Thành Quyết hít thở dồn dập khiến Kiều Bất Quy hơi kinh ngạc.

Cậu nghiêng mặt sang nhìn hắn, chỉ thấy đối phương nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài hơi rung động, trông cực kỳ khó chịu.

Cậu là lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của Thành Quyết.

Kiều Bất Quy lẳng lặng nhìn Thành Quyết rồi nhanh chóng dời mắt về.

Beta đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình thản như mọi ngày, hoàn toàn khiến người khác khó nhận ra điều bất thường.

Cậu đưa tay ra đỡ Thành Quyết, đồng thời duy trì một khoảng cách thích hợp vừa đủ.

Độ ấm từ lòng bàn tay của Beta chầm chậm truyền tới.

Ý thức của Thành Quyết vừa hỗn loạn vừa hoảng hốt.

Đối phương làm việc ở Thịnh Danh đã được một khoảng thời gian dài, đây là lần đầu tiên chủ động chạm vào hắn.

Cho dù có giữ một khoảng cách vừa đủ nhưng vẫn khiến Thành Quyết cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

Theo sự đụng chạm của Kiều Bất Quy, trong đầu hắn thoáng hiện lên một vài hình ảnh.

Nhưng hắn bị hơi men làm đầu óc mụ mị, hơn nữa hình ảnh vụt thoáng qua rất nhanh, nên hắn không thể thấy rõ nội dung trong đó. 

Thành Quyết cảm thấy hoang mang khi không thể nắm bắt được những hình ảnh cũ hiện lên trong đầu.

Bên kia, Kiều Bất Quy bình tĩnh gọi một nhân viên mặc com lê đen trắng đứng gần đó.

Nhân viên đi tới, cậu đặt ly rượu vào cái khay trên tay nhân viên, rồi lễ phép hỏi: “Xin hỏi hướng đó là chỗ lên tầng trên phải không?”

Nhân viên cung kính đáp: “Thưa quý khách, ở bên kia ạ.”

Nhân viên giơ tay lên, chỉ phương hướng cho Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy nói cảm ơn, sau đó hơi nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Thành Quyết: “Sếp Thành có thể đi bộ được không?”

Vì đề phòng xung quanh có người khác nghe được, nên Kiều Bất Quy nói rất nhỏ.

Giọng nói của cậu vẫn giống như dĩ vãng, lạnh lùng và thờ ơ,

Bất cận nhân tình, khiến không ai có thể đến gần.

Nhưng có lẽ vì nói nhỏ như thỏ thẻ bên tai, không biết là ảo giác hay do rượu cồn làm tê liệt khả năng suy nghĩ của hắn, Thành Quyết đang chìm ngập trong mớ suy nghĩ hỗn loạn loáng thoáng nghe thấy một chút dịu dàng trong lời nói vừa nãy của Kiều Bất Quy.

Kiều Bất Quy… Dịu dàng?

Hai vế không có chút liên quan gì đến nhau.

Nhận biết này khiến Thành Quyết bỗng trở nên hốt hoảng mơ màng.

Sự dịu dàng của Beta khiến hắn vô cùng quyến luyến.

Hắn không trả lời.

Mượn cớ say rượu, hắn lặng lẽ lớn gan từ từ rũ đầu xuống, dụi vào hõm cổ của Beta bên cạnh.

Chẳng qua là hắn cảm thấy đầu óc choáng váng không tỉnh táo, chứ không hề có tâm tư gì khác với Kiều Bất Quy.

Hành động này không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

Thành Quyết tự nói vậy với mình.

Nhỏ giọng hỏi mà không thấy Alpha bên cạnh trả lời, trái lại còn ‘bủn rủn vô lực’ tựa đầu vào vai mình, thân thể của Beta hơi cứng lại, cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Alpha mang theo hơi thở của rượu vang phả lên cổ cậu, cho dù là Thành Quyết trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ đều chưa từng tiếp xúc với Beta gần sát như vậy, cậu hơi mất tự nhiên khẽ nghiêng gò má.

Trước kia, cậu xem Thành Quyết như thần linh trên trời, không dám chủ động thân cận Thành Quyết dù chỉ một chút.

Với cậu mà nói, lúc cậu và Thành Quyết chưa chính thức công khai thân phận, và cũng là trước khi kết hôn, cho dù mà hôn hay nắm tay, hoặc là các hành động tiếp xúc thân mật khác, đều là khinh nhờn Thành Quyết.

Hơn nữa Thành Quyết có tính tình lạnh nhạt, không hề giống với những Alpha trội khác luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì vậy cậu không dám có bất kỳ ảo tưởng gì với Thành Quyết.

Dĩ nhiên, sau khi Thành Quyết đồng ý đính hôn, cậu không phải là chưa từng tưởng tượng ra khung cảnh ân ái thân mật của hai người.

Khi đó, cậu ảo tưởng đó là một khung cảnh cực kỳ ngọt ngào và hành phúc.

Nhưng mà ai ngờ, khung cảnh đó còn chưa thành hiện thực, Thành Quyết lại bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông.

