Sau khi dì Từ và Kiều Thượng Ngu ôm nhau khóc cả một buổi chiều, dì Từ là người đầu tiên phấn chấn trở lại.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lấy khăn giấy trong túi xách ra lau nước mắt trên mặt mình một cách thô lỗ.
Cô trợn mắt, cố gắng ngăn không cho dòng lệ còn sót nơi khóe mi sắp sửa chực trào ra.
“…Đi thôi.” Dì Từ khàn khàn nói với Kiều Thượng Ngu: “Không thể ở bệnh viện hoài được, chúng ta nên đón mẹ con về nhà, và túc trực bên linh đường cho mẹ con.”
Kiều Thượng Ngu im lặng chốc lát, sau đó lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Cậu âm thầm nuốt hết phần nước mắt còn lại vào.
Một hồi lâu sau, cậu mới bình phục lại tâm trạng rồi mở mắt ra.
“Vâng.” Cậu đáp.
“Chúng ta đi thôi, đi vì mẹ con, vì người bạn tốt của dì…” Dì Từ hơi ngập ngừng, nở một nụ cười tối nghĩa: “Làm ‘thủ tục ra viện’.”
Kiều Thượng Ngu lại lên tiếng đáp.
Dì Từ nói vậy nhưng vẫn lưu luyến nhìn về phía giường bệnh.
Ánh mắt của cô vô cùng quyến luyến.
Người bạn dịu dàng hiền lành của cô… Hy vọng kiếp sau hai người vẫn tiếp tục làm bạn tốt.
Dì Từ đau thương nhìn mẹ Kiều nằm trên giường bệnh lần cuối, sau đó cắn răng quyết tâm xoay người rời đi.
Kiều Thượng Ngu đứng tại chỗ, quay đầu nhìn giường bệnh một hồi lâu.
Cậu cứ đứng mãi đó không nhúc nhích.
Cậu hé miệng muốn nói, nhưng vì quá đau buồn, giống như đã mất khả năng phát âm, cho nên một chữ cũng không thể nói ra miệng. Cuối cùng, cậu im lặng không nói gì.
Trong mắt Kiều Thượng Ngu tràn đầy tĩnh mịch, ảm đạm không ánh sáng.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, sau đó lặng lẽ đi theo dì Từ.
…
Màn đêm thăm thẳm.
Dì Từ đưa mẹ Kiều đến dưới lầu nhà cậu.
Vì không thể khiêng quan tài lên lầu.
Cầu thang quá hẹp, hơn nữa các hộ dân xung quanh lại phản đối, vì vậy linh đường và quan tài chỉ có thể đặt tạm dưới sân của khu chung cư.
Gió đêm lạnh thấu xương.
Trong gió đêm lạnh lẽo, Kiều Thượng Ngu và dì Từ mặc áo tang, trên đầu đội mũ tang bằng vải bố trắng, im lặng đứng bên cạnh quan tài của mẹ Kiều.
Quan tài gỗ màu đen yên tĩnh nằm trước mặt dì Từ và Kiều Thượng Ngu.
Phía trước quan tài là di ảnh trắng đen của mẹ Kiều.
Trong di ảnh, mẹ Kiều nở nụ cười dịu dàng rạng rỡ như ngày nào.
Rạng rỡ đến nỗi cứ nghĩ đó là một bức ảnh trắng đen bình thường, chứ không phải là di ảnh.
Kiều Thượng Ngu cầm ngọn đèn cúng, đứng im lặng không nhúc nhích.
Ánh nến trong tay bị gió lạnh thấu xương ở đây làm chập chờn, cậu không chớp mắt nhìn quan tài màu đen trước mặt, giống như thời gian bị bấm tạm dừng, ngưng đọng lại trong giây phút này.
…
Cùng lúc đó.
Thành Quyết lại nằm mơ thấy ‘ác mộng’ kia.
Nhưng lần này có sự thay đổi.
Mặc dù đối phương vẫn giống như trước bị lớp sương mờ che phủ khuôn mặt, nhưng lần này đối phương không im lặng đối diện với hắn nữa.
Thậm chí còn không cho hắn cơ hội ‘cử động’.
Sau khi hắn tiến vào giấc mơ, hai chân của hắn bị cố định tại chỗ, vô cùng nặng nề, không tài nào nhúc nhích nổi.
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn đối phương đứng đối diện cách đó không xa, đối phương nghiêng đầu im lặng nhìn hắn một cái thật lâu, sau đó không chút do dự, quả quyết xoay người rời đi.
Bóng dáng của người đàn ông nhanh chóng biến mất.
Sau khi người đàn ông biến mất, đồng thời làn sương mù dày đặc xung quanh Thành Quyết không biết tự lúc nào mà đột nhiên tản đi hết. Thành Quyết còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau, bóng tối đen nhánh tức khắc bao trùm lấy hắn.
Trong nhất thời hắn bị tướt đoạt tầm nhìn, giơ tay không thấy được năm ngón, cũng không nhìn thấy những thứ khác.
