Cành đào bị gấm nổi kéo xuống, cánh hoa mềm mại rơi lả tả.

Vân Hy ngã vào ngực Trình Sưởng, ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn vẫn giống như trước, có sơn hà tươi đẹp dưới hàng mi dài, đôi mắt sâu thăm thẳm trông tỉnh táo nhưng lạnh lẽo.

Vân Hy hơi hé miệng, giọng khàn khàn: “Ta tưởng……”

Tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp hắn nữa.

Trình Sưởng cũng chăm chú nhìn nàng, một lát sau, hắn cười: “Vừa gặp đã nhào vào lòng rồi à?”

Vân Hy nghe vậy, sững người, chợt nhớ đang ở nơi công cộng, nàng gây ra động tĩnh như vậy thì không tốt lắm, lập tức lui nửa bước, giải thích: “Ta không phải…… Ta chỉ, ta tưởng……”

Nàng nói năng hơi lộn xộn, tương tư và sự đau buồn đầy cõi lòng không nói nên lời, sau một lúc lâu, chính mình cũng không biết mình muốn nói gì, “Ta đã đi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, bọn họ, đều nói chưa từng gặp Tam công tử, nhưng ta không tin, ta……”

“Ta biết.” Trình Sưởng nói.

“Tam công tử biết?”

Trình Sưởng “Ừm”.

Hắn nhìn nàng, đột nhiên giơ tay ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng lần nữa, “Bởi vì ta cũng rất nhớ nàng.”

Khí tức trong trẻo phả vào mặt, thân thể Vân Hy bỗng cứng đờ.

Nàng biết như vậy không tốt, biết có rất nhiều người nhìn bọn họ, nhưng mất mà tìm lại được nên nàng khó kìm lòng, lồng ngực hắn ấm áp, vạt áo mát lạnh, nàng không nhịn được cũng đặt tay lên lưng hắn.

Đúng lúc này, tiếng đánh nhau bỗng truyền đến từ xa, thỉnh thoảng có người kêu: “Ở bên kia!”

Vân Hy và Trình Sưởng đồng thời sửng sốt, nhìn qua chỗ ồn ào náo động, thấy Vương bộ đầu của Dương Châu phủ đẩy đám đông ra, bước nhanh về phía bọn họ.

Tới gần hơn, Vương bộ đầu nói: “Vân tướng quân, vừa rồi Sài đại nhân ra lệnh cho binh vệ của tuần tra ty truy bắt Tần hộ vệ, Lưu đại nhân bảo tiểu nhân tới truyền tin cho ngài.”

“A Cửu?” Vân Hy cả kinh.

“Vâng. Sáng nay Sài đại nhân điều tra kẻ trộm huyết thư, tìm được chứng cứ, nghi ngờ Tần hộ vệ đã làm việc này. Lưu đại nhân vừa phái người truyền tin cho Điền giáo úy và tiểu quận vương. Điền giáo úy đang ở thành đông, chắc trong chốc lát sẽ đến, tiểu quận vương ở xa hơn, giục ngựa tới đây, đại khái cũng phải gần nửa canh giờ. Lưu đại nhân sợ gây to chuyện, bảo tiểu nhân tới nói một tiếng với tướng quân, mời ngài mau qua xem.”

Vân Hy nghe vậy thì hiểu ngay.

Thảo nào vừa rồi A Cửu đột nhiên nói rằng mình mệt mỏi, muốn đi nghỉ, hóa ra nàng đã phát hiện việc mình ăn cắp huyết thư bị bại lộ, vì không muốn liên lụy đến nàng nên cố ý tránh đi.

Tuy nhiên, vụ án Lý chủ sự treo cổ và vụ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ có liên quan mật thiết với nhau, bây giờ A Cửu trộm huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, e rằng Sài Bình cũng nghi ngờ nàng có tham gia vào vụ trộm trong hoàng cung.

Vân Hy vội nói: “Tam công tử, A Cửu đã xảy ra chuyện, ta phải qua đó xem thử.”

