Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Lyxciv

Cậu không rõ vì cái gì tất cả mọi người đều khẳng định Alpha lớn đã chết.

Cậu không tin.

Cậu không tin là bởi vì có lý do, vào lúc buổi tối đến cậu đã tận mắt nhìn thấy, thời khắc ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Alpha lớn sẽ xuất hiện.

Vẫn là bộ quần áo lúc trước hắn mặc khi ra cửa, vẫn còn rất sạch sẽ, không có máu cũng không có thương tổn, hắn nhìn cậu cười ngây ngốc, còn nói bé con của bọn họ rất đáng yêu.

Omega nhỏ có điểm ủy khuất nói với Alpha lớn, mọi người đều nói hắn đã chết rồi.

Alpha lớn nghe đến đó thường sẽ không nói lời nào, chỉ là cười cười nhìn cậu.


Hộ sĩ nghe được tiếng nói chuyện, lúc mở cửa vào, nhìn phòng bệnh xung quanh sau đó liếc nhìn Omega nhỏ một cái.

Chỉ có một mình cậu, cũng không biết cậu lúc nảy nói chuyện với ai, vẫn một mình lầm bầm lầu bầu.

***

Một tháng sau, Omega nhỏ ôm con gái xuất viện.

Sắc mặt cậu điềm tĩnh, khí chất cậu ôn nhu, nhìn vẫn giống một người bình thường.

Hộ sĩ phụ trách phòng bệnh cậu lôi kéo mấy người nhiều chuyện, nói Omega nhỏ không nên xuất viện, mà hẳn là nên đi xem bác sĩ tâm lý.

Quá đáng thương, mới vừa sinh hài tử đã mất đi trượng phu của mình.

Tiểu tỷ muội nói, cô ấy cũng phát hiện cậu ấy thường xuyên nói chuyện với không khí.

Hộ sĩ gật đầu, khẳng định là thương tâm khổ sở, xuất hiện ảo giác.

Omega nhỏ mang theo bé con cùng hủ tro cốt về nhà, đã lâu không có người ở, trong nhà bụi bám dày đặt, bằng hữu sau khi dàn xếp tốt mọi chuyện, khuyên Omega nhỏ nên bớt đau buồn sau đó cũng rời đi.

Omega nhỏ thu thập gian nhà bên dưới, đột nhiên bé con oa oa khóc lớn, Omega nhỏ lại luống cuống tay chân uy sữa cho bé con.

Một tay ôm hài tử, cậu nhìn Alpha lớn trước mặt nói, trong nhà không có tiền, làm sao bây giờ.

Alpha lớn ôn nhu nói, để anh đi ra ngoài kiếm tiền.

Omega nhỏ lắc đầu, không cần, anh ở nhà, em không muốn anh đi ra ngoài, anh ở nhà chăm sóc bé con của chúng ta được không, em sẽ ra ngoài làm công.

Alpha nhỏ ngây ngốc mà nhìn bé con trong lòng ngực Omega nhỏ, chậm rì rì mà nói, anh chiếu cố Nhị Nguyệt không tốt.

Hắn nói, vợ ơi, anh cũng chiếu cố em không tốt.

Omega nhỏ dồn dập mà đánh gãy lời nói của đại Alpha, ôm chặt hài tử, sau đó cúi đầu: "Em đã biết, anh đừng nói nữa".

Alpha lớn ôn nhu lại đau thương mà nhìn Omega nhỏ, sau lại không tiếp tục nói chuyện nữa.

Omega nhỏ không muốn dùng số tiền bồi thường kia, Alpha của cậu không có chết, cậu vì cái gì phải dùng số tiền không may mắn đó.

Nhưng là không có biện pháp, Nhị Nguyệt sinh non, thân thể không tốt, bé phải thường xuyên đến bệnh viện, thường xuyên đi lại, thẻ ngân hàng cũng đã không còn dư bao nhiêu tiền.

Nhị Nguyệt không thể rời khỏi cậu, sau đó không còn cách nào, Omega nhỏ chỉ có thể dùng số tiền kia.

Sau khi đi rút tiền đã là buổi chiều, Omega nhỏ ngồi ở trong phòng ngơ ngẩn phát ngốc, Alpha lớn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, nói không có gì, dùng đi, chỉ cần Omega nhỏ cùng Nhị Nguyệt tốt là được rồi.

Thời điểm Nhị Nguyệt ba tháng, Omega nhỏ ôm bé con đi xem bác sĩ, ở trên hành lang đụng vào một nam nhân tây trang giày da.

Nam nhân kia vẻ mặt không kiên nhẫn, Omega nhỏ liên tục xin lỗi, sau khi nam nhân kia thấy rõ mặt cậu, liền giống như là thấy quỷ, lắp bắp nói không nên lời.

