới đây?”

“Nhìn thấy tiếng lóng của huynh để lại.” A Cửu nói.

Nàng ngồi xuống bàn, bưng ấm trà uống một ngụm, “Nhờ huynh nhắc nhở, ta vừa ra khỏi thành, có vài người đi theo phía sau. Trong đó có hai người rất giỏi, nhưng bọn họ không ngờ ta đi lòng vòng, bị ta dẫn đi vài vòng trong thành rồi mất dấu. Huynh yên tâm, trừ phi có người khác đọc hiểu tiếng lóng của huynh, nếu không thì không thể nào tìm được nơi này.”

“A Cửu.” Lúc này, người áo đen vịn khung cửa, từ trong quán trà đi ra.

A Cửu đặt ấm trà xuống, vội vàng đi tới đỡ người áo đen và hỏi: “Ninh Hoàn đại ca, vết thương của huynh thế nào rồi?”

Ninh Hoàn cũng ngồi vào bàn, “Đã đỡ nhiều, ta nghe Vân Lạc nói, trước đây ngươi đến Dương Châu trộm huyết thư đã bị thương, có khá hơn chút nào không?”

“Ta bị thương không nặng như huynh, sớm khỏe rồi.” A Cửu nói, lại tỏ vẻ đắc ý, “Các huynh không biết đâu, họ Sài kia lúc ấy mang theo hơn hai trăm cấm vệ của tuần tra ty đến bắt ta, hơn nữa còn có phủ nha của Dương Châu nữa, tổng cộng mấy trăm người, bị ta tránh gần nửa ngày!”

Vân Lạc hỏi: “Ngươi có mang huyết thư của Lý chủ sự đến không?”

“Có mang theo.” A Cửu nói, ngay sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm lụa trắng có viết chữ bằng máu đưa cho hắn.

Vân Lạc lấy mồi lửa thắp đèn, nhờ ánh đèn để nhìn kỹ tấm lụa trắng, sau đó bảo A Cửu kéo căng tấm lụa trắng, lấy dao găm bên hông ra, cắt tấm lụa trắng ở giữa, rồi cắt từ trên xuống lớp xen kẽ bên trong, lấy một lá thư ra.

Lá thư này được viết trên một mảnh lụa cực mỏng, giấu trong huyết thư, bình thường không thể phát hiện.

A Cửu chỉ biết trộm huyết thư, không ngờ trong huyết thư có bí ẩn như vậy, ngay sau đó hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là lời chứng mà Lý chủ sự đã hứa với ta.”

Một năm nay, Lăng Vương dần dần nắm quyền, đã chuẩn bị nhúng tay vào Binh Bộ.

Vân Lạc biết có chuyện không hay đang xảy ra, sợ Lăng Vương mượn cơ hội tiêu hủy bản đồ phòng thủ của Tái Bắc, khó trả lại sự thật cho trận chiến ở Tái Bắc năm đó, sau khi bàn bạc với Ninh Hoàn, quyết định vào cung để trộm bản đồ phòng thủ.

Vân Lạc không quen thuộc với cung cấm Tuy Cung, vì vậy Ninh Hoàn đi trộm bản đồ phòng thủ —— mặc dù hắn bị mù, nhưng biết vị trí bằng cách nghe âm thanh.

Tuy nhiên cung cấm được canh phòng nghiêm ngặt, lúc Ninh Hoàn trộm bản đồ phòng thủ thì bị Lý chủ sự của Binh Bộ phát hiện.

Lý chủ sự đã từng chịu ơn của Vân Thư Quảng, biết Vân Lạc cần dùng bản đồ phòng thủ, không những không gọi người tới truy lùng Ninh Hoàn, mà ngược lại giúp hắn bỏ chạy, còn hứa sẽ viết một phần lời chứng giao cho Vân Lạc.

Nhưng ngày thứ hai sau khi bản đồ phòng thủ bị trộm, Lăng Vương đã theo dõi Lý chủ sự.

Để tự bảo vệ mình, Lý chủ sự đành phải từ chức về hưu với lý do đã sơ suất, về lại quê nhà ở Dương Châu, giấu lời chứng đã viết xong trong huyết thư.

Đáng tiếc ông chưa thu xếp xong đã bị sát thủ của Lăng Vương tìm tới cửa, thấy ông thà chết chứ không chịu tiết lộ tung tích của bản đồ phòng thủ nên giết ông.

