Tác giả: Ngụy Tùng Lương

Biên tập: Goblin

Vương An nhắc lại chuyện Chu Mậu với Lâm Sinh Vi, lúc ấy Lâm Sinh Vi đang ngồi xem kịch bản, cậu ngước mắt nhìn gã, Vương An bị cậu nhìn chằm chằm như thế không khỏi chột dạ, ngữ điệu sặc mùi nịnh hót: “Sinh Vi à, chuyện Chu Mậu là tôi hồ đồ, trước đây tôi không biết cậu là người của Triệu công tử, nhưng cậu ta vì chuyện này cũng mắng tôi một trận rồi.”

Lông mi Lâm Sinh Vi khẽ run, chậm rãi hỏi: “Sao Triệu Tứ An biết?”

“Cậu ta... à...ừm, lúc đó Chu Mậu quay phim lại, rồi không biết sao đoạn video đó lại rò rỉ ra ngoài.”

Vương An vừa dứt câu, Lâm Sinh Vi đột nhiên bật người dậy, chạy ào vào nhà vệ sinh, cả người cậu run bần bật, dạ dày trào lên cảm giác nôn mửa, cậu khom người cúi đầu, kề mặt vào trong bồn rửa tay không ngừng nôn khan.

Triệu Tứ An đã biết, tất cả trò hề kia đều bị anh ấy thấy rồi.

Não bộ còn chưa kịp hình thành cảm xúc, cơ thể đã phản ứng trước một bước, Lâm Sinh Vi đờ đẫn nhìn bản thân trong gương, đưa tay gạt nước mắt trên mặt.

Tại sao mình lại khóc?

Cậu hậu tri hậu giác[1], mờ mịt nhìn vệt nước trên tay.

[1] “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. (tieulienlien.wp.com)

Vương An đứng ngoài cửa buồng vệ sinh, gõ vài cái, Lâm Sinh Vi đang mở nước, gã chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ trong vọng ra. Vương An phải hô lớn, nói với Lâm Sinh Vi: “Sinh Vi, tối nay Triệu công tử hẹn cậu dùng bữa đó.”

Vương An chờ chưa đến một phút, Lâm Sinh Vi đã từ trong bước ra, sắc mặt thản nhiên, không nhìn rõ vui buồn, ngược lại trên mặt ươn ướt nước, vành mắt đỏ hoe. Gã sốt ruột nhìn cậu, cũng chẳng biết cậu nghĩ cái gì, thất thần hơn nửa phút mới hồi thần, tầm mắt lần nửa dừng lại trên mặt Vương An, cậu khẽ gật đầu, “Ừm.”

Từ lâu Vương An đã cảm thấy Lâm Sinh Vi có gì đó rất lạ, mỗi lần nói chuyện đều mất tập trung, thường xuyên vô duyên vô cớ thất thần, nhiều khi trả lời cũng chẳng ăn nhập vào đâu, đặc biệt là dạo gần đây tình trạng này dường như càng ngày càng nghiêm trọng.

Vương An ‘bán’ Lâm Sinh Vi cho Chu Mậu cùng là vì cùng đường mạt lộ, gã bài bạc thiếu nợ, Chu Mậu đồng ý trả thay gã, với điều kiện gã phải giới thiệu Lâm Sinh Vi cho lão.

Tối đó, Vương An lái xe chở Lâm Sinh Vi đến chỗ hẹn với Triệu Tứ An, Lâm Sinh Vi ngồi sau ghế lái, cả đoạn đường chẳng hé môi nửa chữ. Đến pub, gã dừng xe lại gọi Lâm Sinh Vi, Lâm Sinh Vi không nhúc nhích, Vương An ngoái đầu nhìn, thấy cậu tựa trán lên cửa kính, hàng mi dài trải rộng, tạo thành bóng mờ dưới mi mắt.

Vương An gọi thêm lần nữa, lông mi Lâm Sinh Vi hơi run, như hồ điệp vỗ cánh, cậu từ từ mở mắt, yên lặng nhìn gã.

Vương An bị cậu nhìn mà hoảng, lúng túng cười nói, “Sinh Vi, ra cậu vẫn thức.”

