Cho dù biết Kiều Bất Quy vì tiền mới tiếp cận hắn, đồng thời nói dối hết lần này đến lần khác, vậy thì thế nào?
Sau khi Kiều Bất Quy nghỉ việc ở Thịnh Danh, không qua mấy ngày liền rời khỏi thành phố S.
Cậu bỏ đi quyết tuyệt như vậy, không hề có chút lưu luyến, cho dù trước kia xem như cậu thật sự vì tiền mà tiếp cận hắn, nhưng cũng đã là chuyện của quá khứ.
Bây giờ Kiều Bất Quy không có phân nửa tình cảm nào dành cho hắn cả.
Dù biết rõ đối phương đã không còn cảm tình nhưng bản thân vẫn mặt dày đuổi theo dây dưa… Bộ mặt đó thật sự quá đáng ghét và phiền phức.
Đeo bám một tình yêu đã nguội lạnh.
Chỉ có thể nhặt về căm ghét và phẫn nộ.
…
Thành phố B.
Bên chỗ Kiều Bất Quy.
Sáng sớm hôm sau, khi được sự cho phép của bệnh viện, Kiều Bất Quy chở Giản Diệc Phồn và mẹ Giản đến cục dân chính.
Trong xe, mẹ Giản nhìn kiểu bài trí xung quanh, không khỏi kinh ngạc.
“Tiểu Kiều à, chiếc xe này chắc đắt tiền lắm nhỉ.”
“Không đắt ạ.” Cậu hời hợt nói.
“Vậy thì tốt…” Mẹ Giản thở dài một hơi: “Đế giày của bác hơi bẩn, rất sợ làm dơ xe, sẽ phải tốn tiền vệ sinh, cũng may là không đắt…”
Giản Diệc Phồn muốn nói lại thôi, y suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói ra giá tiền hơn chín trăm ngàn. Hai mươi phút sau, tòa cao ốc của cục dân chính xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
Ở bãi đậu xe, Giản Diệc Phồn nhanh nhẹn đỡ mẹ Giản xuống xe.
Mẹ Giản ngửa đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, kích động nắm chặt cánh tay của con trai.
“Cuối cùng mẹ cũng được nhìn thấy…” Mẹ Giản thở hổn hển: “Có thể thấy Giản Giản của mẹ…”
“Mẹ nói chuyện từ từ thôi.” Giản Diệc Phồn lo lắng nói.
Sau khi hai mẹ con Giản Diệc Phồn xuống xe, Kiều Bất Quy cũng bước xuống theo.
Sau khi xuống xe, cậu đứng trước cửa xe ngửa đầu nhìn tòa cao ốc cục dân chính trước mặt, cứ thế im lặng một lúc.
Cậu rơi vào hồi ức.
Mẹ cậu đã từng mong muốn được nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cậu sau khi kết hôn…
Kiều Bất Quy lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích, cậu nghiêng đầu nhìn mẹ Giản.
“Bác đưa tay đây.” Cậu nói: “Để con đỡ bác vào.”
Mẹ Giản phất tay, từ chối bàn tay vươn tới của Kiều Bất Quy, đồng thời gạt luôn tay của Giản Diệc Phồn ra.
“Mẹ chỉ là bệnh, chứ không phải bị tàn tật.” Mẹ Giản ho nhẹ một tiếng, nói giọng khàn khàn: “Tự mẹ đi.”
Nói xong, bà liền cố gắng đứng thẳng người lên, nhấc chân bước nhanh vào cục dân chính.
“Hay mẹ để con đỡ mẹ vào…”
“Mẹ đã nói không cần!”
“Nhưng mẹ…”
Giản Diệc Phồn lo lắng đi theo sau lưng mẹ Giản.
Kiều Bất Quy dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, im lặng nhấc chân đi vào.
Sắp sửa đăng ký kết hôn với người khác, đối tượng kết hôn còn là một Omega quen biết chưa bao lâu, nhưng trong lòng Kiều Bất Quy không có chút lo lắng hay khẩn trương nào.
Ba người đi vào cục dân chính, bên trong, các nhân viên đang bận rộn làm việc.
