Kiều Thượng Ngu, em chưa bao giờ thích tôi thật lòng.
Giọng điệu lạnh lùng, sạch sẽ gọn gàng, không chút lưu luyến với quá khứ.
So sánh với Thành Quyết đang nổi giận đùng đùng, Beta quá mức tỉnh táo, giống như dù trời có sập xuống cũng không làm trên mặt Beta lộ ra chút cảm xúc.
Thái độ bình tĩnh của Beta làm bầu không khí xung quanh đang tăng cao vì lửa giận của Alpha dần dần dịu xuống.
Thành Quyết cũng từ từ nguôi giận.
“Tôi ly hôn với Bùi Giác lâu rồi.” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Trước khi em từ chức ở Thịnh Danh.”
Chuyện này thế mà làm cho Beta hơi kinh ngạc.
“À, vậy sao.”
Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu vẫn nói giọng điệu lạnh nhạt, không có thay đổi lớn, lần này hắn không tỏ ra quá xúc động nữa.
Hắn thấy đối phương không tỏ ra kinh ngạc hay hoảng loạn khi biết hắn đã khôi phục trí nhớ, hắn không còn mong đợi Beta trước mặt tỏ thái độ hay phản ứng gì nữa.
Truyện Thám Hiểm“Rời khỏi thành phố S chưa tới một tháng, em đã kết hôn với Omega này… Cho nên, Omega này là người mà em yêu nhất và muốn sống chung cả đời sao?” Thành Quyết không quan tâm hỏi lại.
Tất nhiên là không phải.
Cậu và Giản Diệc Phồn không phải vì yêu thích nhau.
Nhưng giờ giải thích ra thì quá phiền phức, huống chi cậu nghĩ mình không có bổn phận phải giải thích với Thành Quyết.
“Ừm.” Kiều Thượng Ngu đáp ngắn gọn.
Không khí trong phòng càng thêm nặng nề, nhiệt độ cũng hạ xuống.
“Theo đuổi bốn năm, bên nhau một năm… Suốt năm năm đó, trước lúc tôi mất trí nhớ, khi em nói muốn đính hôn với tôi, tôi nói đính hôn quá rườm rà và không cần thiết, tiến tới kết hôn luôn… Nhưng em lại từ chối, nói như vậy sẽ không thỏa đáng và không bền vững.” Thành Quyết nhìn chằm chằm vào Beta, không lạnh không nóng hỏi: “Kiều Thượng Ngu, thế tại sao em lại vội vàng kết hôn với Omega kia, cái gọi là không thỏa đáng và không bền vững của em đâu?”
Kiều Thượng Ngu không nói gì.
Cậu không muốn giải thích.
Mà Giản Diệc Phồn đứng một bên đã bị lượng thông tin khổng lồ trong miệng Thành Quyết dọa khiếp sợ.
Alpha trội…
Tập đoàn Thịnh Danh…
Sếp Thành…
Sếp cũ…
Kiều Thượng Ngu, Kiều Bất Quy…
Trong đầu Giản Diệc Phồn rối loạn lung tung hết cả lên, cuối cùng chết máy.
Thành Quyết thấy Beta không nói lời nào, trên mặt vẫn tỏ ra thờ ơ, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Đôi mắt của hắn nhìn cậu không chớp, trên gò má trắng trẻo tinh xảo lặng lẽ chảy xuống một hàng lệ.
“Năm năm, mà lại thua chưa đến một tháng.”
“Kiều Thượng Ngu.”
Thành Quyết nói giọng khàn khàn, có thể nghe ra tiếng nức nở trong đó.
“Mẹ bị bệnh, em không đến xin tiền tôi, mà lại đến xin tiền mẹ tôi chỉ mới gặp mặt em có hai lần.”
“Tôi thừa nhận, khi đó tôi mất trí nhớ, trong bệnh viện đã có thái độ tồi tệ với em, là tôi sai, tôi không nên làm như vậy, em muốn trả thù, muốn đánh muốn mắng tôi, tôi đều chấp nhận.”
“Tôi không nói ra chuyện trước kia tôi ghét Beta cũng là tôi sai, tôi hối hận, tội của tôi đáng chết vạn lần.”
“Nhưng Kiều Thượng Ngu, em hoàn toàn khác với những Beta kia, nếu tôi thật sự ghét bỏ em, sao có thể để em lại gần tôi, sao có thể đồng ý hẹn hò và đính hôn với em?”
“Nhưng sau khi tôi mất trí nhớ, em không chỉ cho tới bây giờ chưa một lần đến tìm tôi hay gọi một cú điện thoại, thậm chí khi tôi gọi điện cho em, em không chỉ cúp máy, còn nói dối tôi gọi lầm số.”
“…” Kiều Thượng Ngu không nói một lời.
Cậu nhìn bộ dáng suy sụp của Thành Quyết, cảm thấy mông lung khó hiểu.