Lâm Sinh Vi ngồi ngay ngắn lại, phóng mắt ra ngoài cửa sổ. Vương An nhìn sườn mặt cậu, bất giác hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Lâm Sinh Vi.

Lúc đó gã cũng cùng đường mạt lộ, hai nghệ sĩ dưới tay bị người cuỗm mất, một kẻ môi giới nhỏ bé như gã sắp không kiếm cơm nổi ở thành thị rộng lớn, trong lúc chán nản ngồi uống nước miễn phí tại cửa hàng tiện lợi, gã gặp Lâm Sinh Vi.  

Hôm ấy là một ngày rét đậm, Lâm Sinh Vi bọc kín bản thân trong chiếc áo khoác nhung đen, đầu đội mũ nồi, trông có vẻ rất sợ lạnh. Cậu bước vào cửa đi thẳng đến quầy thực phẩm nóng chọn đồ uống, còn chưa kịp tính tiền đã không kịp chờ đợi mở nắp uống.

Ngón tay xanh trắng lộ khỏi ống tay áo, xương cằm như được họa sĩ điêu khắc, gò má lại như một tác phẩm hội họa, cảm nhận được ánh nhìn từ gã, cậu khẽ đưa mắt nhìn, cái liếc mắt kia như khiến người ta rơi vào vòng xoáy.

Vương An cảm thấy vị cứu tinh đời gã đây rồi.

Gã tìm hiểu Lâm Sinh Vi thì biết đối phương tốt nghiệp trường danh giá, không những vậy còn là khoa Toán học. Thời điểm tưởng chừng hi vọng cuối cùng sẽ bị dập tắt, không ngờ Lâm Sinh Vi lại đồng ý.

Mọi chuyện thuận lợi đến vi diệu, mặc dù Lâm Sinh Vi không quen diễn đạt suy nghĩ, nhưng khả năng diễn xuất vô cùng tốt, chỉ là một vai nho nhỏ, đã khiến người xem kinh ngạc. Sang bộ thứ hai được thủ vai nam chính số hai, truyền thông tiết lộ cậu là sinh viên tài hoa tốt nghiệp trường đại học danh giá, lôi kéo được một lượng fan hùng hậu.

Nhờ Lâm Sinh Vi, kinh tế của Vương An được cải thiện, đời sống vật chất đều huề bắt đầu sinh thói bài bạc.

Thứ kia chính là vũng bùn lầy, một khi sa vào, khó mà dứt ra được.

Vương An vay tiền lại không có tiền trả, gã bèn cắt xén tiền cát-xê của Lâm Sinh Vi. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần thâm thủng ngày một nghiêm trọng, cuối cùng tính kế lên người Lâm Sinh Vi.

Vương An biết bản thân phạm một sai lầm chết người, từ lúc gã sắp xếp tiệc rượu kia, đẩy Lâm Sinh Vi vào hố lửa thì đã không còn cơ hội quay đầu.

Giờ khắc này, gã ở trong xe xin lỗi Lâm Sinh Vi, không còn bộ dáng nịnh bợ ranh ma của một kẻ môi giới nữa. Gã thú nhận tất cả chuyện mình làm, bắt đầu từ việc bản thân trộm chuyển khoản số tiền cát-xê của cậu, gã không mong Lâm Sinh Vi tha thứ, chỉ xin cậu khuyên Triệu Tứ An tha gã con đường sống.

Gã biết, hẹn Chu Mậu ra rồi gã cũng không còn giá trị lợi dụng với Triệu công tử, mà người duy nhất cứu được gã chỉ có Lâm Sinh Vi. Pub đã ngay ngoài xe, bước ra chính là một bước giẫm vào địa ngục, Vương An thật sự rất sợ.

“Sinh Vi, tất cả là lỗi của tôi, xin cậu làm ơn nói với Triệu Tứ An vài câu, thương xót tôi, tôi xin cậu đấy.”

Nghe Vương An khóc lóc kể lể, Lâm Sinh Vi chỉ bình thản nhìn gã, đối với chuyện cát-xê bị bòn rút, một người nhạy bén với con số như Lâm Sinh Vi làm sao không phát hiện chứ.