“Lá thư của Lý chủ sự viết, năm đó Lăng Vương đã mượn việc điều chỉnh lương thực, âm thầm sao chép bản đồ phòng thủ của Tái Bắc, giao cho Nhị hoàng tử Tát Mộc Nhĩ của Đạt Mãn, để phụ thân chết thảm trong trận chiến.” Vân Lạc nói.

A Cửu nghe vậy, không khỏi mở to mắt.

Nàng giơ tay đập bàn, đứng dậy, tức giận nói: “Lão hầu gia đóng giữ ở biên cương mấy chục năm, bách chiến bách thắng, mặc dù bị Vận Vương nuốt binh lương, làm sao có thể chết nhiều người như vậy, chiến thắng một cách thê thảm đến thế? Hóa ra tên khốn nạn lòng dạ đen tối kia cấu kết với địch!”

Nàng hỏi: “Vì sao Lăng Vương phải thông đồng với địch, huynh biết không?”

Vân Lạc không hé răng.

A Cửu thấy hắn không đáp, lại hỏi, “Giờ chúng ta có bản đồ phòng thủ, có lời chứng của Lý chủ sự, có thể báo thù cho hầu gia phải không?”

“E rằng chưa được.” Ninh Hoàn nói, “Hiện giờ tuy rằng Tam công tử đấu kịch liệt với Lăng Vương, nhưng hắn không phải chính thống, ngày sau thế nào còn khó nói. Lăng Vương đã có căn cơ sâu trong triều, chúng ta chỉ dựa vào hai phần chứng cứ thì sẽ khó lật đổ hắn, cần phải tìm được nhân chứng, tìm được Ngũ điện hạ.”

“Nhưng một năm qua, chúng ta đã tìm toàn bộ họa sĩ lớn nhỏ ở Kim Lăng, không có chút manh mối của Ngũ điện hạ.” Vân Lạc nói.

“Các huynh tìm họa sĩ làm gì?”

Ninh Hoàn nói: “Mẹ ruột Uyển tần của Ngũ điện hạ là bậc thầy hội họa lúc còn sống, thời điểm Ngũ điện hạ ẩn cư ở chùa Minh Ẩn với bà, Uyển tần đã dạy hắn tất cả nghệ thuật hội họa. Ngũ điện hạ thông minh, đã vẽ rất đẹp khi còn bé. Bây giờ hắn đã qua tuổi cập quan, nếu tới Kim Lăng, rất có thể kiếm sống bằng tài vẽ tranh của mình.”

“Các huynh nói hắn thông minh, không thể thi khoa cử làm quan à.”

Ninh Hoàn lắc đầu: “Sẽ không, năm đó hắn tới Tái Bắc là vì tránh xa chùa chiền. Cho dù hiện tại trở lại Kim Lăng, cũng không đến mức muốn vào triều làm quan.”

A Cửu nghe hắn nói vậy, không khỏi rơi vào trầm tư.

Nhưng nàng chỉ yên tĩnh một lúc, ngay sau đó đột nhiên vỗ trán: “Không tốt, bị các huynh cắt ngang, ta xuýt nữa quên mất chuyện chính.”

Nàng nói với Vân Lạc và Ninh Hoàn: “Các huynh đi nhanh lên, triều đình có lẽ đã điều tra ra được các huynh.”

Vân Lạc và Ninh Hoàn đồng thời sửng sốt: “Nói như thế nào?”

“Bên cạnh A Đinh có một hộ vệ tên là Điền Tứ phải không? Điền Tứ có một đệ đệ, đậu Bảng Nhãn trong kỳ thi mùa xuân năm ngoái, hiện tại đang điều tra vụ án của các huynh, đã tìm được manh mối.”

A Cửu đi vào phòng trong theo cánh cửa bí mật, nói tiếp: “Lúc trước nói rằng tìm được một nhân chứng gì đó ở Tái Bắc phải không? Các huynh nhân dịp này chạy nhanh đi đón người kia, kẻo trên đường tới kinh thành sẽ bị người của Lăng Vương chặn lại. Về phần Ngũ hoàng tử, dù sao lão hoàng đế cũng đang vội vã phái người tìm hắn, các huynh không cần gấp gáp chuyện đó.”