Trong lòng Omega nhỏ tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng vẫn là ôm hài tử tránh một bên, rời đi.

Trước khi đi cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân một cái, lại rũ mắt xuống.

Cậu ôm bé con rời đi một lúc sau, đối với Nhị Nguyệt trong lòng ngực nói, thúc thúc kia cùng ba ba con lớn lên có vài phần giống nhau.

Chúng ta về nhà tìm ba ba con.

Nam nhân tây trang rời khỏi bệnh viện, gọi điện thoại báo với ba y, thấp giọng nói: “Ba, con vừa rồi gặp được Omega của anh, còn có…… một đứa nhỏ.”

Ba y ở trong điện thoại đối với y nói: “Không lộ ra dấu vết gì chứ?.”

Em trai: “Không có, nhưng mà cậu ấy ……”

Phụ thân: “Trở về.”

Y thở dài mà treo điện thoại, về đến nhà, không khí trong nhà cũng không tốt hơn, y biết là vì cái gì, bởi vì anh y bị nhốt ở lầu 3.

Anh trai y bị người ta tính kế đến nổi trở thành một kẻ ngốc, bác sĩ cũng không chắc sẽ chữa khỏi cho hắn, người thừa kế thành cái dạng này, người tức giận nhất chính là phụ thân. Đồng thời còn phải đối với người bên ngoài giấu giếm tin tức.

Em trai thay đổi quần áo, đi lên lầu 3, anh y bị nhốt ở bên trong, ngày ngày đều muốn ra ngoài.

Mấy ngày đầu hắn lớn gan hết ném lại đập vỡ tất cả đồ vật trong phòng, sau đó lại bị ba hắn đánh, hắn sợ hãi rốt cuộc cũng chịu ngoan ngoãn.

Cửa kính được trang bị thành loại trong suốt, bởi vì sợ hắn tự mình hại mình.

Đệ đệ đi đến trước cửa, nhìn anh trai y đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Anh hai y là một Alpha đỉnh cấp, dung mạo vốn là nghịch thiên, lại bị người âm mưu hãm hại trở thành một kẻ ngốc, tiêm vào người hắn thuốc làm thay đổi dung mạo, làm hại người nhà hắn tìm không thấy hắn.

Nếu không phải vì hắn xảy ra tai nạn, đối chứng DNA, không biết bọn họ còn phải tìm bao lâu. Vì không cho người bên ngoài phát hiện hắn còn sống, chỉ có thể ngụy trang ra tin tức hắn đã chết.

Chỉ là đáng thương cho Omega kia của anh hai y.

Đáng tiếc, chỉ là một Omega bình thường, sẽ không có khả năng được nhà bọn họ chấp nhận, trừ khi đầu óc của anh trai y cả đời đều trị không hết.

Alpha lớn nhìn thấy có người tới, dựa vào trên cửa, dùng cánh tay vô số vết thương chồng chất đập cửa, cầu xin, đã vô số lần hắn cầu những người này: "Tôi muốn vợ, tôi muốn Nhị Nguyệt, cầu xin cậu cho tôi trở về".

Vợ sắp sinh, em ấy không có tôi không được.

Tôi còn chưa ôm được Nhị Nguyệt.

Tôi nói rồi, tôi muốn ở bên cạnh bọn họ cả đời.

Phụ thân của Alpha lớn dò hỏi bác sĩ: "Con trai tôi khi nào có thể chữa khỏi". Bác sĩ nói nếu làm phẫu thuật, sẽ có vài phần nắm chắc.

Bác sĩ nói, có năm thành năm bại, chịu làm không.

Đương nhiên phải làm, con hắn như thế nào có thể biến thành một kẻ ngốc.

Phụ thân lại hỏi: "Nó hiện tại điên cuồng như vậy, muốn tìm Omega kia, có biện pháp gì không".

Bác sĩ tự hỏi nửa ngày, sau đó nói: "Có thể thôi miên thử xem, tẩy não, đem đoạn ký ức thiếu gia lưu lạc bên ngoài lúc trước xóa sạch".

Đệ đệ vừa lúc muốn vào thư phòng, nghe được những lời này, liền nói: “Kỳ thật cũng không cần thiết, con cảm thấy cho anh hai tự mình chọn sẽ tốt hơn.”

Em trai: “Dù sao cũng là người của anh hai, con của anh hai.”

Phụ thân lạnh lùng nói: “Anh con không đánh dấu Omega kia, cậu ấy còn có thể tìm một Alpha khác, vì cái gì một hai phải là anh con chịu.”

