Bên trong phòng bệnh rơi vào bầu không khí im lặng lạ thường.

Không ai nói chuyện, lặng yên như tờ.

Cuối cùng, một bác sĩ đứng ở đầu giường xung phong lên tiếng đánh tan sự im lặng.

“Không phải, anh Thành… Năm nay là năm 2020.”

Thành Quyết kinh ngạc mở to mắt.

Trước vẻ mặt kinh ngạc của Thành Quyết, các bác sĩ nghiêm túc tiến thành kiểm tra não bộ của hắn.

Nhưng sau khi kiểm tra tỉ mỉ, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì bất thường.

Kiểm tra xong, máy móc thiết bị đều được đưa ra khỏi phòng, bác sĩ phụ trách cầm sổ bệnh án, vừa nghiêm túc hỏi vừa ghi chép. 

“Cho nên là… Trí nhớ từ năm 2015 đến 2020, anh đều không nhớ một chút gì sao?”

Thành Quyết mặc đồng phục bệnh nhân, sắc mặt vừa tái nhợt vừa lạnh lùng.

Môi mỏng của hắn khẽ nhếch, vẻ mặt vô cảm trả lời: “Không nhớ.”

“Ngoài cái này ra, anh còn nhớ gì nữa không?” Bác sĩ lại cẩn thận hỏi thêm.

Bác sĩ vừa nói xong, Thành Quyết bị máy móc kiểm tra tới kiểm tra lui trong hai tiếng ngắn ngủi, rốt cuộc trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Ngoài năm năm này ra, tôi cho là trí nhớ của tôi hoàn toàn không có vấn đề.”

Bác sĩ vùi đầu ghi chép tỉ mỉ.

Một bên, khi bác sĩ đang ghi chép thông tin vào sổ bệnh án, đôi mắt của bà Hác chợt lóe lên, sau đó lên tiếng nói: “Con tôi bị mất trí nhớ tạm thời… Hay là cả đời?”

Bác sĩ nhíu mày, trầm ngâm nhìn sổ bệnh án một lúc lâu.

“Theo số liệu kiểm tra được cho thấy, chúng tôi không thể nào đưa ra kết luận chính xác. Có điều quan sát triệu chứng hiện tại của anh Thành… Nếu muốn phục hồi trí nhớ trong thời gian ngắn e là rất khó.”

Bà Hác nhướng mày, sáng tỏ.

Vậy bà ta… Có thể yên tâm.

Bác sĩ nhíu mày nói xong, tiếp tục từ tốn nói: “Anh và bà cứ yên tâm, bệnh viện sẽ thành lập một nhóm chuyên môn tạm thời, nhanh chóng thảo luận và đưa ra phương án chữa trị tốt nhất—”

Bà Hác nghe thế, vẻ mặt thoáng sượng trân.

Bà ta không đồng ý nhưng lại không dám lên tiếng từ chối, sợ khiến Thành Quyết nghi ngờ.

Không ngờ.

Thành Quyết lại thẳng thừng từ chối.

“Không cần.”

Bác sĩ kinh ngạc nhìn hắn.

Bà Hác cũng nhìn hắn với vẻ mặt bất ngờ.

Bác sĩ nhíu mày không hiểu, thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn phục hồi trí nhớ trong năm năm qua sao?”

“Trí nhớ trong năm năm qua…” Chân mày của Thành Quyết nhướng lên, lên tiếng hỏi ngược lại: “Rất quan trọng với tôi sao?”

Bác sĩ bỗng cười gượng.

Bác sĩ tổng hợp lại, sau đó tận tình khuyên bảo: “Chúng tôi chỉ là bác sĩ, không thể đưa ra kết luận chính xác cho chuyện này được, nhưng khó tránh khỏi chuyện này sẽ gây chút rắc rối cho cuộc sống của anh…”

“Rắc rối gì?”

Thành Quyết nghe vậy, đưa mắt nhìn sang bà Hác quý phái sang trọng đứng bên cạnh.

Bà Hác sửng sốt, trong mắt lóe lên tia u ám.

Đôi môi đỏ mọng của bà ta nhếch lên, thong thả nói: “Có lẽ sẽ hơi phiền phức trong công việc.”

“Vậy à.” Thành Quyết lạnh nhạt đáp lại, hiển nhiên không để bụng: “Phiền phức cỡ nào?”

Khóe môi của bà Hác nhếch cao, khoan thai trả lời: “Nói phiền phức thì cũng không phiền phức mấy, nhưng nói không phiền phức thì cũng không hẳn là vậy… Dù sao con có thư kí theo sát, dựa vào năng lực ưu tú của con, về chuyện công việc, chỉ cần tìm thư kí bàn bạc, tập làm quen, tìm hiểu cặn kẽ và nắm vững tình hình là có thể giải quyết công việc đâu vào đấy.”

Bà Hác mềm mỏng khéo léo nói.

Hoàn toàn không đề cập đến ba chữ Kiều Thượng Ngu.

Giống như người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Thành Quyết vậy.

Nghe xong lời nói của bà Hác, câu trả lời của Thành Quyết càng thêm kiên định.