Cậu làm thinh không nói, bởi vị không quan tâm mà thôi.

Lời van xin thống thiết của Vương, sự sợ hãi lo lắng kích động của gã, tất cả truyền đến Lâm Sinh Vi đều hóa thành sương mù.

Môi cậu mấp máy, giọng điệu thoáng ảm đảm, cậu nói: “Vương An, tôi không có cảm giác.”

“Sự việc kia ngoại trừ đau, cái gì tôi cũng không cảm nhận được, vui cũng vậy mà buồn cũng vậy, hỉ nộ ái ố trong tôi đều là công dã tràng. Tôi không cảm thấy tức giận hay xấu hổ, bởi vì tôi thật sự không biết nó là gì.”

Vương An chết trân nhìn cậu, nghe cậu nói: “Vậy nên, tôi không thương xót ông được.”

Nói xong câu đó, Lâm Sinh Vi vịn tay mở cửa, ngón tay kéo chốt mở bọc da thuộc, thời điểm cửa mở, Vương An nghe Lâm Sinh Vi không chút tình cảm nói: “Tôi sẽ đổi người đại diện.”

Kế đó, cửa đóng lại tựa như cuộc đời Vương An.

Thủ đoạn ăn miếng trả miếng của Triệu Tứ An ra sao, Lâm Sinh Vi đã từng được trải nghiệm.

Năm ba đại học, một vài đoạn ý tưởng giải đề của Lâm Sinh Vi bị một giáo sư sử dụng, nhưng lại không công khai đấy là Lâm Sinh Vi viết.

Lâm Sinh Vi không mấy để ý, cảm thấy vài chữ kia chỉ là tùy tiện viết, ai muốn lấy thì cứ việc. Nhưng Triệu Tứ An lại nổi giận đùng đùng tìm vị giáo nọ, thế nhưng đối phương chỉ vênh váo bảo hắn đưa bằng chứng rồi hãy nói chuyện.

Ngặt nỗi làm gì có bằng chứng, phương pháp giải đề kia là trên lớp nhất thời viết ra, hết tiết cậu liền mang lên tìm giáo sư thảo luận, giáo sư nhìn một hồi bảo phải về đọc kĩ hơn, cầm toàn bộ đi hết. Bây giờ những tờ giấy bằng chứng kia, e là đã sớm bị người ta tiêu hủy cả rồi.

Trường hợp này nếu rơi vào học sinh cấp ba, đa số đều nhịn cho qua chuyện, dầu gì đề án tốt nghiệp phải thông qua đánh giá của giáo sư này, ra trường được hay không đều phải xem ánh mắt người ta.

Xui xẻo là sự việc đặt lên người Lâm Sinh Vi, chuyện của Lâm Sinh Vi chính là chuyện của Triệu Tứ An, làm sao Triệu Tứ An dễ dàng bỏ qua cho được.

Vỏn vẹn vài ngày, cả trường bị hắn quậy đến gà bay chó sủa, hashtag #giaosuancapchatxam bắt đầu lan truyền trên mạng, không ngừng được phóng đại, khiến đông đảo sinh viên nghị luận.

Cuối cùng vị giáo sư nọ bị trường sa thải, trước khi đi thì trả lại tờ giấy viết công thức được viết nguệch ngoạc bằng viết chì cho cậu.

Đối phương cười tự giễu, hiển nhiên không ngờ rằng, chính mình vì tờ giấy nháp này mà bị hủy hoại danh dự, rơi vào kết cục bị sa thải.

Triệu Tứ An lợi hại thật, Lâm Sinh Vi thầm cảm thán. Chỉ là cậu chưa từng tưởng tượng, sau ngần ấy năm chia tay, Triệu Tứ An sẽ tự mình ra tay vì cậu.

Triệu Tứ An từng nói không còn yêu cậu nữa, lời nói ấy đến nay vẫn in tạc trong lòng Lâm Sinh Vi, mặc dù đã mất quá nhiều tình cảm bao phủ, nhưng mỗi lần nhớ tới, dường như vẫn còn chút rung động khe khẽ.

Đã không cách nào hoàn toàn quên đi được, thế mà người tên Triệu Tứ An này, một lần nữa lại chen ngang vào cuộc sống của cậu.