Lúc này, Thành Quyết say rượu chủ động tiếp cận, tuy hai người dính sát rạt vào nhau, thậm chí có thể xem là vượt qua khoảng cách an toàn giữa sếp và nhân viên, nhưng giây phút này, ngoài cảm giác hơi mất tự nhiên ra thì cậu không có cảm xúc gì khác. 

Không có vui vẻ.

Không có ngọt ngào.

Trong đầu cũng không có bất kỳ tâm tư hay suy nghĩ quá trớn nào.

Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh dễ khiến người ta hiểu lầm này.

Cho tới nay cậu vẫn chưa quên thân phận của Thành Quyết.

‘Người đàn ông đã có gia đình’.

Cho dù không có thân phận bạn trai cũ, cậu cũng phải giữ khoảng cách an toàn với một người đã có gia đình như Thành Quyết.

Kiều Bất Quy thấy Thành Quyết không phản ứng, bèn ngẩng đầu nhìn nhân viên đứng trước mặt.

“Xin lỗi, có thể giúp tôi một tay không?”

Một Beta gầy yếu như cậu không thể nào dìu nổi một Alpha cao lớn lên lầu được.

Nam nhân viên trước mặt không cao lớn, trên cổ cũng không đeo vòng ngăn chặn pheromone.

Hiển nhiên là một Beta.

Một Beta có dung mạo không xuất sắc nhưng giọng nói lại tỉnh táo lạnh lùng như cậu khiến nam nhân viên không hiểu sao lại đỏ mặt, làm anh ta cảm thấy hơi sốt sắng và hồi hộp.

“Dạ được… Rất hân hạnh được ra sức vì ngài.”

Nam nhân viên khẩn trương vừa nói vừa đặt cái khay xuống, nhanh chóng bước tới chuẩn bị phụ một tay.

Lúc này, Thành Quyết bỗng cảm nhận có người khác tiến lại gần, lập tức mở hai mắt ra.

Hơi thở xa lạ khiến hắn chán ghét và kháng cự, đồng thời cũng khiến đầu óc choáng váng vì rượu của hắn thanh tỉnh phần nào.

“Tránh xa tôi ra.”

Alpha cất giọng tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo.

Bước chân của nam nhân viên hơi khựng lại, lập tức mang theo sắc mặt trắng bệch lùi ra.

Thành Quyết nhấc tay đỡ trán, cố gắng đứng thẳng người.

Tầm mắt của hắn vẫn còn mông lung.

“Lên lầu ở đâu?” Thành Quyết ậm ờ nói không rõ tiếng.

Kiều Bất Quy sửng sốt, lập tức giơ tay chỉ đường cho Thành Quyết.

“Sếp Thành, ở bên này.”

Thành Quyết chớp mắt tập trung nhìn, sau đó cố gắng tỉnh táo đi theo hướng đã chỉ.

Kiều Bất Quy yên tĩnh theo sau.

Các khách khứa xung quanh nhìn thấy Thành Quyết, lập tức nâng ly rượu trong tay lên tiếng chào hỏi, còn chuẩn bị đi tới trò chuyện vài câu.

Thành Quyết trực tiếp ngó lơ.

Hơi men làm ảnh hưởng đến đầu óc của hắn, khiến hắn không thể tỉnh táo suy nghĩ, hắn lạnh lùng bỏ qua những lời chào hỏi xung quanh, xuyên qua đám người đi thẳng một mạch lên tầng trên.

Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, Thành Quyết bỗng dừng chân lại.

Hắn đứng trước sảnh vào phòng tiếp khách rộng rãi sáng sủa, thân hình cao lớn đột nhiên lảo đảo như sắp ngã.

Hắn đứng tại chỗ, chầm chậm xoay đầu nhìn ra sau lưng.

Giọng nói của Alpha vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng ánh mắt khi say của hắn lại hơi ươn ướt, trông hơi đáng thương và tủi thân.

“Thư ký Kiều.”

“?” Kiều Bất Quy ngẩng đầu.

“Tôi đi không được.”

Alpha lẳng lặng đứng ở đó nói ra những lời này.

Kiều Bất Quy hơi sửng sốt, cậu theo phản xạ nhìn khoảng cách từ đây đến chỗ quầy tiếp tân đằng đó là bao nhiêu, khi thấy không xa lắm, cậu mới lên tiếng nói.

“Tôi đỡ sếp.”

Kiều Bất Quy nói xong liền bước tới, lễ phép nửa cầm nửa đỡ cánh tay của Thành Quyết, cậu để Thành Quyết tựa vào vai mình.

Thân thể của Beta rất gầy, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Thành Quyết tự biết sức nặng của cơ thể mình, một Beta thấp hơn cả một cái đầu vốn không thể chịu được, thế nên hắn chỉ tựa hờ vào vai của Kiều Bất Quy, phần lớn đều nhờ vào lý trí ít ỏi cố giữ vững thăng bằng cơ thể.

Mượn cớ say rượu, Thành Quyết rốt cuộc không nhịn được hỏi ra vấn đề mà bản thân luôn muốn hỏi sau khi biết được thân phận của đối phương. 
“Kiều Bất Quy.”