Trình Sưởng nghe Vương bộ đầu đề cập đến huyết thư, đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây lúc hắn ở Phùng phủ đã từng nghe Phùng Truân nói rằng nhà kho của Binh Bộ bị trộm, Lý chủ sự tự nhận lỗi và về hưu, sau khi để lại một lá thư được viết bằng máu, đã bị người ta treo cổ chết trong phòng chứa củi.

Như vậy, sở dĩ Sài Bình gây náo động không phải bởi vì phát hiện tung tích của hắn, mà sai người tróc nã A Cửu đã trộm huyết thư.

Cũng đúng, hắn “chết đi sống lại”, làm sao người bình thường có thể ngờ rằng hắn vẫn còn sống trên đời này.

Thuyền của Phùng gia đã cập bến, Phùng Truân và Phùng Quả dẫn một nhóm người hầu đi tới, nhìn Vân Hy, rồi nhìn Trình Sưởng, sợ bí mật bị lộ, không dám kêu “Bồ Tát đại nhân”, chỉ gọi: “Công tử.”

Trình Sưởng hỏi Vân Hy: “Thủ hạ của nàng có bao nhiêu người?”

Vân Hy nói: “Ta tới Dương Châu quá gấp, chỉ dẫn theo một mình Điền Tứ, nhưng hai ngày nay, Dực Vệ ty của tiểu quận vương có không ít người tới, chút nữa hắn và Điền Tứ lại đây sẽ mang theo cấm vệ của Dực Vệ ty.”

Trình Sưởng “Ừm”.

Sài Bình là người có khuôn mặt hiền từ nhưng lòng dạ độc ác, hiện giờ trên núi đầy người của tuần tra ty của y, nếu y thấy hắn, khó đảm bảo sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Lúc này bọn họ có ít người, sự xuất hiện của hắn không những chẳng giúp được cho Vân Hy, thậm chí còn có thể liên lụy đến nàng.

Không bằng tạm thời chờ ở đây, xung quanh bến phà có nhiều người đi lại, còn có quan sai đóng quân, người của Sài Bình có phát hiện hắn cũng không dám ra tay.

Trình Sưởng không có thời gian giải thích quá nhiều, chỉ nói với Vân Hy: “Nếu A Cửu rơi vào tay Sài Bình sẽ lành ít dữ nhiều, nàng đi trước kéo thời gian, ta ở đây chờ Điền Tứ, chút nữa sẽ đến.”

Vân Hy gật đầu, mượn con ngựa ở bến phà, đánh ngựa chạy lên núi.

Lúc trước còn có du khách nhộn nhịp trên núi Trường Huy, giờ này đã bị quét sạch.

A Cửu bị bốn binh vệ của tuần tra ty áp giải quỳ bên ngoài Vọng Nguyệt đình, khóe miệng, cánh tay phải và sau lưng của nàng đều chảy máu, là vết thương mới đánh nhau vừa rồi.

Những người này định moi manh mối từ miệng nàng? Nằm mơ đi.

Lưu phủ doãn đi theo bên cạnh Sài Bình, không dám nói lời nào.

Thật ra sáng nay, lúc Sài Bình sai người xuống ao để tìm chứng cứ, ông đã đoán được Sài Bình nghi ngờ A Cửu, nhưng ông nghĩ, dù sao A Cửu cũng là người của Vân Hy, Sài Bình nghi ngờ nàng cũng sẽ chờ về lại Kim Lăng, bẩm báo với Lăng Vương mới hạ lệnh truy bắt, không ngờ vị Sài đại nhân nhìn mặt hiền từ nhưng thủ đoạn sắc bén như thế, không nói hai lời, sai người bắt sống A Cửu.

Lưu phủ doãn thấy tình thế không ổn, vội vàng phái người đi thông báo cho Vân Hy và Trình Diệp.

Minh Uy tướng quân, ngự sử trung thừa, ông không dám làm mất lòng ai.