Nàng vừa nói, vừa trải tấm vải vuông lên giường tre ở gian trong, muốn giúp bọn hắn thu dọn hành lý, nhưng mới vừa cúi xuống, không hiểu sao bỗng nhiên có chút choáng váng, lảo đảo tại chỗ, xuýt nữa bị ngã.

Vân Lạc thấy nàng như vậy, không khỏi hỏi: “Ngươi sao vậy?”

A Cửu ngồi lên giường tre, lắc đầu, “À, không sao, có lẽ vết thương chưa khỏi hẳn, vừa rồi dạo một vòng lớn ở Kim Lăng thành, hơi mệt.”

Vân Lạc hiểu A Cửu, nàng là người cho dù bị thương nặng, chỉ cần chịu đựng được thì sẽ không nói lời nào. Bây giờ nàng nói mệt, tất nhiên là không còn chút sức lực nào.

Vân Lạc nói: “Ừm, ngươi nghỉ một lát đi, ta và Ninh Hoàn chờ ngươi.”

A Cửu vội vàng nói: “Không sao, không sao, các huynh đi nhanh đi, tránh bị ta làm chậm trễ hành trình.”

Vân Lạc nhìn nàng: “Ngươi nghỉ một lát đi, nghỉ xong thì đi cùng chúng ta.”

A Cửu nghe vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Vân Lạc: “Huynh chịu mang theo ta?”

Từ khi trở lại Kim Lăng, Vân Lạc luôn bảo A Cửu đi theo bên cạnh Vân Hy, một là để nàng bảo vệ cho Vân Hy, hai là vì âm mưu của hắn và Ninh Hoàn vô cùng nguy hiểm, không muốn A Cửu dính vào.

Lần này trộm huyết thư, nếu Ninh Hoàn không bị thương, hắn sẽ không để A Cửu đi.

Vân Lạc nói: “Ngươi đã trộm huyết thư, ở lại Kim Lăng không an toàn, không bằng đi theo ta và Ninh Hoàn.”

A Cửu liên tục gật đầu, kích động nói: “Ừ, ta nghỉ tạm một nén nhang là được, huynh chờ ta, rất nhanh!”

Nói xong, dường như nàng nhớ ra gì đó, lấy một túi thơm từ trong ngực ra, đưa cho Vân Lạc: “Cái này là của huynh phải không?”

Vân Lạc nhìn thoáng qua, có chim ưng trên vải lụa màu xanh, gật đầu nói: “Là của ta, sao vậy?”

A Cửu quay mặt đi, nhìn sang một bên, thản nhiên nói: “Ồ, không có gì, tẩu tử nói rằng nàng thu dọn đồ đạc của huynh, tìm được hai túi hương, sức khỏe nàng không tốt nên không thể dùng hương, cho nên định đưa một cái cho ta, một cái cho A Đinh.”

Vân Lạc nghe tới Phương Phù Lan, sững người, rồi bình tĩnh lại.

Ngoại hình của hắn vô cùng tuấn tú, tròng mắt đen trắng rõ ràng, rất sạch sẽ.

Vân Hy giống hắn ở điểm này.

Mặt mày như vậy, anh tuấn trên người nam tử, tươi sáng trên người nữ tử. A Cửu thấy bộ dạng của hắn thì hỏi: “Huynh muốn a? Vậy huynh lấy đi, dù sao vốn dĩ là đồ của huynh.”

Nàng liếc nhìn túi hương, lại nói, “Huynh thấy cái túi hương này còn mới như vậy, mấy năm nay chắc tẩu tử giữ kỹ cho huynh.”

Vân Lạc nói: “Ngươi giữ đi, ta không cần.”

“Huynh không cần thật à?” A Cửu sửng sốt.

“Không cần.”

A Cửu vui vẻ, ném túi hương lên cao, chụp nó, cười nói: “Ta sẽ giữ nó!”

Thứ này cuối cùng là của nàng!

Nàng vui vẻ đặt túi hương lên thắt lưng, không ngờ nét mặt vui mừng bị Vân Lạc nhìn thấy toàn bộ.

Nàng cột túi hương xong, nằm lên giường tre, nhắm mắt lại: “Ta chỉ nghỉ một nén nhang thôi, sau một nén nhang sẽ tỉnh lại!”

Vân Lạc nhìn nàng, “Ừm”, rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho nàng.

