Sau khi khôi phục trí nhớ, hắn đã không còn phải khổ não phân biệt thật giả trong lời nói của Kiều Thượng Ngu nữa.
Thành Quyết nhớ lại từng lời nói dối bâng quơ, từng lời nói dối khác một trời một vực với sự thật của Kiều Thượng Ngu, khóe môi khẽ nhếch.
Kiều Thượng Ngu nói dối hết lần này đến lần khác với vẻ mặt thản nhiên như thường, chẳng khác gì đang trần thuật lại sự thật.
Khó trách khi mất trí nhớ, hắn không biết gì bị cậu lừa xoay vòng vòng.
Trong phòng ngủ rộng lớn, Thành Quyết im lặng ngồi bên mép giường.
Môi của hắn mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt trở nên ác liệt giống như có thể đâm thủng người khác.
Sau khi nhớ lại tất cả, những nghi ngờ và mê mang trước đó đều trôi theo biến mất sạch.
Trước khi mất trí nhớ, Kiều Thượng Ngu ở trước mặt hắn vâng vâng dạ dạ, khúm núm sợ sệt, trông vừa rụt rè vừa đáng thương.
Nhưng sau khi hắn mất trí nhớ, tính cách lẫn vẻ ngoài của cậu đều thay đổi cực lớn.
Trơ mặt nói dối, thái độ lạnh lùng hời hợt…
Thành Quyết nhấc tay vuốt tóc mái rối bời ra sau đầu, lộ ra ánh mắt tối đen.
Có lẽ vì một phần nguyên nhân mẹ cậu qua đời, như vậy có thể giải thích được.
Thế nhưng trong khoảng thời gian cậu làm thư ký cho hắn, tính ra cũng khá lâu, vậy mà hắn chưa từng thấy Kiều Thượng Ngu có bất kỳ ý định muốn vãn hồi mối quan hệ với hắn.
Cho dù hắn đã từng hèn mọn cầu xin trước mặt cậu, nhưng đối phương không hề có dấu hiệu gọi là hồi tâm chuyển ý.
Cậu đúng là tâm địa sắt đá.
Thậm chí còn cứng hơn cả sắt đá.
Hay là nói… Từ lúc bắt đầu, cậu chưa từng một lần thích hắn thật lòng.
Nhớ lại những chuyện xảy ra giữa hắn và Kiều Thượng Ngu sau khi mất trí nhớ, Thành Quyết cho là câu trả lời không cần phải kiểm chứng thêm làm gì.
Nếu Kiều Thượng Ngu thật lòng thích hắn, vậy tại sao khi mẹ cậu nằm viện, trong hoàn cảnh đường cùng mạt lộ đó, cậu vẫn không có lấy một lần đến tìm bạn trai cũ là hắn đây để xin tiền?
Tới tìm hắn xin tiền không phải thích hợp hơn là tìm mẹ hắn chỉ mới gặp mặt hai lần sao?
Thành Quyết nghĩ đến mẹ mình thì lập tức nhớ lại những việc mà bà ta đã tự tiện chủ trương sau khi hắn mất trí nhớ.
Trước khi mất trí nhớ, mẹ hắn chỉ gặp mặt Kiều Thượng Ngu có hai lần.
Lần đầu tiên là ở trường học, khi đó vừa mới vào năm nhất, nên hắn và Kiều Thượng Ngu chưa quen biết nhau.
Lần thứ hai gặp mặt là sau khi hắn và Kiều Thượng Ngu chính thức quen nhau chưa được lâu.
Khi ấy mẹ hắn không nói gì cả, cũng không tỏ thái độ hay khó chịu ra mặt với Kiều Thượng Ngu, vẫn ung dung quý phái như mọi ngày.
Sau lần gặp đó, mẹ hắn không còn nhắc đến Kiều Thượng Ngu với hắn nữa.
Hắn cứ nghĩ dù mẹ hắn không được xem là yêu thích Kiều Thượng Ngu, nhưng sẽ không đến mức chán ghét cậu.
Nhưng mà, sau khi hắn mất trí nhớ…
Hắn rốt cuộc mới biết, thì ra mẹ hắn lại có cái nhìn như vậy.
Thành Quyết cảm thấy thật hoang đường.