Vừa vào pub đã thấy Triệu Tứ An đứng dựa tường chờ sẵn, đèn chùm pha lê lớn rũ xuống khiến con người nơi đây phủ mình trong ánh sáng lung linh. Triệu Tứ An thấy Lâm Sinh Vi đến, vội đứng thẳng thớm dậy, đi về phía cậu.

Hắn mặc áo sơ-mi đen phối với quần tây cùng màu, thân hình cao ráo cường tráng, mỗi bước đi đều bộc lộ tính cách vô pháp vô thiên ăn sâu tận xương. Hắn đến bên cạnh Lâm Sinh Vi, thân thiết khoác tay lên vai cậu, thấy Lâm Sinh Vi không tránh né, Triệu Tứ An vui như mở cờ trong bụng.

Từ cửa vào, đi thêm một đoạn, cả hai dừng trước cửa một căn phòng.

Tay Triệu Tứ An đã đặt trên nắm cửa, liền nghe Lâm Sinh Vi nói: “Đoạn phim em bị Chu Mậu quay lại có thể xóa đi không?”

Triệu Tứ An giật mình, bàn tay trên nắm cửa cứng lại, quay sang nhìn Lâm Sinh Vi, nhìn khuôn mặt đối phương bình tĩnh không một vết nứt, đột nhiên cảm thấy Lâm Sinh Vi trước mặt thật xa lạ. Môi mở rồi lại đóng, hồi lâu sau nói với Lâm Sinh Vi: “Video kia anh đã xóa sạch sẽ rồi.”

Lâm Sinh Vi gật đầu, Triệu Tứ An mở cửa, nhưng khi cửa mở, Lâm Sinh Vi xoay người bỏ đi.

Một cảm giác sốt ruột đột nhiên sinh sôi trong lòng Triệu Tứ An, hắn nhíu mày, nắm lấy cánh tay Lâm Sinh Vi, “Em đi đâu vậy? Anh đã hẹn tên Chu Mậu kia ra giúp em dạy dỗ một trận, em không ở lại xem sao?”

Tay Lâm Sinh Vi nhoi nhói nhưng cậu không giãy ra, chỉ có chân mày hơi nhíu lại. Triệu Tứ An sực tỉnh, thả tay ra, Lâm Sinh Vi liền lui về sau một bước.

Lâm Sinh Vi đứng ngoài cửa, kẻ nhục nhã cậu đang ở trong kia, dựa theo thủ đoạn của Triệu Tứ An, hẳn Chu Mậu đang bị trói gô quỳ trên đất, ăn miếng trả miếng, đem tất cả những gì lão làm với Lâm Sinh Vi, trả lại gấp trăm lần trên người lão.

Triệu Tứ An nghĩ Lâm Sinh Vi nên chứng kiến để xả mối hận trong lòng. Thế nhưng phản ứng của cậu ngoài dự đoán của hắn, cậu dường như thật sự không để tâm, sau khi xác nhận video đã được xóa liền rời đi. Triệu Tứ An muốn Lâm Sinh Vi ở lại, nhưng chỉ nhận được một câu lạnh nhạt: “Đó là chuyện anh muốn làm, không liên quan đến em.”

Triệu Tứ An cắn răng, đè nén lửa giận, “Đó là chuyện anh muốn làm rồi không liên quan đến em là ý gì?”

Lâm Sinh Vi không đáp, nghiêng đầu sang một bên.

Triệu Tứ An hít một hơi thật sâu, kéo tay Lâm Sinh Vi, lửa giận dồn nén đã lâu bùng nổ, đạp phăng cánh cửa đang khép hờ. Ván cửa rầm một tiếng đập vào tường, người trong phòng hét lên đầy sợ hãi, Triệu Tứ An cau mày nhìn Lâm Sinh Vi, nhưng đối phương vẫn thờ ơ như cũ.

Quỷ tha ma bắt.

Triệu Tứ An mím môi, không thể làm gì hơn là cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bàn tay siết Lâm Sinh Vi thả lỏng. Lâm Sinh Vi mở to mắt nhìn hắn, lúc Triệu Tứ An kéo cậu qua căn phòng cách vách cũng không phản kháng.