Đêm đã khuya, Vân Lạc thu dọn hành lý đơn giản, ngồi xuống bàn.

Ninh Hoàn nghe thấy động tĩnh nên hỏi: “Ngài đang nghĩ gì?”

Vân Lạc liếc hắn: “Nghĩ cái gì.”

“Ngài nói đi?” Ninh Hoàn nói, hắn và Vân Lạc cùng chung hoạn nạn mấy năm nay, có thể gọi là huynh đệ, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Nhiều năm nay A Cửu đi theo ngài hối hả ngược xuôi, chẳng lẽ không nên cho nàng một lời giải thích? Không thể cứ luôn là huynh đệ, là thuộc hạ, chẳng lẽ ngài không biết lòng nàng?”

Vân Lạc nói: “Nàng lớn lên cùng ta, trước đây, ta thật sự chỉ coi nàng là huynh đệ.”

Hắn nhớ rõ sau khi phụ thân qua đời, hắn trở thành phó tướng của Chiêu Viễn trở lại Tái Bắc. Những thủ hạ cũ ở lại thảo nguyên sợ hắn buồn nên không đề cập tới chuyện của Trung Dũng Hầu mỗi khi nhìn thấy hắn, ngược lại còn chúc mừng hắn đã có gia đình.

Lúc ấy A Cửu đứng ngơ ngẩn ở cuối đám đông.

Cho đến khi mọi người giải tán hết, nàng mới bước lên đẩy hắn: “Sao huynh kết hôn mà không nói trước! Huynh đệ kiểu gì vậy?”

Sau đó Chiêu Viễn phản bội, hắn cửu tử nhất sinh, nàng tìm hắn trong đống thi thể ở sa trường, cõng về Cát Sơn Phụ.

Một người tùy tiện như vậy đã chăm sóc hắn ngày đêm không nghỉ, liều mạng cầu xin đại phu đừng cắt cánh tay phải của hắn, lúc đó hắn mới hiểu ra, có lẽ tấm lòng của nàng đối với hắn không đơn giản chỉ là tình cảm huynh đệ.

“Nếu trong lòng ngài còn nhớ Phương thị thì gặp mặt hỏi đi. Năm đó ta sốt ruột tìm Ngũ điện hạ, rời kinh rất gấp gáp, chuyện giữa Phương thị và Lăng Vương, ta chỉ biết đại khái, sự thật chưa chắc như ta nói.”

Vân Lạc nói: “Nàng thế nào, lòng ta hiểu rõ.”

Hắn dừng một chút mới nói, “Bây giờ ta muốn giúp phụ thân rửa sạch oan ức, không thể để phụ thân và nhiều tướng sĩ Tái Bắc chết vô ích như vậy, cho nên tạm thời gác lại chuyện khác, ngày sau nếu có thể, ta sẽ không……”

Hắn chưa kịp dứt lời, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.

Âm thanh này rơi vào trong đêm đen cực nhẹ cực nhạt, giống như tiếng côn trùng kêu vang, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện.

Nhưng Vân Lạc và Ninh Hoàn là người thế nào?

Hai người im lặng ngay lập tức, trở nên cảnh giác.

Nhưng mà, làm thế nào có người tìm được nơi này? Chẳng lẽ còn có ai đó đọc hiểu tiếng lóng mà hắn để lại.

Không phải là A Đinh. Nếu là A Đinh đã vào từ sớm, cớ gì trốn trốn tránh tránh như vậy?

Vân Lạc chăm chú lắng nghe, bên ngoài có tiếng sột soạt, e là có mấy chục người, không, hàng trăm người.

Thôi, người tới không có ý tốt.

Vân Lạc lặng lẽ đứng dậy, bước vào phòng trong, đẩy A Cửu đang ngủ mê mệt: “A Cửu, mau thức dậy.”

A Cửu là người binh nghiệp, tuy rằng đang chóng mặt mệt mỏi, nhưng bị Vân Lạc kêu thì lập tức ngồi dậy, “Có chuyện gì vậy?”

“Người tới rồi, chúng ta đi.”

A Cửu gật đầu, mới vừa đứng dậy, không ngờ thân thể mềm nhũn, xuýt nữa ngã xuống đất.

Vân Lạc đỡ nàng: “Ngươi sao vậy?”