Ông chỉ hy vọng hai nhóm này muốn đấu ở đâu cũng được, miễn là đừng đấu trên địa bàn của ông, lỡ như phía trên hỏi trách nhiệm, mũ cánh chuồn rơi xuống đất là nhẹ.

Sài Bình nhìn bộ dạng cắn răng quật cường của A Cửu, không nói gì.

Y đã đối phó với nhiều người như vậy. Bọn họ không có gì ngoài sự cứng cỏi, muốn moi gì từ miệng của nàng, có ép cũng không được, chỉ có một cách, phải tìm ra điểm yếu của nàng trước.

Sài Bình ra lệnh ngắn gọn: “Chuẩn bị xe, áp giải về kinh.”

“Vâng.” Tào giáo úy đáp, sai người trói A Cửu, đẩy nàng đi xuống núi.

Đi được nửa đường thì thấy Vân Hy bước nhanh lên, giơ tay cản mọi người, lạnh giọng hỏi: “Sài đại nhân có thể giải thích, vì sao đụng đến người của ta?” ~_~

Sài Bình không nói, Tào giáo úy chắp tay với Vân Hy: “Chắc tướng quân không biết, sáng nay Sài đại nhân điều tra kẻ đã trộm huyết thư, tìm được chứng cứ ở trong ao ngoài nha môn, là bộ đồ đen mà kẻ trộm mặc hôm đó.”

“Chỉ là một bộ xiêm y mà thôi, đây là lý do đại nhân bắt giữ hộ vệ của ta?”

Sài Bình nói: “Một bộ đồ đen không thể chứng minh cái gì, nhưng, có một vết đao trên cổ tay phải của bộ đồ đen. Ngày lá thư bị trộm, Vương bộ đầu đuổi bắt kẻ trộm đã làm trầy. Bản quan vừa kiểm tra trên cổ tay phải của Tần hộ vệ và phát hiện vết thương tương tự, định đưa nàng về Kim Lăng thẩm vấn. Như thế nào, tướng quân có gì khó hiểu hay sao?”

Vân Hy nói: “A Cửu là người binh nghiệp, trên người có thương tích là chuyện bình thường, làm sao Sài đại nhân chứng minh được vết thương trên cổ tay phải của A Cửu là do trộm huyết thư hôm đó? Vừa rồi Sài đại nhân sai người đuổi bắt A Cửu, cái đám không có mắt kia đã thêm không ít vết thương ở trên người nàng đúng không? Sài đại nhân muốn nghi ngờ A Cửu, bổn tướng quân cũng không nói hai lời, nhưng nghi ngờ cũng nên nói có sách mách có chứng. Tại sao Sài đại nhân không mời y bà kiểm tra vết thương của A Cửu cũng không muộn.”

Sài Bình biết mục đích của Vân Hy là giữ chân y, mỉm cười, tránh nàng, đi xuống núi.

Vân Hy cản lại, nhìn chằm chằm Sài Bình nói: “Huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung là bị trộm trong phủ nha Dương Châu, muốn xen vào quản lý thì cũng nên là Dương Châu phủ, nếu không thì còn có Hình Bộ, còn có Đại Lý Tự. Sài đại nhân phụng mệnh của Lăng Vương tới đây hỗ trợ, không phải phụng thánh mệnh, khi nào Ngự Sử Đài có thể ra lệnh cho tuần tra ty bắt người?”

Sài Bình nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Chắc Minh Uy không biết, trước khi bản quan rời khỏi Kim Lăng, kim thượng đã hạ lệnh cho tam ty tiếp nhận vụ án hoàng cung bị trộm. Tuy bản quan nhận lệnh của Lăng Vương đến đây, nhưng bản thân là người của Ngự Sử Đài, hỏi đến vụ án này cũng không quá đáng. Theo như bản quan biết, Tần hộ vệ đã xin tướng quân cho nghỉ bảy tám ngày trước, từ đó không thấy tung tích. Bảy tám ngày trước là thời gian bản đồ phòng thủ của Binh Bộ bị mất phải không?”

