Mấy giờ sau, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay của thành phố S. Khi máy bay dừng hẳn, Thành Quyết ôm Kiều Thượng Ngu đứng lên, hắn vẫn đan chặt mười ngón tay với cậu rồi dắt cậu bước xuống máy bay.
Sau đó lên chiếc xe đã đậu chờ sẵn, khung cảnh ngoài cửa xe lướt nhanh qua.
Thành Quyết ôm eo Beta, cọ sống mũi cao vào gáy và vành tai của cậu. Kiều Thượng Ngu nghiêng đầu nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài, bỗng chốc không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ.
Một hồi lâu sau, cậu từ tốn lên tiếng: “Mẹ anh sẽ không đồng ý cho tôi và anh ở bên nhau.”
Thành Quyết nghe vậy, bỗng dừng cái tay đang vuốt ve cậu lại, hắn nhướng mày, kiêu căng hỏi: “Tại sao phải cần mẹ anh đồng ý chuyện anh và em sống với nhau?”
Kiều Thượng Ngu nhíu mày: “Không được người nhà đồng ý, sẽ không hạnh phúc.”
Thành Quyết nghe vậy, khịt mũi xem thường: “Hạnh phúc hay không hạnh phúc, đều do anh quyết định.”
“…”
Kiều Thượng Ngu thấy Thành Quyết không nghe lọt tai, vì vậy dứt khoát im miệng không nói nữa.
Cậu nghiêng đầu sang, khẽ mím môi, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững.
Beta của hiện tại so với năm năm trước đã có sự thay đổi rất lớn.
Khi đó, cậu ngây thơ hồn nhiên, lại chăm chỉ hiếu học, hồi còn học đại học, Beta chỉ biết học và học, Thành Quyết rất thưởng thức dáng vẻ cầu tiến này của cậu.
Bây giờ, sau khi hắn mất trí nhớ, Beta đã hoàn toàn lột xác thoát khỏi sự u mê và ngây thơ ngốc nghếch trước kia, chỉ còn lại lạnh lùng.
Ánh mắt lạnh nhạt mặc kệ sự đời, thái độ hờ hững vô tâm…
Hoàn toàn là dáng vẻ trái ngược với cậu của quá khứ, nhưng Thành Quyết lại không ghét bỏ, không chỉ có vậy, hắn trái lại càng thêm khao khát.
Nếu nói Kiều Thượng Ngu của quá khứ chỉ khiến hắn muốn hôn và đánh dấu từng phút từng giây, vậy thì Kiều Thượng Ngu của hiện tại lại khiến hắn muốn nhốt cậu ở trong phòng, không ai được phép thấy cậu trừ hắn ra.
Thậm chí là khỏi mặc quần áo, chờ hắn tan làm về nhà là có thể đè cậu lên tường, tùy ý ôm hôn làm bậy, một lần lại thêm một lần, đến khi toàn thân cậu nhuốm đầy pheromone của hắn, đến khi cậu mang thai con của hắn.
Thành Quyết híp đôi mắt u ám suy nghĩ, cảm thấy rất muốn làm ngay tại đây.
Bây giờ Kiều Thượng Ngu rất được yêu thích, nghe nói không chỉ có Omega Giản Diệc Phồn kia, lúc cậu và Giản Diệc Phồn chưa đăng ký kết hôn, trong công ty có rất nhiều người xem cậu là bạn đời lý tưởng, ai cũng đều rục rịch muốn thử tỏ tình với cậu.
Alpha, Omega, Beta… Đều có đủ hết.
Bà xã bị vô số người ngoài ngấp nghé, làm cho Thành Quyết vốn không có nhiều cảm giác an toàn càng thêm khó chịu hơn, hắn càng nghĩ tâm trạng càng tồi tệ, rồi lại cảm thấy hơi tủi thân.
Nếu không có tại nạn giao thông đáng chết đó… Hắn đã sớm kết hôn với Kiều Thượng Ngu, nói không chừng bây giờ cậu đã mang thai và sinh con cho hắn.
Chứ không sinh ra những chuyện bừa bộn và thừa thãi như Omega tên Giản Diệc Phồn kia.
Không phải.
Nói đúng hơn nếu không phải tại mẹ hắn tự cho là đúng xen vào, và cả đứa em gái ngu ngốc kia nữa… Cho dù có xảy ra tai nạn thì ít ra mọi chuyện sẽ không đi tới nước này.
Trí nhớ của Thành Quyết không tệ, tất nhiên, lòng thù dai của hắn cũng không kém.