“Nếu đã vậy, xem ra trí nhớ trong năm năm này hoàn toàn không có gì đặc biệt cần phải nhớ lại.”

Thành Quyết vừa lạnh lùng vừa lí trí đáp.

“Tôi ghét phiền phức.”

“Hơn nữa… Tài nguyên chữa bệnh cao cấp của quý bệnh viện, hẳn là nên nhường lại cho bệnh nhân cần chúng hơn tôi, không phải sao?”

Khóe môi của Thành Quyết nhẹ nhàng nhếch lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Không ai phản bác.

Nhóm bác sĩ cười gượng gạo, không nói gì thêm.

Một bên.

Bà Hác nghe câu trả lời của Thành Quyết, hai bàn tay ưu nhã của bà ta đan vào nhau.

Đôi mắt của bà ta hơi cong, trong mắt tràn đầy ý cười.



Cùng trong lúc đó.

Sau khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, Kiều Thượng Ngu hồn xiêu phách lạc, cả người như rớt vào hầm băng, không chút do dự xoay người bước đi

Hai mắt cậu trống rỗng vô hồn, đầu ngón tay lạnh buốt.

Kiều Thượng Ngu đứng ven đường bắt taxi, sau đó vội vã lên xe.

Trên đường đi, Kiều Thượng Ngu ngồi trong xe, cả người run rẩy một cách vô ý thức.

Cậu nhấc tay ôm đầu mình, tinh thần kinh hoàng hoảng loạn, sợ hãi không dứt.

Làm sao mẹ lại đổ bệnh?

Không phải mẹ luôn khỏe mạnh sao?

Liệu mẹ sẽ nhanh chóng khỏi bệnh chứ?

Trong đầu cậu hỗn loạn rối bời, mất hết hồn vía.

Nửa tiếng sau, taxi dừng lại trước tòa bệnh viện trung ương thành phố.

Kiều Thượng Ngu lảo đảo xuống xe, chạy tới khu vực cấp cứu.

Cậu thở hồng hộc, bộ dáng chật vật.

Chạy nhanh tới khu vực cấp cứu, Kiều Thượng Ngu đến quầy đón tiếp ở khu vực cấp cứu, hốt hoảng nói tên của mình.

“Hộc… T… Tôi là người nhà của bệnh nhân Kiều Vận…”

Kiều Vận là tên của mẹ cậu.

Năm xưa sau khi cha cậu qua đời, cậu liền đổi sang họ mẹ.

Y tá ở quầy đón tiếp nghe thấy tiếng cậu liền ngẩng đầu, đưa cho Kiều Thượng Ngu một tờ biên lai, cùng với thông báo làm phẫu thuật. 

Kiều Thượng Ngu đưa tay nhận lấy.

Y tá chỉ vào góc phải trên tờ biên lai và tờ thông báo phẫu thuật: “Sau khi đọc xong nội dung của biên lai và thông báo phẫu thuật, xác nhận không có sai sót, kí tên vào góc phải, rồi đến quầy viện phí kế bên để đóng tiền.”

Kiều Thượng Ngu cúi đầu nhìn tờ thông báo phẫu thuật, trong đầu mông lung mờ mịt.

Cậu hoang mang luống cuống, giọng nói run rẩy.

“Mẹ tôi… Là bị bệnh gì? Sao lại cần phải làm phẫu thuật?”

“Chúng tôi không rõ tình huống cụ thể, đến lúc đó anh Kiều có thể đi hỏi bác sĩ.”

Y tá lắc đầu, tiếp tục lên tiếng đề nghị: “Bây giờ anh kí tên vào biên lai và thông báo phẫu thuật đi ạ, bệnh nhân làm phẫu thuật quan trọng hơn.”

Kiều Thượng Ngu luống cuống đáp lại, nhanh chóng kí tên mình vào.

Sau khi kí tên vào hai tờ giấy, cậu cầm biên lai và tờ thông báo phẫu thuật đi sang quầy viện phí.

“Xin chào, tôi tới để đóng tiền.”

Kiều Thượng Ngu lễ phép chào một tiếng, đồng thời đưa biên lai và tờ thông báo ra.

Nhân viên ngồi sau cửa kính đưa tay nhận lấy, sau đó cúi đầu nhìn máy vi tính trước mặt.

“Tiền phẫu thuật và tiện thuốc men, tổng cộng tất cả là 103577 tệ.” (~374 triệu hmm…)

Kiều Thượng Ngu khẽ sửng sốt.

Cậu lắp bắp lên tiếng hỏi: “Một… Một trăm ngàn sao?”

Nhân viên gật đầu: “Đúng vậy.”

Kiều Thượng Ngu lấy di động ra, xem số dư trong tài khoản của mình.

Hơn một trăm ngàn.

…Vừa đủ.

Kiều Thượng Ngu thở phào một hơi, dùng di động chuyển khoản viện phí.

Đóng tiền xong, nhân viên chỉ tay về phía khu vực cho người nhà ngồi chờ, lên tiếng đề nghị: “Giải phẫu cần tốn thời gian, anh Kiều có thể sang khu vực đó để ngồi chờ.”