“Thật ra bản quan cũng không tin Tần hộ vệ trộm huyết thư, nhưng hết thảy quá trùng hợp, bất đắc dĩ mới đưa nàng về Kim Lăng thẩm vấn. Ngược lại Minh Uy tướng quân năm lần bảy lượt bao che cho nàng, e rằng vừa trông coi vừa ăn trộm, vừa ăn cướp vừa la làng, cũng liên quan đến vụ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ chứ gì?”

“Sài Bình!” Lúc này, A Cửu lạnh lùng nói, “Ngươi muốn bắt thì bắt, muốn thẩm vấn thì thẩm vấn, ta đã nói rồi, chuyện về huyết thư và bản đồ phòng thủ của Binh Bộ không liên quan đến ta. Ngươi hãm hại ta thì thôi đi, đừng hòng liên lụy đến tướng quân!”

Xe tù áp giải phạm nhân đã được chuẩn bị dưới chân núi.

Sài Bình mặc kệ hai người, lạnh lùng nói: “Mang đi!”

Chắp tay đi xuống núi.

Vân Hy nhớ tới những lời Trình Sưởng đã nói, nếu A Cửu rơi vào tay Sài Bình sẽ lành ít dữ nhiều, nhất thời không thể lui, cắn răng, rút kiếm từ thắt lưng, lao tới, buộc hai binh vệ áp giải A Cửu phải rút lui.

Tuy nhiên Tào giáo úy đã chuẩn bị, thấy tình hình như vậy, nhanh chóng kéo A Cửu tránh đi, đồng thời nhìn xung quanh, ra lệnh binh vệ của tuần tra ty ngăn cản Vân Hy.

Nhất thời đánh nhau kịch liệt, Lưu phủ doãn thấy trận này, nhắm mắt lại, trong lòng chợt lạnh, thầm nghĩ, xong rồi.

Sài Bình hơi nheo mắt, y không biết Vân Hy đang kéo thời gian làm gì, nhưng biết rằng cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.

Hắn sửa tay áo, lấy một con dao găm trong tay áo ra, đặt vào cổ A Cửu, nhàn nhạt gọi: “Vân tướng quân.”

Dao nhẹ như nước, kề sát cổ A Cửu, sắp đâm vào da thịt.

Vân Hy thấy thế, lập tức rút tay lại, tức giận: “Sài Bình! A Cửu là hộ vệ có phong hàm của triều đình, ngài muốn làm gì!”

“Không có gì.” Sài Bình cười, “Bản quan chỉ muốn nhắc nhở tướng quân, nếu tướng quân tiếp tục cản trở, đao kiếm không có mắt, đả thương hộ vệ của ngài thì không tốt đâu.”

“Sài Bình.”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng từ dưới chân núi truyền lên.

Sài Bình hơi sửng sốt, cảm thấy giọng nói hết sức quen thuộc.

Lạnh lùng, sạch sẽ, mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao, y vừa nghe thấy, ngực bỗng lạnh toát.

Y nhìn xuống núi, trên con đường núi, có một người đang chậm rãi đi về phía y.

Một bộ y phục màu trắng, rõ ràng tựa như thần tiên trên trời, nhưng lệ khí bao quanh hắn lại biến hắn thành vô thường nơi địa ngục.

Rõ ràng trời đang trong sáng, đột nhiên gió nổi lên, mây đen cuồn cuộn phía chân trời, khu vực xung quanh cũng tối đi.

Sài Bình sững cả người, mồ hôi lạnh tuôn như mưa trước ngực, không thể tin được mình đã nhìn thấy ai.

Vân Hy nhân cơ hội bước tới, dùng kiếm đẩy dao găm của Sài Bình ra, kéo A Cửu, mang theo nàng lui vài bước, đáng tiếc Tào giáo úy còn tỉnh táo, thấy thế đã tàn nhẫn cắn răng, rút kiếm đặt lên cổ A Cửu.

“Sài đại nhân không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã giết người rồi à?” Trình Sưởng lạnh giọng nói.

