Cận Lan trải qua một tháng vui chơi giải trí, bị “ăn” và đi du lịch, tuần trăng mật của bọn họ rốt cục cũng sắp đến hồi kết.

Ngày đó, Tần Diệp đang đem Cận Lan đặt dưới cây dừa mà hôn, bởi vì bốn bề đều vắng lặng nên không chút kiêng kỵ gì mà đem tay mò vào trong quần áo của omega, vuốt ve phần eo mềm mại, lúc chuẩn bị tới bước tiếp theo, hắn nghe thấy omega đột nhiên mở miệng nói.

“Không phải ngày kia chúng ta phải về sao?”

“Đúng vậy.” Alpha cười khẽ, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của omega, “Luyến tiếc nơi này?”

“Ân, có một chút, nhưng em rất muốn trở về, ở đây tuy rất thoải mái, thế nhưng...” Omega muốn nói lại thôi, hung hăng liếc mắt nhìn alpha, “Bởi vì không có người nên anh mới luôn ở bên ngoài đùa giỡn lưu manh! Chúng ta vẫn là trở về sớm một chút mới tốt.”

Tần Diệp nếu có can đảm trở về rồi mà vẫn dám ăn đậu hủ của cậu ở trước mặt mọi người xem, cậu sẽ cho Tần Diệp quỳ ván giặt đồ! Tiểu nhân trong nội tâm Cận Lan lặng lẽ nắm chặt tay.

“Về sau, lúc rảnh rỗi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút vẫn hơn, luôn buồn bực ở trong nhà như vậy cũng không tốt lắm.” Hai người đều có điểm trạch, nhưng bây giờ xem ra, đi ra ngoài chơi biết đâu lại làm cho tình cảm tăng tiến...

“Tất cả đều nghe em.” Tần Diệp cười cười, ôm chặt omega của mình, ôn nhu vuốt gáy cậu, đó là tuyến thể omega, bây giờ, ở phía trên còn có một dấu răng nhàn nhạt, cho thấy rằng omega này đã có chủ. Nơi nhạy cảm của omega bị xoa, Cận Lan thoải mái mà kêu ra tiếng.

“Gấp như vậy sao?”

“Là người nào không đợi được hả, em chỉ là... Ngô...” Lời còn sót lại đều bị alpha ngăn ở trong miệng, phải trở về rồi, cơ hội thế này cũng không nhiều, tất nhiên muốn nắm lấy cho thật tốt, alpha cũng sẽ không bỏ qua cơ hội hưởng thụ omega như thế này.

Hai người ở hải đảo thêm hai ngày, liền thu dọn đồ đạc trở về nước. Nhà mới của bọn họ được quét dọn sạch sẽ, vừa nhìn liền biết là cha mẹ hai bên đều có quét dọn qua, hai người quyết định sau khi thu dọn đồ đạc sẽ đi thăm cha mẹ.

Sắp xếp đồ lưu niệm xong, Cận Lan đem bỏ quần áo cùng đồ dùng hàng ngày vào trong tủ, kéo ngăn tủ đầu giường ra, định bỏ chút vật lưu niệm nho nhỏ vào.

Cận Lan:... Người nào nói cho cậu biết một đống gói hình vuông nhiều màu sắc, bên trong có cái vòng vòng này cái gì?? Đột điểm loa văn siêu bạc (không hiểu, chắc là thuốc bôi trơn)... Trên mặt còn viết chữ... Còn cái vật thể hình dáng quái dị này không phải là vật nhỏ kia như cậu nghĩ chứ a!... Kích thước này thật khủng bố...

Người này rốt cục là chuẩn bị từ lúc nào...

Không lẽ mấy thứ này đã được chuẩn bị từ trước lúc bọn họ lên đường? Hay là... Là lễ vật của mẹ chồng bưu hãn?

Cận Lan đang nghĩ, Tần Diệp đã đi tới, Cận Lan vội vàng đóng ngăn kéo, làm bộ đứng dậy.

“Em đang xem cái gì vậy?” Tần Diệp có chút hiếu kỳ.

“Không, không có gì.” Cận Lan cảm thấy có điểm xấu hổ, không biết khi Tần Diệp nhìn thấy mấy thứ này có nghĩ cậu quá... Không biết xấu hổ.