Tình yêu của hắn, cuộc đời của hắn, quyết định của hắn… Tại sao phải để người ngoài nhúng tay vào, thay hắn làm chủ?
Cho dù hắn yêu ai, thân phận đối phương là gì, dáng vẻ có ra sao thì đều là chuyện của hắn.
Hắn là một người trưởng thành, tự biết phân biệt đúng sai.
Không cần bất kỳ ai vì cái cớ là muốn tốt cho hắn mà xen vào, khiến hắn và Kiều Thượng Ngu chia tay.
Cho tới bây giờ Thành Quyết đều không biết người mẹ luôn quý phái sang trọng của hắn, thế mà lại nhúng tay vào chuyện của hắn, xen vào việc của người khác.
Là lỗi của hắn.
Ngay từ lúc bắt đầu, hắn nên thông báo trước với tất cả mọi người, hắn và Kiều Thượng Ngu đang quen nhau, và cũng là chuyện riêng của hắn, không liên quan đến bọn họ.
Là hắn quá kiêu ngạo và tự đại.
Không.
Phải nói là hắn đã sai ngay từ lúc bắt đầu.
Lẽ ra hắn không nên dè dặt cẩn trọng làm gì, cũng không nên kiềm chế bản tính của mình mà cho Kiều Thượng Ngu sự tôn trọng đáng buồn cười đó, như là nếu cậu muốn hay không muốn thì đều tôn trọng cậu…
Là hắn đã sai.
Sai quá sai.
Lẽ ra hắn không nên làm như vậy.
Trước mặt Kiều Thượng Ngu, hắn không nên kiềm chế nội tâm và bản tính xâm lược độc chiếm của một Alpha, trong đầu hắn nghĩ gì thì nên làm theo cái đó.
Thành Quyết biết sai là có thể thay đổi.
Nếu đã biết lỗi, vậy bây giờ sửa lại vẫn còn kịp.
Kết hôn với người khác?
Không sao, hắn không quan tâm.
Thành Quyết nghĩ đến bây giờ Kiều Thượng Ngu đã kết hôn với một người ngoài, bèn cười khẽ một tiếng, mà tiếng cười này chỉ khiến người ta lạnh gáy.
Kết hôn thì sao?
Cho dù có mang thai thì phải là của hắn, chỉ được là của hắn.
Không chừa thủ đoạn nào.
Cho dù có cướp đoạt, hắn cũng phải nắm chặt trong tay.
Hắn cũng không nên cho Kiều Thượng Ngu tự do.
Lúc trước hắn nghĩ Kiều Thượng Ngu không thích đụng chạm tay chân, vì thế suốt năm năm qua hắn phải đè nén bản tính Alpha của mình, trong năm năm đó, hắn chưa một lần đụng vào người cậu.
Trong năm năm đó, giữa bọn họ không có bất kỳ hành động thân mật như ôm hôn.
Một đôi yêu nhau, cho dù có kiềm chế đến mấy nhưng cũng không tránh khỏi những lúc tình ý mận nồng dâng cao mà mất kiểm soát.
Mà Kiều Thượng Ngu lại không có.
Từ trước đến nay cậu chưa từng có cảm giác tình tự khó nén.
Alpha vẫn luôn có tính dục dồi dào nhất, và là giới tính có sự chiếm hữu mạnh nhất.
Alpha trội thì càng khủng hơn.
Cái này không liên quan đến kỳ nhạy cảm, mà là bản tính duy nhất và khủng khiếp nhất của Alpha.
Cho dù nhìn Thành Quyết bên ngoài lạnh nhạt, thanh tâm quả dục, như thể trong từ điển của hắn không hề có hai chữ dục vọng. Nhưng xét về mặt sinh học, hắn và những Alpha khác hoàn toàn không khác gì nhau.
Chẳng qua là trong mắt hắn, Kiều Thượng Ngu không thích tiếp xúc da thịt, vì thế hắn mới cố gắng kiềm nén bản tính của mình, không chạm vào đối phương.
Trong năm năm này, mỗi lần đến kỳ nhạy cảm là hắn đều dùng thuốc ức chế để vượt qua.