Kiều Thượng Ngu gật đầu cảm ơn, sau đó nhận lấy tờ biên lai đã đóng tiền, xoay người đi tới khu vực được hướng dẫn để ngồi đợi.

Kiều Thượng Ngu bất an lo sợ ngồi xuống, cả người như ngồi trên bàn chông.

Rốt cuộc mẹ cậu bị bệnh gì?

Rất nghiêm trọng sao?

Tại sao phải làm phẫu thuật?

Trong lòng cậu sợ hãi không thôi, không thể kiềm chế đầu óc suy nghĩ lung tung bậy bạ.

Không biết đợi bao lâu, có một bóng người thân quen hối hả chạy vào bệnh viện.

Bóng người kia khom người chống tay lên gối thở hổn hển, vẻ mặt hốt hoảng.

Thấy bóng người quen thuộc kia, hai mắt Kiều Thượng Ngu sáng lên, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, nghẹn ngào kêu một tiếng với người nọ: “Dì Từ…”

Dì Từ là một Omega, bạn thân chí cốt của mẹ Kiều.

Cũng là người yêu thương cậu nhất khi cậu còn bé ngoài mẹ cậu.

Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, những năm gần đây, không hiểu tại sao thái độ của dì Từ với cậu dần trở nên lạnh nhạt hờ hững. 

Rõ ràng hồi nhỏ dì Từ rất yêu thương cậu, sau khi cậu tốt nghiệp ra trường thì tỏ ra lạnh lùng xa cách, cậu không biết bản thân đã làm sai điều gì.

Nhưng đối với Kiều Thượng Ngu mà nói, cho dù bây giờ dì Từ đối xử lạnh lùng với cậu thế nào đi nữa, ngoài mẹ Kiều ra, dì Từ mãi mãi là người thân nhất của cậu.

Thấy bóng người của Kiều Thượng Ngu, dì Từ tay xách túi da cá sấu đang đi bỗng dừng lại, đột nhiên quay đầu sang nhìn cậu.

Vẻ mặt của cô sầm lại.

Cô đạp giày cao gót bước nhanh đến trước mặt Kiều Thượng Ngu.

Trên trán của dì Từ đầy mồ hôi, hiển nhiên là sốt ruột chạy đến đây.

Kiều Thượng Ngu thấy dì Từ, khóe mắt đỏ hoe, lên tiếng kêu: “Dì Từ… Mẹ con…”

Chát—

Một cái tát vang dội.

Theo tiếng tát vang lên, mọi người xung quanh quay đầu nhìn về phía Kiều Thượng Ngu và dì Từ.

Chớp mắt Kiều Thượng Ngu trở thành tâm điểm chú ý của cả bệnh viện.

Má trái vừa rát vừa đỏ bừng, vô cùng đau đớn, Kiều Thượng Ngu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

Kiều Thượng Ngu ngơ ngác mờ mịt hỏi: “Dì Từ…?”

Dì Từ nhìn vẻ mặt hoang mang của cậu, cười lạnh nói: “Đây là cái tát tôi thay mẹ cậu tát cậu.”

Kiều Thượng Ngu lẩm bẩm, nhỏ giọng hỏi: “Tại, tại sao…?”

Dì Từ nhếch mép, không đáp mà hỏi ngược lại: “Thì ra cậu còn nhớ đến mẹ cậu à? Tôi còn tưởng trong đầu cậu chỉ có gã Alpha kia, không còn cần mẹ cậu nữa.” 

Kiều Thượng Ngu há mốc miệng cứng lưỡi, vô thức lên tiếng phản bác.

“Con, con không có…”

“Cậu không có cái gì?!” Dì Từ nghiêm nghị trách mắng: “Cậu có biết mẹ cậu bị bệnh bao lâu rồi không? Cậu có biết mẹ cậu bệnh nghiêm trọng đến mức nào không? Cậu không biết cái gì cả, cậu chỉ biết cả ngày đi theo sau mông gã Alpha kia, làm một thằng liếm chó! Người ta vốn không hề thích cậu, nhưng cậu lại suốt ngày lấy mặt nóng dán mông lạnh, nịnh nọt lấy lòng người ta rất vui vẻ! Thậm chí còn không thèm về nhà ngó mẹ mình lấy một lần! Có đàn ông rồi không cần mẹ nữa chứ gì? Kiều Thượng Ngu, lúc trước tôi thương yêu cưng chiều cậu bao nhiêu, bây giờ nhìn bộ dạng này của cậu, thật khiến tôi thất vọng bấy nhiêu.”

Cậu nói không nên lời, đầu óc trống rỗng.

===Hết chương 8===

Tác giả có lời muốn nói: Để tránh có bạn đọc hiểu lầm diễn biến, tôi phải bỏ bớt vài câu thoại ORZ.

Mặc dù thương bạn Ngu nhưng mong dì Từ tát thêm vài cái cho bạn í tỉnh ta:<

Thấy tác giả gắn thêm tag song khiết, nhưng công thụ sẽ đăng ký kết hôn với người khác, khó có thể song khiết lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play