“Không có gì thì sao em lại khẩn trương như vậy?” Tần Diệp nhíu mày, tự tay kéo ngăn kéo ra.

Tần Diệp:...

Mẹ của con à, con nghĩ chúng ta cần nói chuyện...

Cận Lan định nói mấy cái này không phải là mình chuẩn bị, thế nhưng nếu nói ra lại thấy có chút ngốc, bèn ngượng ngùng nhìn alpha nhà mình, hắn hẳn là biết mấy cái này không phải do mình chuẩn bị a!?

“Anh đương nhiên biết là đây không phải do em chuẩn bị,” Biết omega nhà mình xấu hổ, Tần Diệp đương nhiên biết cậu không tự mình chuẩn bị mấy thứ này, “Nhất định là mẹ anh...” Cũng chỉ có mẹ hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy...

“Được rồi, thu dọn đồ đạc xong rồi, chúng ta nhanh nhanh đi thăm ba mẹ đi.” Cận Lan nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, cảm giác hai người cùng nhau nhìn cái đống... Đồ dùng này có điểm quái quái là lạ.

“Được, chúng ta đi.” Tần Diệp xoa tóc Cận Lan một lần rồi mới xuống lầu lái xe, “Em nhớ mang quà theo nhé.”

“Em sẽ không quên đâu!”. Truyện Võng Du

Hai người lái xe đến nhà ba mẹ Tần Diệp, Tần Diệp ấn chuông cửa, ngạc nhiên khi không thấy ai lên tiếng trả lời.

Thế nhưng đèn trong gian phòng trên lầu lại bật... Sợ ba mẹ xảy ra việc ngoài ý muốn, nên Tần Diệp lấy chìa khóa nhà ra, mở cửa, mang Cận Lan vào nhà.

Trong nhà, ánh đèn mờ tối, giày của ba mẹ đều bày trên kệ giày ở huyền quan, hẳn là ở nhà mới đúng, Tần Diệp một bên nghi hoặc một bên mang Cận Lan vào phòng khách.

Đặt đồ lưu niệm hai người mang về từ hải đảo xuống, Tần Diệp lấy ra trí não, liên hệ với mẹ, một lúc sau thì đường dây được kết nối, ấy thế mà mẹ lại không chọn video, mà lại chọn thoại. Một giọng nữ tràn đầy sức sống truyền đến trong nháy mắt, “Yô, con của mẹ, làm sao vậy? Có phải là gặp phải vấn đề gì mà khó có thể miêu tả nên cần đại nhân ta giải thích cho con a?” Tần Diệp hắc tuyến.

“Cũng không cần, con và Cận Lan đã trở về, đang ở trong phòng khách, bố mẹ có nhà không?”

“A, có có, con chờ chút, mẹ cùng với cha con đang ở tầng thượng sửa khí giới (?) của nhà, mẹ lập tức xuống ngay.” Nói xong, mẹ Tần nhanh chóng tắt trò chuyện.

Không bao lâu sau mẹ Tần liền xuống, ở năm 3033 này, tuổi thọ của mọi người kéo dài thêm không ít, mẹ Tần 40 tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn giống như chị gái của Tần Diệp, bà xuống lầu, trên người mặc bộ quần áo thể thao, vẫn còn nhìn ra được trong ngôn ngữ, cử chỉ có phong thái quân nhân.

“Ba của con đâu?” Tần Diệp nhìn mẹ mình hiếm khi lộ ra dáng vẻ lười biếng, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Mẹ Tần tiến lên, gõ đầu con trai mình một cái, “Gặp mặt mà câu đầu tiên lại hỏi ba mình ở đâu, con cai sữa (?) sao?” Bà nhào qua ôm lấy Cận Lan, “Ai ôi, con dâu của mẹ a, sao lại đáng yêu như vậy chứ, xem cái mặt bé nhỏ đỏ bừng này!” Không thể không nói rằng tướng mạo nhu thuận của Cận Lan rất dễ làm cho tình mẹ của những người phụ nữ tràn lan không ngừng, mẹ Tần vừa ôm Cận Lan vừa xoa mái tóc vô cùng mềm mại của con dâu.