Sau khi hắn mất trí nhớ, em gái ngu ngốc và mẹ của hắn ỷ vào việc hắn mất trí nhớ mà tùy tiện làm theo ý mình…
Còn cái tên Bùi Thiểu Khuynh kia nữa…Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Thành Quyết nghĩ đến đây thì sực nhớ ra một chuyện khác, hắn ngẩng đầu lên, tỏ ra ghen tuông hỏi: “Em đã hôn Omega đó chưa?”
Kiều Thượng Ngu bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cậu im lặng không đáp.
Mặc dù đã đăng ký kết hôn với Giản Diệc Phồn, cậu và y chưa từng tiếp xúc thân mật lần nào, nhưng ngoài miệng cậu vẫn là hỏi: “Tôi và cậu ấy kết hôn, cũng đã sống chung một nhà, cho dù là hôn hay lên giường, chẳng phải là rất bình thường sao.”
Thành Quyết nghẹn họng.
Khóe mắt của hắn đỏ lên, ra vẻ tội nghiệp: “Nhưng anh không có, anh không đụng vào Bùi Giác dù chỉ một lần.”
Beta hơi sửng sốt, bởi vì cậu nhớ mang máng Bùi Giác từng nói với cậu là bọn họ tối nào cũng ngủ với nhau.
Có điều chuyện này không liên quan gì đến cậu.
“Thế à.” Cậu thản nhiên đáp.
Thành Quyết không nói gì, ánh mắt của hắn lóe lên sự oán giận.
Alpha mím chặt môi tức giận nhìn Beta, hiển nhiên là tức giận vì giọng điệu hời hợt không quan tâm của đối phương.
Còn Kiều Thượng Ngu thì lại không để ý cơn giận của Thành Quyết, bởi vì cậu nghĩ mình chỉ nói đúng sự thật, cũng chẳng có vấn đề gì to tát.
Trước ánh mắt u oán của Alpha, cậu chợt lạnh sống lưng, sinh ra dự cảm không lành.
Dự cảm không lành này vừa bốc lên trong lòng, ngay một giây sau, cằm của cậu bị một bàn tay to lớn bóp lấy. Tiếp theo, khuôn mặt tuấn mỹ của Thành Quyết chợt áp sát tới cắn một phát vào môi cậu.
Răng nanh của hắn nhẹ nhàng cạ vào môi dưới của Beta, cậu hoàn toàn không lường trước bất ngờ này, cả người cứng ngắc như đá.
Kiều Thượng Ngu hóa đá tại chỗ, đầu óc ngơ ngác quên mất cả phản ứng.
Bởi vì nói đúng ra, trừ hai lần trước bị Thành Quyết hôn phớt ra, đây là lần đầu tiên cậu chân chính bị hôn.
Khoảng cách quá gần khiến cậu quên cả phản kháng.
Trong đầu cậu trống rỗng.
Cậu mở to mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Lúc đầu Thành Quyết chỉ cảm thấy uất ức và tức giận, nhưng nhanh chóng đắm chìm vào nụ hôn này. Hắn rũ mi, cảm xúc trong mắt dần trở nên u ám và điên cuồng.
Thành Quyết bóp cằm Beta, tay còn lại đang ôm eo dần dần dời đến giữ chặt sau gáy cậu, đầu lưỡi của hắn linh hoạt cạy mở răng của cậu ra, sau đó hắn đè cậu lên lưng ghế, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Kiều Thượng Ngu bị cắn bị hôn sâu trong sự ngỡ ngàng, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại, cậu cử động cơ thể cứng đờ, theo phản xạ muốn từ chối. Nhưng vừa nhấc tay lên định đẩy đối phương ra thì lập tức bị nắm lấy rồi giữ chặt ra sau lưng.
Sau đó, cậu không thể động đậy được nữa
…
Hơi thở hòa quyện vào nhau.
Bởi vì bị hôn quá lâu nên tầm mắt của Kiều Thượng Ngu dần trở nên mông lung.
Chẳng cần bị Alpha giữ chặt nữa, cả người cậu sớm đã mềm nhũn ra, mất đi sức lực chống cự.
Đôi mắt của Kiều Thượng Ngu ầng ậng nước, cảnh tượng trước mắt như bị phủ một lớp sương mù mờ ảo.
Cằm bị giữ chặt đến tê rần mất cảm giác, đôi môi cũng vậy, có cảm giác như không thể khép lại được nữa.
Cậu bị hôn đến thở không ra hơi, nhưng Alpha vẫn còn rất sung sức.
Môi của cậu bị hôn đến sưng đỏ, trên vùng cổ toàn là vết hôn chằng chịt, thậm chí chỗ tuyến thể sau gáy còn có thêm một dấu cắn mới toanh, Alpha lại dùng răng nanh của mình đánh dấu cậu thêm một lần nữa.