Em trai không nói gì: “Nhưng là…… nếu về sau đầu óc anh hai được chữa khỏi, chưa chắc sẽ lựa chọn Omega kia, bác sĩ đã nói, hiện tại đầu óc anh hai hỏng rồi, tính cách cũng thay đổi. Trước kia anh hai bình tĩnh như vậy, chính là người thừa kế ưu tú, con cảm thấy anh sẽ không xử trí theo cảm tính.”

Em trai: “Hơn nữa tính cách anh con ba còn không biết sao, nếu là để anh biết không được anh đồng ý, tự tiện động vào ký ức của anh, anh ấy sẽ rất tức giận.”

Phụ thân nghe vậy có chút trầm tư, bởi vì thể diện cho nên ông ta không để mọi người biết ông có chút sợ con trai mình.

Bình thường Alpha lớn xác thật làm người sợ hãi.

Bác sĩ hỏi, phải làm sao.

Phụ thân nói, làm.

Em trai nóng nảy: “Ba!.”

Phụ thân: “Con cũng nói, chờ đầu óc ca con về sau tốt hơn, chúng ta ai cũng đều quản không được hắn, vạn nhất hắn vẫn là bị ma quỷ ám ảnh, cường ngạnh muốn đem Omega kia cưới về, ta không thể mạo hiểm như vậy. Con đừng quên, anh con còn có hôn ước.”

Em trai: “……”

Giải phẫu đã định, là vào tháng 10.

Alpha lớn bị trói vào phòng giải phẫu.

Nhị Nguyệt đã được tám tháng tuổi, bé mở đôi mắt to tròn, khuôn mặt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng. Omega nhỏ ôm bé con trong lòng ngực, có điểm buồn rầu mà nghĩ, Nhị Nguyệt lớn lên quá xinh đẹp, tháng trước đi kiểm tra tin tức tố, thế nhưng là cấp S.

Cậu là cấp bậc bình thường, Alpha lớn cũng là cấp bậc bình thường.

Cậu là bình thường thanh tú, Alpha lớn cũng là bình thường anh tuấn.

Đứa nhỏ này rốt cuộc giống ai đây.

Nhị Nguyệt ở trong lòng Omega nhỏ ngọ nguậy, giương cái miệng nhỏ, thổi bong bóng, nói ra từ đầu tiên trong cuộc đời: “pa, pa.”

Đồng thời ở một nơi khác, Alpha lớn ở trên giường bệnh mở mắt.

Đầu óc hắn trống rỗng, trong hỗn loạn, lại có loại dự cảm, làm hắn nâng lên cánh tay.

Hắn thấy trên cánh tay mình, bị dùng đồ vật bén nhọn, cắt ra thật sâu bốn chữ, đã kết thành sẹo.

Hà Nhan.

Nhị Nguyệt.

Thời điểm Nhị Nguyệt được một tuổi, Hà Nhan lại lần nữa ra cửa tìm việc.

Trước khi đi cậu sẽ đem bé con gửi ở nhà trẻ, tan tầm trở về mới đón bé.

Ở trong nhà, Alpha lớn sẽ không thể làm chuyện gì cả, Hà Nhan kỳ thật có chút không bình tĩnh, hoặc là trốn tránh hiện thực.

Cho nên đã tự nhiên mà chấp nhận như vậy rồi, Alpha lớn không cần ăn cơm, không có nhu cầu sinh lý, chỉ là đơn giản mà tồn tại, lưu lại bên người cậu.

Hà Nhan đương nhiên không cảm thấy chính mình sinh bệnh.

Người bị bệnh, đều không cảm thấy chính mình có bệnh.

Đối với bên ngoài cậu thực khỏe mạnh, bình thường, thiện lương, cũng ôn nhu.

Cậu thay đổi chỗ làm, vẫn là cùng công tác ngoại ngữ có quan hệ.

Rất nhanh công ty bọn họ đã bị công ty lớn thu mua, Hà Nhan liền phải theo công ty đến địa chỉ mới.

Đó là một tòa nhà rất lớn, tầng cao nhất nghe nói chỉ cần đạp đạp chân đã có thể làm thành phố A động đất.

Cậu cũng nghe nói Thái tử của tập đoàn là một đỉnh cấp Alpha.

Bọn họ ngày thường cũng chưa từng gặp qua cái gọi là đỉnh cấp Alpha.

Đương nhiên, mặt vẫn là nhìn thấy, báo chí tạp chí đều có.

Ngày thường nam nữ đồng sự của Hà Nhan đều ảo tưởng gặp được Thái Tử gia.

Đáng tiếc Thái Tử gia sao có thể cùng người thường dùng chung một cái thang máy, tự nhiên sẽ không giống phim truyền hình ngẫu nhiên như vậy gặp được.

Hà Nhan đã làm một ba ba, ngày thường đều là dùng ánh mắt hiền từ nhìn các đồng sự phát hoa si.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play