Trước mặt Kiều Thượng Ngu, hắn chưa một lần bộc lộ dục vọng khủng bố của mình.
Từ lúc học ở trường đến sau khi tốt nghiệp, hắn biết hoàn cảnh của đối phương khó khăn, vì thế vừa mới tốt nghiệp là hắn liền dọn ra khỏi dinh thự nhà họ Thành và mua một căn hộ riêng.
Hắn vốn dự định sẽ để Kiều Thượng Ngu tới Thịnh Danh làm thư ký của mình.
Nhưng không ngờ sau khi đối phương tốt nghiệp đã tự mình đến xin phỏng vấn ở một công ty khác.
Mặc dù quy mô không lớn bằng Thịnh Danh, hơn nữa trong mắt hắn lại không có triển vọng gì, nhưng nếu cậu thích làm việc ở đó thì cứ chiều theo ý cậu vậy…
Với lại khi biết địa chỉ công ty của Kiều Thượng Ngu, hắn dứt khoát mua một căn hộ ở gần đó.
Hiển nhiên là muốn Kiều Thượng Ngu dọn vào ở chung với hắn.
Mặc dù chỗ này cách Thịnh Danh khá xa, nhưng hắn có tài xế riêng đưa đón, vì thế chuyện này không là vấn đề lớn lao.
Chỉ là hắn không ngờ, Kiều Thượng Ngu lại hoàn toàn không có ý định sống chung với hắn, cậu thuê một căn hộ cách công ty của cậu một quãng đường xa, đã thế còn không mua xe, không chịu để hắn đưa đón trong khi hoàn cảnh của cậu lại đang khó khăn.
Suy nghĩ này thậm chí chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
Mà hắn cho là, chỉ cần hắn đáp ứng đính hôn với Kiều Thượng Ngu thì cậu và hắn sẽ sống chung với nhau, cậu sẽ chủ động hôn hắn, bằng lòng tiếp xúc thân mật với hắn… Cuối cùng tất cả đều không tồn tại.
Cũng không liên quan đến quan niệm bảo thủ.
Kiều Thượng Ngu vốn không có ý định tiếp xúc thân mật với hắn.
Sự yêu thích và theo đuổi của cậu, chẳng qua chỉ là một cách gọi mà thôi.
Cậu chỉ nghĩ đến bề mặt, chứ không hề muốn nghĩ sâu thêm.
Mà sự theo đuổi của cậu chỉ là đơn phương một phía, không cần hắn phải hồi đáp.
Có lẽ đối với Kiều Thượng Ngu mà nói, một bên đơn phương tỏ tình cũng đã đủ khiến cậu cảm thấy thỏa mãn.
Cậu không cần hồi đáp tình cảm.
Nếu Thành Quyết mà hồi đáp, ngược lại sẽ khiến cậu thấy phiền phức.
Vì thế cậu mới không muốn giữ chiếc nhẫn, không muốn sống chung với hắn, cũng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ hắn.
Lại liên tưởng đến ‘tôn trọng’ mà Thành Quyết tự cho là đúng kia, giờ nhìn lại không khỏi cảm thấy buồn cười và ngu ngốc.
Có điều không sao.
Hắn đã biết sai rồi.
Thành Quyết nghĩ đến đây, đôi mắt tối đen sâu thẳm lẳng lặng nhìn cái hộp đối diện.
Hắn cẩn thận đóng nắp hộp lại và khóa kỹ.
Đúng là hắn không thích đeo bám không tha.
Cứ mãi dây dưa chỉ khiến người ta thêm căm ghét.
Nhưng Kiều Thượng Ngu là không giống.
Hắn có thể phá lệ vì Kiều Thượng Ngu.
Thành Quyết khóa kỹ cái hộp xong, cẩn thận mang về chỗ ở hiện tại của mình.
Về đến biệt thự, hắn đặt vào két sắt rồi khóa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho thư ký.
“Chào sếp Thành, sếp có gì muốn phân phó ạ?” Thư ký Omega cung kính hỏi.
“Dời lại toàn bộ lịch trình mấy ngày nay.”
“Sao ạ?” Thư ký Omega hơi sửng sốt, rồi khổ sở nói: “Nhưng thưa sếp, ngày mốt có một hoạt động rất quan trọng…”