“Mời sếp Thành nói.”

“Lúc trước chúng ta… Hẹn hò yêu đương thế nào vậy?”

Kiều Bất Quy hơi sửng sốt, cảm thấy bất ngờ trước câu hỏi này.

“Sếp say rồi.” Cậu bình tĩnh nói.

“Tôi chỉ là cảm thấy… Tò mò.”

“Sếp Thành.” Giọng nói của Kiều Bất Quy vừa từ tốn vừa nhẹ nhàng: “Chuyện đã thì hãy để nó qua đi, sếp thật sự không cần phải nghi ngờ và canh cánh trong lòng những chuyện nhỏ nhặt trước kia làm gì.”

Nói đến đây, Beta hơi dừng lại rồi nói tiếp.

“Huống chi, sếp đã kết hôn rồi.”

“Sếp Thành, bây giờ sếp là người đã có gia đình, thật sự không cần phải vướng mắc bạn trai cũ mà sếp vốn không thích, và cũng đã không còn thích sếp.”

Alpha im lặng.

Beta là nhắc nhớ hắn.

Đối phương cũng không thích hắn, cho dù bây giờ hắn phát hiện hắn từng đối xử với Kiều Bất Quy không phải là vô tâm vô tình như người khác đã nói, nhưng dù vậy… Cũng chỉ là tình cảm từ một phía mà thôi.

Trong thoáng chốc, Thành Quyết nhớ lại câu hỏi mà lúc trước bác sĩ đã hỏi hắn ở bệnh viện.

‘Nếu đối phương không phải là Kiều Bất Quy, ngài vẫn sẽ cố chấp muốn khôi phục trí nhớ không?’

Lúc đó, hắn im lặng không trả lời.

Hắn cũng không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng bây giờ trong lòng hắn đã xác định đáp án.

—Không.

Nếu đổi lại là những người khác…

Những kí ức đã qua đi kia…

Năm năm…

Đã không còn quan trọng với hắn nữa.

Trí nhớ của hắn vẫn luôn rất tốt, nhưng lại không nhớ gì về chuyện đã giúp Bùi Giác đuổi cổ những đứa đã bắt nạt cậu ta hồi nhỏ.

Cảm thấy xa lạ như thể là chuyện của người khác.

Nhưng với từng lời từng chữ mà Kiều Bất Quy đã nói với hắn, mỗi một lời nói bịa đặt dối, mỗi một vẻ mặt khi nói dối của cậu, hắn đều nhớ rõ ràng.

Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng đối với hắn, Kiều Bất Quy hoàn toàn khác biệt.

Cơn say khiến một Alpha bễ nghễ trên cao rốt cuộc cũng chịu buông xuống cao ngạo của mình, thừa nhận sự thật.

Bản thân hắn vốn không hề có hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng nếu đối phương là Kiều Bất Quy—

Mượn cớ say rượu, Thành Quyết mím môi, lên tiếng hỏi: “Nếu tôi… Đã ly hôn với Bùi Giác, vậy cậu… Có muốn quen lại với tôi không?”

Kiều Bất Quy lộ ra vẻ mặt lấy làm lạ.

Cậu hoàn toàn xác định Thành Quyết đã xỉn quắc cần câu.

“Không biết.” Cậu trả lời không do dự.

“Tại sao? Không phải cậu rất cần tiền sao? Tôi có thể cho cậu.” Alpha ngập ngừng nói: “Cậu muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho—”

Cần tiền?

Đó chỉ là một lời nói dối của cậu.

Kiều Bất Quy không ngờ, Thành Quyết bị mất trí nhớ thế mà lại hỏi cậu có muốn quen lại với hắn không.

Cũng không ngờ tửu lượng của Thành Quyết lại tệ đến mức chỉ uống một ly đã gục.

Nếu khi còn tỉnh táo, cậu có thể chắc chắn Thành Quyết tuyệt đối không hỏi ra một câu ngớ ngẩn hoang đường như vậy.

Kiều Bất Quy nhếch mép cười giễu cợt.

Sau khi trong lòng chắc chắn Thành Quyết chỉ là say xỉn thuận miệng hỏi, cậu hơi nhếch môi, trả lời qua loa lấy lệ: “Tôi sẽ không quen với Alpha đã từng ly hôn.”

Từng ly hôn.

Thành Quyết hơi sửng sốt rồi phản ứng lại.

Sau đó im lặng không nói gì.

Alpha buồn bã cúi đầu.

Một Alpha trội có thân phận cao quý lần đầu tiên cảm nhận được hai chữ tư ti.

“Lúc đầu tôi là vì mất trí nhớ…”

Đang nói giữa chừng thì ngừng lại.

Bởi vì cho dù hắn có giải thích thế nào thì không thể phủ nhận lúc ban đầu là tự miệng hắn đồng ý chuyện kết hôn.

Hơn nữa còn tổ chức một lễ cưới linh đình hoành tráng, người người đều biết.

Nỗi hối hận vô tận tức khắc xông tới bao trùm lấy Thành Quyết.

Hắn cảm thấy bất lực, muốn òa khóc.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.

===Hết chương 55===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play