Mặc dù ba người họ đến khá sớm, nhưng lúc này trước quầy đăng ký đã có mấy cặp đôi đang đứng xếp hàng, chờ tới lượt mình đăng ký và chụp ảnh.
Bên trong cục dân chính nhìn đâu cũng thấy tình ý nồng nàn.
Khung cảnh này làm cho tâm trạng của mẹ Giản tốt hơn bao giờ hết, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hẳn ra.
“Thật tốt…” Mẹ Giản nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nguyện vọng cuối cùng và duy nhất của bà, không phải là muốn Giản Giản của bà tìm được đối tượng để kết hôn, mà là hy vọng trước khi bà nhắm mắt xuôi tay, Giản Giản của bà có thể tìm được một bến đỗ có thể nương tựa và bầu bạn cả đời.
Mặc dù thời gian tiếp xúc và làm quen với cậu Beta tên Kiều Bất Quy này không lâu, nhưng giác quan thứ sáu mách cho bà biết, đây là người đáng giá để tin cậy và giao phó.
Gả Giản Giản cho cậu, tuyệt đối không có vấn đề.
Trong khi mẹ Giản đang nghĩ ngợi trong lòng, bên kia, Kiều Bất Quy lặng lẽ lấy sổ hộ khẩu trong túi ra.
Giản Diệc Phồn mím môi, hít một hơi thật sâu, cẩn thận lấy sổ hộ khẩu trong túi của mình ra.
Mẹ Giản ngồi một bên, nhìn chằm chằm với hai mắt tỏa sáng.
Kiều Bất Quy cầm sổ hộ khẩu của mình và của Giản Diệc Phồn đặt chung một chỗ, rồi bước tới trước quầy đăng ký.
Khi đứng trước quầy đăng ký, Giản Diệc Phồn đang bấn loạn trong đầu bỗng đưa tay nắm lấy cổ tay của đối phương.
“Khoan đã.”
Kiều Bất Quy nghiêng đầu nhìn sang, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ dễ thấy.
“Anh… Anh Kiều…”
“Sao?”
“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Omega ngước đôi mắt to tròn nhìn sếp của mình, trong mắt tràn ngập ý đấu tranh.
“Cậu không muốn?” Kiều Bất Quy hỏi.
“Không phải.” Omega nhanh chóng phủ nhận: “Tôi thì không sao, nhưng tôi sợ sau này anh sẽ hối hận…”
Kiều Bất Quy nghe Omega nói vậy thì không tỏ thái độ gì, cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy hai cuốn sổ hộ khẩu đặt lên quầy đăng ký theo thứ tự.
Giản Diệc Phồn hơi mím môi, không nói thêm nữa.
“Kiều Bất Quy, anh Kiều phải không ạ?” Nhân viên hỏi.
“Vâng.”
“Giản Diệc Phồn, anh Giản phải không ạ?”
“Vâng! Là tôi!” Giản Diệc Phồn gật đầu thật mạnh.
“Xin hai anh chờ một lát, chúng tôi đi kiểm tra lại thông tin hộ khẩu.”
Nhân viên nói xong, lật sổ hộ khẩu ra bắt đầu gõ lạch cạch trên máy tính, kiểm tra thông tin của mỗi người.
Mấy phút sau, nhân viên kiểm tra thông tin xong, đẩy tới hai xấp giấy khá dày.
“Trước khi đăng ký thân phận chồng chồng chính thức, hai anh hãy đọc kỹ thông tin trong đây.”
“Nội dung trong đây có liên quan đến cuộc sống sau khi kết hôn của hai anh, vô cùng quan trọng, yêu cầu phải xem hết toàn bộ!” Nhân viên nghiêm túc dặn dò.
Kiều Bất Quy nhận lấy, tùy tiện lật xem vài tờ.
Nội dung trong đây không ngoài dự tính của cậu.
Kiều Bất Quy lướt xem một chốc rồi đặt xuống, sau đó, nhân viên lại đẩy tới một tờ đơn đăng ký, cậu nhanh chóng đặt bút điền đầy đủ thông tin cá nhân, sau đó quả quyết ký tên vào góc phải cuối tờ giấy.
Bên kia, bởi vì nghe nhân viên nói nội dung trong đây rất quan trọng nên Giản Diệc Phồn không dám chậm trễ, lập tức nhận lấy rồi đọc nghiêm túc.