Hắn yên tĩnh đứng trong bóng tối, bỗng từ phía đối diện ập tới cảm giác kinh hoảng.
Trong mơ, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thế nào là hoảng hốt lo sợ và vô lực.
Hắn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Trong bóng tối, Thành Quyết lập tức bừng tỉnh trên giường.
Hắn đè lên trái tim đang đập liên hồi của mình, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Rốt cuộc người đàn ông trong mộng kia là ai?
Là chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn?
Mặc dù bây giờ đã biết sự thật, nhưng nếu là hắn chủ động nói chia tay, thế tại sao hắn vẫn mơ thấy đối phương, giống như giấc mơ hiện hồn về vậy.
Thành Quyết không thể hiểu nổi.
Và cả giấc mơ này nữa… Rốt cuộc là đang ám chỉ cái gì?
Đang cảnh cáo hắn?
Hay là đang nhắc nhở hắn?
Thành Quyết ngồi trên giường, nhấc tay đỡ trán.
Ngay lúc Thành Quyết sầm mặt day day huyệt thái dương, cửa phòng của hắn đột nhiên bị người ở bên ngoài gõ.
Sau tiếng gõ cửa, giọng nói của quản gia theo đó vang lên.
“Cậu chủ, đã đến giờ mặc lễ phục đi đón cậu út Bùi.”
Động tác trên tay của Thành Quyết thoáng dừng lại.
Hắn vô cảm dời tay xuống xoa ngực của mình.
Trái tim đập rất nhanh.
Thậm chí còn hơi co rút.
Khi trái tim không hiểu sao bị đau nhức một trận, bỗng trong đầu hắn bất chợt lóe ra một dãy số.
Vô cùng ngắn gọn.
Chỉ có bốn con số.
Bốn con số…?
Thành Quyết phản ứng rất nhanh, hắn lập tức nhận ra đó là gì, tầm mắt từ từ nhìn về phía nơi nào đó.
Trong tầm mắt hắn tình cờ xuất hiện một chiếc di động nằm trỏng trơ trên bàn.
Gần như là không kiềm lòng nổi, Thành Quyết liền vô thức vén chăn xuống giường, đi thẳng đến chỗ di động.
Quá kì lạ.
Theo lẽ thường mà nói, tối qua hắn đã biết được ‘bộ mặt thật sự’ của chủ nhân còn lại của chiếc nhân thông qua Bùi Thiểu Khuynh, không lẽ hắn lại khẩn trương và tò mò nội dung trong cái di động này.
Không.
Có lẽ… Hắn chỉ là muốn biết trong chiếc di động cũ này có gì mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn.
Thành Quyết tìm ra một cái cớ hợp lý cho mình.
Sau khi tìm được cái cớ hợp lý, Thành Quyết không do dự duỗi tay tới chỗ di động.
Không hiểu tại sao, trái tim của hắn lại vô thức đập mạnh mất kiểm soát.
Ngay lúc này, thấy trong phòng mãi vẫn chưa có tiếng đáp lại, quản gia đứng ngoài cửa không khỏi nghi ngờ, lại lên tiếng hỏi: “…Cậu chủ? Cậu dậy chưa?”
Động tác của Thành Quyết hơi khựng lại.
Hắn nhíu mày, lúc này mới sực nhớ ra bây giờ mình có chuyện khác phải làm.
Chậc.
Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không thích rút tay về, lúc này mới xoay người mặc vào bộ lễ phục đặt trên ghế sofa mà quản gia đã nói đến hồi nãy.
Sau khi mặc xong, hắn lại vòng về chỗ di động, dứt khoát bỏ vào trong túi.
Sau khi cất di động vào túi quần, lúc này Thành Quyết mới sải đôi chân dài bước tới cửa, đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Đứng ngoài cửa phòng, Thành Quyết vô cảm sửa sang lại cổ áo, rồi nhấc chân xuống lầu.
…
Sắc trời đã sáng.
Đoàn kèn đám tang được mời tối hôm qua đã có mặt.
Bọn họ lưu loát bày ra nhạc cụ của mình, sau đó thông thạo bắt đầu khởi tấu nhạc tang.
Tiếng kèn eo éo và tiếng trống thùng thùng hòa lẫn vào nhau vang lên.
Nghe nhạc tang hòa tấu ầm ĩ bên tai, trong đầu Kiều Thượng Ngu hốt nhiên hiện ra ba chữ.
—Thật khó nghe.
Bên kia.
Nhà họ Thành.
Thành Quyết mặc bộ lễ phục màu trắng tinh khôi đang chầm chậm xuống lầu, khi nghe thấy khúc nhạc dạo mừng lễ cưới vang lên trong đại sảnh, hắn không khỏi nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.
—Thật khó nghe.
===Hết chương 24===
Tác giả có lời muốn hỏi: Thấy có nhiều bạn trông chờ hỏa táng tràng … Vẫn còn một tá lôi mìn lưu đạn đang xếp hàng chờ mọi người đó ORZ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT