Âm thanh và khung cảnh xung quanh như thể đã rời xa cậu.
Vẻ mặt của cậu hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mặt là một cơn ác mộng vừa tối đen vừa vô cùng đáng sợ.
Ung thư dạ dày…?
Sao, sao có thể?
Thân thể của mẹ… Không phải vẫn luôn rất khỏe mạnh sao?
Đầu tiên là Thành Quyết bị mất trí nhớ, tiếp đến là chuyện mẹ mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, liên tục bị đả kích như vậy đã đẩy Kiều Thượng Ngu đến sát mép bờ vực tan vỡ.
Cậu muốn trốn tránh thực tại.
Muốn nói với bản thân, tất cả chỉ là một giấc mơ, không phải là thật—
Nhưng mà tiếng khóc đau khổ của dì Từ vẫn còn văng vẳng bên tai, trong mũi toàn là mùi thuốc khử trùng, cậu muốn trốn tránh hiện thực, nhưng hiện thực lại không cho phép.
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác quỳ trên đất, cả người xụi lơ không còn bất kỳ phản ứng nào.
Xung quanh các người nhà và bệnh nhân khác đều đi qua đi lại như thường, chỉ có Kiều Thượng Ngu là quỳ trên đất, bất động,
Tiếng khóc của dì Từ dần dần nhỏ lại.
Sau khi khóc xong, trên mặt của cô chỉ còn lại tuyệt vọng và tuyệt vọng.
Không biết qua bao lâu.
Sắc trời đã tối, cánh cửa của phòng cấp cứu két một tiếng mở ra.
Bác sĩ và y tá mặc áo bảo hộ màu xanh lam mang theo vẻ mặt nghiêm trọng từ trong phòng cấp cứu đi ra ngoài.
Dì Từ thấy bác sĩ đi ra, lập tức đứng bật dậy, vội vàng bước tới trước mặt bác sĩ.
Thấy dì Từ bước đi, Kiều Thượng Ngu nhận ra gì đó, lảo đảo chống tay đứng lên, sau đó cùng dì Từ đi tới chỗ bác sĩ.
Kiều Thượng Ngu và dì Từ đứng trước mặt bác sĩ, ánh mắt mong đợi.
Vẻ mặt của bác sĩ mặc áo bảo hộ màu xanh lam càng thêm nghiêm trọng: “Phẫu thuật rất thành công tốt đẹp.”
Dì Từ thở phào một hơi, sau đó vội vàng nói cảm ơn.
Kiều Thượng Ngu cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cậu ngây thơ vọng tưởng trong bụng, có phải là phẫu thuật thành công, cơ thể của mẹ cũng sẽ khỏe lại?
Trong lúc Kiều Thượng Ngu ngây thơ suy nghĩ như vậy, chỉ nghe bác sĩ tiếp tục nói: “Mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng chúng tôi cũng phát hiện ra… Tế bào ung thư đã di căn đến ngực.”
Dì Từ sửng sốt.
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác chớp mắt, vô thức lên tiếng hỏi: “Cho nên…”
Bác sĩ từ tốn trả lời: “Cho dù bệnh nhân tích cực chữa trị, kết quả tốt nhất cũng chỉ sống được thêm một, hai tháng.”
Kiều Thượng Ngu và dì Từ không nói gì.
Bác sĩ bình tĩnh nói, ánh mắt tỉnh rụi đảo qua đảo lại trên người Kiều Thượng Ngu và dì Từ.
Quan sát xong, bác sĩ tỏ vẻ thấm thía nói: “Nhìn hai người ăn mặc cũng không phải là nhà giàu có gì. Mà thôi, bệnh tình hiện tại của bệnh nhân cần phải đưa vào ICU để chữa trị, hơn nữa chi phí duy trì thuốc men và máy móc, mỗi ngày phải cần ít nhất từ 50 ngàn đến 100 ngàn.” (180tr~361tr)
Mỗi ngày 50 ngàn đến 100 ngàn…?
Kiều Thượng Ngu nghe mà hoảng hốt.
“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối không thể chữa khỏi hoàn toàn.” Bác sĩ đặc biệt nhấn mạnh: “Cho dù hai người có vay mượn nợ một đống tiền kếch xù, nhưng cùng lắm chỉ kéo dài thêm một, hai tháng tuổi thọ cho bệnh nhân. Vì vậy… Hai người hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Mặc dù lời nói vô tình nhưng lại chính là hiện thực tàn nhẫn.
Kiều Thượng Ngu và dì Từ im lặng, không thể mở miệng cãi lại một chữ.
Bác sĩ nghiêm túc nói xong liền xoay người rời đi.
Kiều Thượng Ngu và dì Từ đứng im tại chỗ, mãi lâu sau vẫn chưa cử động.
Qua một lúc lâu, dì Từ rốt cuộc tỉnh táo lại, cô nhấc tay lau mặt, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh và thận trọng.
“Dì về gom góp tiền, nhìn xem có thể gom được bao nhiêu.” Nói xong, cô lên tiếng hỏi: “Bây giờ trong tay con còn bao nhiêu tiền?”
Tiếng nói của dì Từ đánh tỉnh Kiều Thượng Ngu, cậu sửng sốt, vô thức nói: “Không còn nhiều… Vừa nãy đã ra lấy hết để đóng viện phí phẫu thuật.”
Dì Từ nghe vậy nhíu mày: “Con chỉ có nhiêu đó? Số tiền còn lại đâu? Không phải tiền lương của con rất cao sao?”
Kiều Thượng Ngu nhất thời im lặng.
Cậu hổ thẹn cúi đầu.
Dì Từ nhìn vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu, lập tức hiểu ra.
Dì Từ bị sự ngu ngốc của Kiều Thượng Ngu làm cho đau gan tức phổi, cô nhìn cậu với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lười nói thêm nửa câu với cậu, lập tức xoay người rời đi.
Sắc mặt của cậu chợt đỏ chợt trắng, bóng lưng vừa suy sụp vừa chán nản, giống như một… Con chó vô cùng đáng thương và buồn cười…
…
Nhà họ Thành.
Đêm khuya vắng người, Thành Quyết khép lại tập tài liệu trong tay, chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Không biết vì sao, khi hắn định đứng dậy để về phòng, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Beta đã ‘vô tình vào nhầm’ phòng bệnh của hắn hồi sáng nay.
Quá kì lạ.
Thành Quyết nhíu mày.
Tại sao hắn lại đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của Beta đó?
Thành Quyết thầm nghĩ quái lạ, nhanh chóng xóa khuôn mặt đó ra khỏi đầu mình.
…
Bệnh viện.
Trong bệnh viện vừa lạnh vừa yên tĩnh.
Bởi vì người nhà không thể vào phòng ICU để chăm sóc bệnh nhân, cho nên một mình Kiều Thượng Ngu cô đơn nằm trên ghế dài ngoài hành lang, co ro ôm hai tay hai chân của mình.
Nhà của dì Từ không giàu có.
Dì Từ còn có gia đình của mình.
Cô còn có gia đình, còn có người nhà và cuộc sống riêng của mình, nhưng cô lại có thể lập tức lấy ra số tiền một trăm ngàn rồi chạy vội tới bệnh viện đưa cho mẹ Kiều, cũng là tiền chữa bệnh cho người bạn chí cốt của cô, như vậy đã là không dễ dàng.
Nhưng một trăm ngàn này, cũng chỉ là tiền chữa bệnh và viện phí nằm trong phòng ICU hai ngày.
Còn hai ngày tiếp theo thì sao…?
Kiều Thượng Ngu không biết, cũng không biết nên làm gì.
Cậu đỏ hoe hai mắt nằm trên băng ghế, cả người hoàn toàn vô lực.
Mượn tiền?
Đi mượn ai?
Năm năm qua, cậu một lòng theo đuổi Thành Quyết, cho nên không có lấy một người bạn nào.
Mặc dù vào năm năm trước cậu cũng đã từng có một, hai người bạn, nhưng trong năm năm qua, vì thái độ hời hợt xa cách nên dần dần ít gặp mặt rồi mất liên lạc.
Không có bạn bè, người thân duy nhất bây giờ lại đang nằm trong phòng ICU, vốn tưởng rằng tuần tới sẽ đính hôn với chồng sắp cưới, nhưng ai ngờ sau một trận tai nạn giao thông thì quên mất cậu…
Kiều Thượng Ngu nằm co ro trên băng ghế, không chảy nước mắt, mà là nở một nụ cười thê lương.
Cậu thật sự… Quá buồn cười.
Giống như một trò hề sống biết đi biết nói.