[Sau khi hai bên đăng ký kết hôn ở cục dân chính, cuộc sống sau hôn nhân trừ tài sản trước khi cưới ra, tất cả đều là tài sản chung của hai bên, bao gồm tài sản và khoản nợ…]
[Sau khi kết hôn, một trong hai bên nếu có xảy ra tai nạn nghiêm trọng, bên còn lại có thể…]
[Muốn ly hôn cần phải được bên còn lại chấp thuận…]
Giản Diệc Phồn càng đọc càng cảm thấy nội dung này không phải dành cho y đọc, mà là trưởng phòng Kiều.
Y đọc tiếp thêm hai trang nữa, cuối cùng không nhịn được kéo nhẹ tay áo của Kiều Bất Quy, nói nhỏ: “Trưởng… Trưởng phòng Kiều… Tôi cảm thấy anh nên xem cái này…”
“Không cần thiết.”
“Nhưng nội dung trong đây nó…”
“Tôi biết là gì.” Kiều Bất Quy lạnh lùng nói, sau đó đẩy tờ đơn đăng ký đến trước mặt Giản Diệc Phồn: “Điền đi.”
Giản Diệc Phồn muốn nói lại thôi, cuối cùng đành ngoan ngoãn cầm bút điền xong tờ đơn.
Hai người điền thông tin và ký tên xong xuôi, liền nộp cho nhân viên trước quầy.
Nhân viên cầm hai tờ đơn kiểm tra lại thông tin, khi chắc chắn không có chỗ nào bị điền sai, sau đó giơ tay lên chỉ về phía quầy làm việc bên kia.
“Tiếp theo hai anh sang đó thay áo, để chụp hình.”
Giản Diệc Phồn nghe vậy lên tiếng nói cảm ơn, rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế.
Kiều Bất Quy cũng đứng dậy đi theo.
Quay lại chỗ mẹ Giản đang ngồi đợi, Giản Diệc Phồn lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Mẹ ơi, đăng ký xong rồi, bây giờ phải sang bên kia thay quầu áo và chụp hình.”
Mẹ Giản nghe vậy, theo phản xạ bật hỏi: “Mẹ có thể đi theo xem không?”
Giản Diệc Phồn mờ mịt: “Con không biết người ta có cho người nhà theo không nữa…”.
ngôn tình hayKiều Bất Quy nghe hai mẹ con họ nói chuyện, cậu trực tiếp gọi lại một nhân viên gần đó, lễ phép hỏi có thể dẫn người nhà đi theo xem chụp hình không.
Nhân viên nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhưng nhanh chóng đáp: “Có thể, nhưng người nhà không được quấy rầy đến công việc của các nhân viên khác, không thể ồn ào mất trật tự, cũng không được tùy tiện đi xung quanh.”
Mẹ Giản vội vàng gật đầu: “Không sao, không sao!”
Nhân viên nghe mẹ Giản bảo đảm tuân theo, lại dặn dò thêm vài điều cần lưu ý rồi rời đi.
Giản Diệc Phồn ôm cánh tay của mẹ Giản, nhẹ nhàng lắc lắc: “Đi thôi mẹ, chúng ta cùng sang đó.”
Mẹ Giản ho nhẹ một tiếng, vừa cười cười nói nói với con trai mình vừa đi tới chỗ chụp hình.
Sau khi tới nơi, nhân viên nói với mẹ Giản: “Mời người nhà đứng đợi bên này.” Nói xong, lại nhìn về phía hai người Kiều Giản: “Mời hai anh đến chỗ thay quần áo, sau đó ra đứng trước ống kính, chờ hiệu lệnh của thợ chụp ảnh.’
Giản Diệc Phồn lễ phép gật đầu, đi theo Kiều Bất Quy vào chỗ thay quần áo.
Nhân viên làm việc tác phong nhanh nhẹn chuẩn bị sẵn áo sơ mi trắng và quần tây đen, Kiều Bất Quy mặc áo sơ mi và quần tây vào rồi đi ra khỏi phòng thay đồ trước tiên, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mẹ Giản đang chờ một bên len lén gạt lệ.
Cậu im lặng, giả vờ như không thấy.