Triệu Tứ An dẫn cậu vào trong, khép cửa lại, Lâm Sinh Vi vẫn im lặng không ừ hử gì.

Triệu Tứ An không ngừng đi qua đi lại trước mặt cậu, lông mày Lâm Sinh Vi hơi cau lại, một giây sau mí mắt run rẩy, trong con ngươi tĩnh lặng không gợn sóng, phản chiếu tư thế hèn mọn quỳ gối trên đất của Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An quỳ xuống. Như hắn đã nói, hắn sẽ quỳ xuống, cầu Lâm Sinh Vi trở lại bên cạnh mình.

Kiêu ngạo của hắn, tự tôn của hắn – tất cả đều đặt hết dưới đầu gối. Hắn cúi đầu, nhắc lại chuyện cũ, xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ.

Lâm Sinh Vi lùi về sau một bước, một cảm xúc gì đó quay cuồng trong cậu, cố gắng phá vỡ trói buộc, đáng tiếc chỉ là công dã tràng.

Cậu nói với Triệu Tứ An: “Em không biết yêu là gì, cũng không biết cách biểu đạt nó, Triệu Tứ An, một ngày nào đó anh vẫn sẽ phiền chán, tựa như trước đây, từ từ ghét bỏ em.”

Hô hấp Triệu Tứ An ứ đọng, tiếp tục nghe Lâm Sinh Vi nói, “Em không thể quay lại, anh đừng quỳ nữa.”

Lâm Sinh Vi đi rồi, nhưng Triệu Tứ An vẫn còn quỳ đó, không nhúc nhích.

Hắn và Lâm Sinh Vi tay trong tay, từ cấp ba đến đại học, thanh xuân của họ tựa như hiện ra trước mắt – khoảnh khắc kinh diễm khi hắn tháo kính mắt của Lâm Sinh Vi xuống, ý nghĩ muốn cùng người con trai này bên nhau một đời đâm chồi trong hắn, mặc cho gia đình phản đối hắn cũng không ngần ngại đi về phía cậu.

Tất cả thuận theo bản năng, như dã thú chiếm hữu địa bàn, kéo Lâm Sinh Vi vào cuộc sống của hắn.

Chưa một lần hắn hỏi Lâm Sinh Vi có nguyện ý không? Có cam nguyện không?

Kể cả lúc cá nước thân mật, một Triệu Tứ An ngông cuồng cũng biến thành lo được lo mất do dự thiếu quyết đoán.

Lần cuối cùng tranh chấp với người nhà cũng là lần đầu tiên mẹ hắn đánh hắn. 

Lòng bàn tay đánh lên mặt, hết má trái lại đến má phải. Như một cách phản kháng, Triệu Tứ An gào lên.... Con yêu Lâm Sinh Vi.

Không biết lặp lại câu ấy bao nhiêu lần, máu theo khóe miệng chảy ra, vai chùng xuống, quỳ trên đất, nói: “Con yêu Lâm Sinh Vi, con yêu Lâm Sinh Vi, con sẽ không chia tay, con muốn cùng cậu ấy cả đời.”

“Con muốn sống cả đời với thằng nhóc đó? Vậy nó thì sao?”

Mẹ Triệu cầm ipad, mở một đoạn video, đưa tới trước mặt Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tự con xem đi, nhìn xem trong lòng người con yêu suy nghĩ cái gì.”

Trong video, mẹ Triệu ngồi đối diện với Lâm Sinh Vi, bà hỏi cậu, “Cậu với con tôi cũng quen nhau nhiều năm rồi, cậu yêu nó không?”

Hầu kết Triệu Tứ An khô khốc trượt lên trượt xuống, tay cầm máy siết chặt, mồ hôi rịn đầy trán. Hắn nhìn môi Lâm Sinh Vi khép rồi lại đóng, do dự lưỡng lự, tựa như có điều suy nghĩ.

Sau một tiếng thở nặng nề, Triệu Tứ An nghe Lâm Sinh Vi trả lời, ba từ lạnh thấu tim – Con không biết

༺ Hết chương 06 ༻

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play