Kiều Thượng Ngu mở to mắt, cứ như vậy nằm trên băng ghế cả một đêm.
Cậu ngơ ngác, giống như không còn linh hồn.
Mãi đến chín giờ sáng hôm sau, cấp trên gọi điện thoại cho Kiều Thượng Ngu, hỏi cậu tại sao không đến công ty làm việc, lúc này Kiều Thượng Ngu mới nhớ ra, hôm qua cậu chưa kịp xin nghỉ với công ty.
Kiều Thượng Ngu nắm chặt di động, vẻ mặt phờ phạc, bọng mắt xanh đen, giọng nói khàn khàn.
“Xin lỗi sếp, mẹ tôi… Nằm viện… Bây giờ tôi không thể đến công ty làm việc, bây giờ… Tôi có thể tạm thời xin nghỉ được không?”
Giọng nói của Kiều Thượng Ngu khản đặc đau khổ, cấp trên trong điện thoại nhận ra gì đó.
Theo nội quy công ty, xin tạm nghỉ như vậy là không được phép.
Nhưng năng lực làm việc của Kiều Thượng Ngu rất mạnh, xin nghỉ lại rất ít, hơn nữa nghe qua đúng là trường hợp đặc biệt, vì vậy cấp trên phá lệ đồng ý.
“Mặc dù không phù hợp với chương trình nghỉ phép của công ty, nhưng mà có thể đặc cách cho cậu một lần.” Cấp trên nói.
“…Cảm ơn sếp.”
“Cậu muốn xin nghỉ bao lâu?”
“…Không biết.” Kiều Thượng Ngu ngẩn ngơ nói.
Cấp trên khẽ dừng lại.
“Một tuần có đủ không?”
“…Tôi không biết nữa.” Kiều Thượng Ngu vẫn còn ngơ ngẩn.
“Vậy thì tạm thời nghỉ một tuần trước đi.” Cấp trên lại lần nữa đoán ra được gì đó, thay Kiều Thượng Ngu quyết định: “Sau một tuần nếu tình huống có biến động, cậu hãy gọi điện cho tôi.”
“Vâng.” Kiều Thượng Ngu chết lặng nói một cách máy móc.
Điện thoạt ngắt liên lạc.
Sau khi cúp máy, Kiều Thượng Ngu ngồi trên ghế ngẩn người một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức đứng dậy.
Đúng rồi.
Mẹ còn chưa ăn sáng.
Kiều Thượng Ngu loạng choạng đứng dậy khỏi ghế, sau đó lên tiếng gọi một y tá đúng lúc đi ngang qua, lễ phép hỏi: “Chào cô y tá, cô cho tôi hỏi bệnh nhân vừa mới phẫu thuật hôm qua có thể ăn gì vào buổi sáng?”
“Xin hỏi bệnh nhân đã làm phẫu thuật gì?” Y tá nhỏ nhẹ hỏi lại.
Y tá khẽ sửng sốt, nhìn cậu với ánh mắt đồng tình, trả lời: “Bệnh nhân ung thư dạ dày mới làm phẫu thuật xong cần phải nhịn ăn khoảng một tuần, không được ăn bất cứ thứ gì.”
“À… Thì ra là vậy.” Lúc này Kiều Thượng Ngu mới biết.
Y tá đáp lại một tiếng, nhìn bọng mắt xanh đen của Kiều Thượng Ngu, dịu dàng khuyên bảo: “Tôi thấy anh nằm trên ghế cả đêm qua, hay là anh về nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, bồi dưỡng tinh thần đầy đủ rồi hãy tới đây, tránh cho mình cũng đổ bệnh theo.”
Cậu ngẩn người, theo phản xạ nói cảm ơn với y tá.
Y tá bận rộn nhiều việc, khuyên nhủ xong liền rời đi.
Sau khi y tá đi khỏi, Kiều Thượng Ngu lại ngồi xuống băng ghế, không hề có ý về nhà.
Bởi vì cậu nghĩ nơi mà cậu có thể ngồi ngẩn người và sám hối, ngoài bệnh viện ra thì không còn nơi khác.
Nửa tiếng sau, di động trong túi Kiều Thượng Ngu lại reo lên.
Cậu chậm chạp lấy di động trong túi ra, lập tức bắt máy mà không nhìn màn hình xem là ai gọi đến.