Mẹ Giản nhác thấy Kiều Bất Quy ra khỏi phòng thay đồ, bà làm như chưa có gì xảy ra vội vàng lau nước mắt, sau đó nở nụ cười dịu dàng với cậu: “Tiểu Kiều mặc bộ này trông tuấn tú hẳn ra.”
Nói xong, bà ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: “Bác cảm thấy mấy Alpha kia tới đăng ký kết hôn mặc không đẹp bằng con.”
Cậu nghe mà ngơ ngác, lập tức nói cảm ơn.
“…Cảm ơn bác.”
Mẹ Giản phất tay: “Cái này mà cảm ơn làm gì, thấy con rể của mình đẹp trai thì khen thôi, đúng không nào?”
Kiều Bất Quy bật cười khanh khách, cười xong, cậu gượng gạo nói: “Bác nói đúng.”
Mẹ Giản cười hai tiếng trấn an cậu, ánh mắt nhìn cậu cực kỳ hài lòng.
Con rể của bà thật đẹp trai—
Sau khi Kiều Bất Quy thay xong quần áo chưa bao lâu, Giản Diệc Phồn cũng đã thay xong và đi ra.
Khác với bộ đồ vừa vặn trên người Kiều Bất Quy, trông bộ đồ y mặc hình như bị lớn hơn một size.
Quần áo trên người Giản Diệc Phồn rộng thùng thình, giống như trẻ con lén mặc quần áo của người lớn vậy.
Nhưng trong mắt mẹ Giản, y vẫn rất xinh đẹp.
“Giản Giản nhà mình thật xinh đẹp…”
Trên mặt mẹ Giản tràn ngập ý cười, trong giây phút được nhìn thấy con rể và con trai đứng bên nhau, bà có chết cũng không hối tiếc.
Giản Diệc Phồn đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa ngẩng đầu liền thấy sếp Kiều cũng mặc áo sơ mi trắng quần tây đen giống mình.
Y hơi đỏ mặt.
Kiều Bất Quy nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở: “Đi chụp hình thôi.”
“Dạ vâng!”
Giản Diệc Phồn thầm giật mình trong lòng, nhanh chóng tỉnh hồn lại, bước theo đối phương đến sân chụp hình.
Hai người đứng trước ống kính.
“Hai anh đứng gần thêm chút nữa.”
“Gần thêm nữa!”
“Thêm nữa!”
Trước sự thúc giục của thợ chụp ảnh, hai người đứng sát rạt nhau không một kẽ hở.
Giản Diệc Phồn chưa bao giờ đứng gần Kiều Bất Quy như vậy, y khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, cả người cứng ngắc như cột nhà.
Thợ chụp ảnh thấy vậy bèn nhíu mày.
“Động tác thân mật chút! Hai anh tới chụp hình đăng ký kết hôn! Không phải tới chịu cực hình! Cười lên coi!”
Nghe vậy, Giản Diệc Phồn nhếch môi nở một nụ cười gượng gạo và ngây ngô.
Thợ chụp ảnh mới hài lòng.
“Biểu cảm OK, động tác thân mật thêm chút nữa là được!”
Lần này Giản Diệc Phồn thật sự không dám cử động.
Beta thấy vậy, chủ động giơ tay đặt lên vai của Omega.
Cơ thể của Giản Diệc Phồn hơi chấn động, vẻ đỏ bừng từ hai má lan tràn đến hai bên tai.
Lúc này thợ chụp ảnh mới hoàn toàn hài lòng.
“OK! Đúng rồi! Giữ nguyên tư thế! Đứng im!”
Bên kia, mẹ Giản nhìn mà thỏa mãn.
Bà che miệng, khóe mắt chực trào rơi lệ.
Khoảnh khắc tiếng bấm máy chụp hình liên tục vang lên, ý thức của mẹ Giản dần trở nên mơ hồ.
Bà cố gắng đứng vững, không cho mình ngã xuống.
Đến khi thợ chụp ảnh lên tiếng nói ‘OK’ xong, bà mới không thể kiên trì nổi, ý thức chìm vào bóng tối, cơ thể gầy gò ngã nằm xuống đất.
Giản Diệc Phồn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Mẹ— Mẹ ơi—”
===Hết chương 73===