“... Mẹ, bọn con là mang quà đến cho hai người.” Thấy Cận Lan bị một alpha cao hơn mình mười cen ti mét ôm lấy, mặt bị chôn trực tiếp dưới ngực của nữ nhân, mặt Tần Diệp đen đi trong nháy mắt, Cận Lan vội vàng lên tiếng làm hòa hoãn bầu không khí, đồng thời nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm vô cùng nhiệt tình của mẹ chồng.

Hơn nữa lại luôn cảm thấy... Trên người mẹ chồng có một mùi gì đó gay mũi? Chẳng lẽ là dầu máy sao... Vừa rồi nghe bà nói là ở trên lầu sửa khí giới cơ mà.

“Nga, cứ để đó đi, trước nói cho mẹ nghe một chút về sinh hoạt tân hôn của hai con như thế nào a?” Mẹ Tần kéo hai người ngồi xuống ghế salon, mình thì ngồi cạnh Cận Lan, nhìn con dâu đáng yêu nhà mình.

“Ách... Rất, rất tốt.” Cận Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, mẹ chồng hỏi chuyện tuần trăng mật làm cái gì...

“Con trai của mẹ thế nào? Đối xử với con tốt chứ?” Vẻ mặt mẹ Tần hứng thú khi thấy những dấu ô mai hồng hồng bên trong cổ áo Cận Lan, bèn cười cười,nói ra một lời kinh người: “Đã nhìn ra được là hai đứa đã đánh dấu rồi, thế nào, đánh dấu thành công đi!?”

Mặt Cận Lan thoáng cái đỏ lên, cho nên mới nói, một khi bị đánh dấu, cả thế giới đều biết hai người đã làm gì, cảm giác thật là làm cho người ta thẹn cực kỳ a...

“Mẹ!” Tần Diệp cực kỳ bất mãn mà kéo Cận Lan qua, omega nhà mình nhìn qua tựa như hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, “Mẹ đừng trêu em ấy.”

“Mẹ đâu có trêu, mẹ chỉ nghĩ a, vợ của con đáng yêu như vậy, mùi vị tức tố nhất định không tồi.” Mẹ Tần vừa nói vừa như có điều suy nghĩ, không hề chú ý tới vẻ mặt xấu hổ của Cận Lan cùng Tần Diệp.

“Cái đó... Mẹ, con, bọn con...” Cận Lan đang chuẩn bị giải thích, Tần Diệp lại nhanh chóng ngắt lời cậu, “Em ấy là vị sữa tươi, mẹ hẳn là rất cao hứng đi!?”

“Hả?” Mẹ Tần sửng sốt, lập tức nở nụ cười có chút khoa trương, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Con trai, mẹ nói này, khi đó con ghét sữa tươi như vậy, giờ gặp được omega vị sữa tươi ha ha ha ha mẹ không phải là làm được tiên tri rồi sao a!”

??? Cận Lan vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm, nhìn Tần Diệp, phát hiện alpha nhà mình nhớ tới cái gì đấy, mặt tối sầm, vì vậy liền quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”

“Trước đây anh phản kháng lại chính sách bức người của mẹ, mẹ anh đã nói là nhỡ đâu một này nào đó anh gặp phải omega vị sữa tươi thì không phải là muốn mạng người sao.” Tần Diệp đỡ trán, “Sau đó không nghĩ tới lại gặp được em, những lời này của mẹ anh thế mà một lời thành sấm*.”(*: kiểu như lời tiên tri, thế mà lại thành sự thật)

“Đương nhiên, bây giờ em đối với anh cũng là một kiểu muốn mạng người khác.” Tần Diệp nhỏ giọng nói ở bên tai Cận Lan Cận Lan, thành công nhìn thấy lỗ tai của omega nhiễm một tia ửng đỏ.

“Thấy mẹ tiên đoán chuẩn không? Mẹ đã nói mà, thế giới rộng lớn này, omega mùi gì mà không có chứ?” Mẹ Tần cười đủ, liền đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm tối.

Bộ dạng mẹ Tần nhìn qua như là hiểu rất rõ, Cận Lan không khỏi có chút hiếu kỳ, kết quả lại không chú ý mà hỏi ra tiếng.

“Đó là đương nhiên, vì ba của Tần Diệp, là vị mùi tạc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play