Hai mắt cậu tỏ ra mờ mịt.
Đối diện, Thành Quyết vẫn tiếp tục nói bằng giọng run rẩy.
“Mẹ bị bệnh… Qua đời… Em không đến tìm tôi, không nói gì với tôi cả, đến khi tôi xuất viện, lần đầu tiên gặp lại tôi, em liền nói dối tôi.” Giọng nói run rẩy của Thành Quyết dần dần trở nên nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù tôi bị mất trí nhớ không biết gì mà kết hôn với cậu út nhà họ Bùi, em không chỉ không tức giận, tỏ ra thờ ơ mặc kệ, mà còn cấu kết với cậu ta để lừa gạt tôi.”
Nói đến đây, đột nhiên Thành Quyết giơ tay bóp lấy cằm của Beta, cơ thể cao lớn của hắn ép sát vào cậu.
“Không muốn tặng quà, cự tuyệt tiếp xúc tay chân, cũng không muốn sống chung với tôi… Tôi nghĩ em chỉ là thích đơn phương thầm mến thôi, nếu tôi mà đáp lại thì em sẽ mất hứng thú với tôi, dần trở nên ghét bỏ tôi.”
“Năm năm đó, tôi dè dặt cẩn thận, không dám để em phát hiện một nửa tình yêu của tôi dành cho em.”
“Là tôi đã sai.”
“Em không phải là đơn phương yêu thầm.”
“Nếu em có chút tình cảm thật lòng với tôi, trong khoảng thời dài làm thư ký bên cạnh tôi, không thể nào không tỏ ra xúc động dù chỉ một lần.”
Kiều Thượng Ngu im lặng.
Đối diện, Thành Quyết nở nụ cười châm chọc.
Hắn cười một cách đau khổ, nhìn mà khiến người ta lạnh sống lưng.
“Nhưng em không có.”
“Kiều Thượng Ngu, em vốn không hề thích tôi.”
Thành Quyết chậm rãi nói ra từng chữ.
“Năm năm đó, cái mà em gọi là theo đuổi, gọi là tình yêu, chẳng qua chỉ là chơi đùa với tôi.”
“Không muốn kết hôn, là vì sớm đã chơi chán, không biết phải thoát khỏi mối quan hệ này thế nào, cho nên mới dùng đính hôn làm cái cớ trì hoãn.”
“Ai ngờ tôi lại đúng lúc mất trí nhớ, em có thể dựa vào đây để thoát thân.”
“Hơn nữa còn vì xóa bỏ những khả năng giúp tôi khôi phục trí nhớ, em đặc biệt đổi tên và đổi ngày sinh.”
“Kiều Thượng Ngu, em thật tuyệt tình.”
“Một khi không còn yêu nữa thì lập tức quay đầu bỏ đi không chút lưu luyến.”
Thành Quyết nở nụ cười tàn bạo, ánh mắt dần trở nên điên cuồng và cố chấp.
“Chơi chán Alpha rồi, nên đổi mục tiêu sang Omega phải không?”
Kiều Thượng Ngu khiếp sợ nhìn Thành Quyết.
Cậu không biết hắn đang nói gì, những gì hắn nói đều vượt khỏi tầm hiểu biết của cậu.
Còn Giản Diệc Phồn đứng một bên hoàn toàn bị lời nói của Thành Quyết dọa sợ choáng váng.
Y đứng co rúm một bên, không dám hó hé lời nào.
Một lát sau, Kiều Thượng Ngu mới nhíu mày, lên tiếng: “Tôi là vì—”
Ai ngờ, cậu vừa mới mở miệng thì thấy Thành Quyết đột nhiên lại cúi người xuống, ghé vào tai cậu nói một cách sâu xa: “Kiều Thượng Ngu, dù em có giải thích thế nào đi nữa, em nghĩ, tôi còn tin những lời em nói à?”
Kiều Thượng Ngu im bặt.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thành Quyết.
Chỉ thấy Thành Quyết từ trên cao nhìn xuống cậu, rõ ràng Alpha đang chiếm thượng phong, nhưng trong mắt hắn lại đong đầy tuyệt vọng và buồn bã.
“Kiều Thượng Ngu, em vẫn luôn nói dối với tôi, sau khi tôi mất trí nhớ, em từ đầu đến cuối đều không nói một câu thật lòng. Mỗi một câu, vĩnh viễn đều là dối trá.”
“…” Kiều Thượng Ngu không thể cãi lại.
“Không biết phải phản bác thế nào, đúng chứ?”
“…”
“Thế nên em cảm thấy…” Alpha thỏ thẻ bên tai Beta, nhưng giọng điệu lại lạnh lẽo vô cùng: “Tôi còn tin một lời nào của em nữa sao, hửm?”
Cậu hoàn toàn im lặng.
===Hết chương 81===