A Cửu lắc đầu, vừa rồi nàng vô cùng chóng mặt, vốn tưởng rằng nghỉ một lát sẽ khá hơn, không ngờ càng ngủ càng mệt, thậm chí không đứng vững.

Rõ ràng lúc tới còn bình thường.

Vân Lạc nhìn xung quanh, dừng ở túi hương bên hông A Cửu.

Một ý nghĩ không tốt hiện lên trong đầu.

“Túi hương này, nàng…… cho ngươi khi nào?”

“Hôm nay, trước khi ra ngoài.”

Vân Lạc lập tức gỡ túi hương xuống, đổ toàn bộ đồ bên trong lên giường tre. Hoắc hương, ngải cứu, đinh hương, còn có một thứ trong suốt như chất thạch.

Vân Lạc ngửi thử chất thạch này, không có mùi gì cả.

Vân Lạc biết mánh khóe này, có thứ trông vô hại, nhưng trộn lẫn với những thứ khác sẽ biến thành vật độc hại.

Nhưng…… trên người A Cửu còn có thứ gì kỳ quặc khác?

Vân Lạc nhìn túi đeo hông của A Cửu, đang định gỡ ra, ai ngờ A Cửu che túi lại, yếu ớt nói: “Đồ trong đây không có vấn đề.”

Ninh Hoàn thấy hai người vẫn yên lặng trong phòng, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Vân Lạc đỡ A Cửu ra khỏi phòng: “Có lẽ nàng trúng độc, sẽ không khỏe trong chốc lát.”

Ninh Hoàn bắt mạch cho A Cửu rồi nói: “Không phải độc, chỉ là thuốc gây mệt mỏi.”

Tiếng bước chân bên ngoài càng lớn hơn, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy lửa cháy hừng hực.

Quan binh bao vây quán trà, có người lớn tiếng quát: “Kẻ cắp to gan, dám đánh cắp bản đồ phòng thủ của Binh Bộ, không mau bước ra chịu trói!”

A Cửu nhận ra giọng này: “Là…… giáo úy Tào Nguyên của tuần tra ty, người của Lăng Vương.”

Ở trong quán trà chỉ có thể ngồi chờ chết, nếu những người này muốn lấy mạng họ, chỉ cần phóng hỏa là được.

Vân Lạc ấn mũ trùm đầu xuống, nhanh chóng quyết định: “Đi, đi ra ngoài xem thử.”

Ba người đồng loạt bước ra khỏi quán trà, bên ngoài quả thực có mấy trăm cấm vệ của tuần tra ty bao vây trong ngoài.

A Cửu cố gắng hết sức nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Vân Lạc, các huynh…… Các huynh đi mau đi, để ta ở đây.”

Vân Lạc nhìn địa hình, ngoại ô hoang vu, trống trải, không bằng ẩn náu trong thành.

Trong tình huống hiện tại, một mình hắn thoát thân đã rất khó, huống hồ còn phải mang theo Ninh Hoàn bị thương và A Cửu trúng độc.

Ninh Hoàn cũng nói: “Vân Lạc, ngài đi mau đi, ta và A Cửu cản phía sau cho ngài.”

Nhưng bọn họ cùng chung hoạn nạn, tới lúc này, làm sao hắn bỏ rơi bọn họ được?

Vân Lạc nhìn xa hơn, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu bên cạnh con đường vắng phía sau cấm vệ.

Xe ngựa nhỏ hẹp, có rất nhiều người che chở xung quanh, nếu không nhờ thị lực của hắn quá tốt, có lẽ sẽ không nhìn thấy.

Vân Lạc nghĩ ra một kế, giao A Cửu cho Ninh Hoàn: “Bảo vệ nàng.”

Gió đêm thổi khắp nơi, hắn đột nhiên nhảy lên trước, dẫm lên vai cấm vệ, phá vỡ vòng vây với tốc độ cực nhanh, cùng lúc đó, rút ra thanh đao dài bên hông, chém thẳng vào thân xe ngựa, đặt thanh đao lên cổ người trong xe, lạnh lùng nói: “Bảo người của ngươi thả hai người bọn họ ra!”

Người ngồi trong xe là một nữ tử, nàng mặc áo choàng đen, che mặt.

Nàng rõ ràng không nhìn rõ khuôn mặt Vân Lạc.

Nhưng nàng nghe thấy giọng hắn, bị sốc, từ từ ngẩng đầu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play