Hai chữ “giết người” rơi vào tai Sài Bình khiến y kinh hoảng.

“Tam, Tam công tử?”

Trình Sưởng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên bật cười, nhàn nhạt nói: “Cũng đúng, loại chuyện thế này, không phải là lần đầu tiên Sài đại nhân làm.”

Nụ cười của hắn lạnh buốt, sương mù lạnh lẽo lượn lờ ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn, gương mặt dịu dàng như sinh ra từ lửa, càng tăng thêm chút sắc bén của sương tuyết.

Sài Bình chấn động trong lòng, y đã trơ mắt nhìn Trình Sưởng bị nhốt trong biển lửa.

Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Tựa như ma quỷ đầu thai, Sài Bình nhất thời hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời.

Sài Bình không nói nên lời, Lưu phủ doãn ở bên cạnh cũng bị sốc không nói nên lời.

Ông cẩn thận dụi đôi mắt lồi, đỡ cái cằm xuýt nữa rơi xuống đất, kinh ngạc và kiềm chế bước lên trước, mơ màng hỏi: “Tam công tử, à không, điện hạ, sao ngài ở đây?”

Tam công tử đã mất tích một năm, cấm quân không những lục tung Kim Lăng mấy lần, thậm chí cũng tìm ở các châu phủ lân cận, vì sao không thấy tung tích của hắn?

Trình Sưởng chưa đáp, Sài Bình đã phản ứng trước.

Đúng rồi, Tam công tử mất tích đã lâu, ngay cả Tông Thân Vương phủ đã làm tang lễ, không có nhiều người biết hắn còn sống trên đời. Hiện giờ Lăng Vương điện hạ nắm quyền, ít ngày nữa sẽ là trữ quân, nhất định không thể xảy ra sai lầm vào lúc này. Trình Sưởng có bản lĩnh, nếu để hắn sống sót trở lại Kim Lăng, triều đình chắc chắn sẽ bị xáo trộn, chỉ có thừa dịp hôm nay giải quyết hắn, mới có thể tránh những rắc rối trong tương lai mãi mãi.

Sài Bình nghĩ đến đây, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn, đang định ra lệnh cho người của tuần tra ty ra tay, chợt có một nha sai từ dưới chân núi lên báo: “Điện hạ, Sài đại nhân, Vân tướng quân, Lưu đại nhân, tiểu quận vương nghe nói núi Trường Huy xảy ra chuyện nên mang theo người của Dực Vệ ty lên núi.”

Nhất thời thấy một hàng cấm vệ mặc xích giáp sải bước đi tới, tới gần, Trình Diệp vái chào Trình Sưởng: “Điện hạ.”

Hắn vừa đến chân núi thì nghe người ta nói rằng vương thế tử của Tông Thân Vương phủ xuất hiện trên núi, tuy hắn khiếp sợ, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường.

Vân Hy tìm Tam công tử lâu như vậy, trời xanh không phụ người có lòng, lần trước ở Đông Hải, chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Trình Diệp thầm thở dài và hỏi: “Sao điện hạ ở Dương Châu?”

“Bổn vương bị kẻ gian làm hại lúc trước, phải tới Dương Châu để ẩn náu.” Trình Sưởng nhìn qua Sài Bình, nhàn nhạt nói, “Sài đại nhân vừa nói, lúc trước Tần hộ vệ xin Vân tướng quân cho nghỉ, biến mất bảy tám ngày, nghi ngờ là đến Tuy Cung trộm bản đồ phòng thủ? Không giấu Sài đại nhân, bảy tám ngày nay, Vân tướng quân phái Tần hộ vệ tới Dương Châu để bảo vệ bổn vương.”

Hắn nói tới đây, giọng trở nên lạnh lẽo: “Còn không thả người!”

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng, mọi người xung quanh đều sợ hãi, đám binh vệ của tuần tra ty nhìn Sài Bình, rồi nhìn Trình Sưởng, nhất thời phải ném binh mâu xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play