Cho tới giây phút này, Kiều Thượng Ngu mới sâu sắc cảm nhận được rằng, lúc trước cậu nghĩ Thành Quyết lãnh đạm không thích tiếp xúc thân mật, không có chút dục vọng… Là sai lầm trầm trọng đến cỡ nào.
Kiều Thượng Ngu thở hổn hển, nói ngắt quãng không ra hơi, còn mang theo chút cầu xin hiếm thấy: “Tôi… Tôi không muốn… Hôn nữa…”
Chỉ nói vài chữ ngắn ngủi thôi mà giống như đã hao hết sức lực của cậu.
“Thêm một chốc nữa.” Alpha lại cắn lên môi của cậu, khàn giọng nói.
…
Hơn một tiếng sau, tài xế cho dừng xe trước một căn biệt thự xa hoa.
Khi chiếc xe dừng hẳn lại, tài xế nghiêm túc ngồi ở ghế lái, không dám liếc mắt nhìn lung tung, lên tiếng nhắc nhở: “Thưa ngài, đã đến nơi.”
Nghe tài xế nhắc nhở, lúc này Thành Quyết mới tha cho cái môi tội nghiệp của Beta.
Beta vô lực nằm gục trong lòng Thành Quyết, môi sưng đỏ hết cả lên, trên cổ chi chít dấu hôn nhiều đến phát sợ, hầu như không còn một miếng da lành lặn.
Thành Quyết ôm cậu vào lòng, cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hắn vòng tay ôm eo của Kiều Thượng Ngu, đặt một nụ hôn trên mái tóc rối bời của cậu, sau đó bế người xuống xe.
Đối với Thành Quyết mà nói, hắn rất thích cảm giác ôm đối phương vào lòng vuốt ve, và cảm giác đối phương không thể tự đi bộ, chỉ có thể mặc hắn ôm tới ôm lui.
Như vậy mới khiến hắn cảm thấy hoàn toàn có được Kiều Thượng Ngu, nắm trong tay tất cả mọi thứ của cậu, mà cậu chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.
Lúc này, trên người Kiều Thượng Ngu nồng nặc mùi đàn hương gay mũi.
Nếu không phải cậu là Beta hàng thật giá thật, trên người lại tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm gay mũi như vậy, ai mà không biết còn tưởng cậu là Alpha có pheromone mùi đàn hương, chứ không phải Thành Quyết.
Sau khi được Thành Quyết bế xuống xe, cảnh tượng bên ngoài lập tức đập vào mắt Kiều Thượng Ngu.
Đây là nơi cậu chưa từng đến bao giờ.
Cậu hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng xa lạ trước mặt, trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói vui vẻ của Thành Quyết: “Đây là bất động sản khác của anh.”
“Yên tâm, không có ai khác ở đây ngoài anh.”
Nói xong, Thành Quyết bế Kiều Thượng Ngu bước nhanh vào biệt thự.
Vào bên trong, người hầu trong nhà đã xếp thành hai hàng cúi chào Thành Quyết trở về.
“Ngài Thành đã về.”
Thành Quyết lạnh nhạt đáp lại, sau đó giới thiệu với mọi người về người trong lòng mình: “Đây là chủ nhân thứ hai của các người.”
“Vâng ạ.” Người hầu cung kính đáp.
Thành Quyết giới thiệu xong liền bế Kiều Thượng Ngu lên lầu.
Vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu tỏ ra khó chịu.
Mới nãy ở trên xe, cậu đã được trải nghiệm thể lực khủng bố của Alpha một cách sâu sắc và khó quên.
Thành Quyết bế Beta lên tầng ba, đi tới trước một căn phòng lớn nhất rồi đẩy cửa bước vào.
“Đây là phòng ngủ về sau của chúng ta.”
Kiều Thượng Ngu nghe vậy cứng ngắc cả người, mí mắt giựt giựt liên tục.
Trước vẻ mặt kinh ngạc đến đóng băng của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống chiếc giường kingsize, sau đó hắn đứng bên mép giường, cúi đầu mỉm cười với cậu.
“Bây giờ anh phải ra ngoài xử lý vài chuyện.”
“Nếu cần gì cứ nói với người hầu.”
“Chờ anh về.”
Thành Quyết lại khom người trao cho Kiều Thượng Ngu một nụ hôn sâu, rồi xoay người rời đi.
Cậu thấy Thành Quyết đã đi khỏi, mới thở phào một hơi.
Bên kia, Bùi Thiểu Khuynh đang vùi đầu xử lý công việc, tự dưng sống lưng lạnh toát, còn hắt xì một cái rõ to.
===Hết chương 85===
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT