Tác giả: Ngụy Tùng Lương

Biên tập: Goblin

Hồi sinh viên, toán học là niềm đam mê của Lâm Sinh Vi, được các hàm số dãy số con số vây quanh khiến cậu có cảm giác an toàn, thậm chí cậu từng nghĩ tương lai... bản thân sẽ trở thành nhà toán học, vì vậy lúc thi tốt nghiệp phổ thông, cậu chọn ngành Toán học – môn yêu thích của cậu.

Sau đó trong những thứ cậu yêu thích, bị ép xuất hiện một Triệu Tứ An.

Tuy nói là ép, nhưng thích rồi cũng hóa thành cam tâm tình nguyện.

Cậu đến nhà dạy kèm Triệu Tứ An, vốn nghĩ Triệu Tứ An chỉ đang đóng kịch đùa cợt cậu, lại không ngờ rằng đối phương thật sự nghiêm túc học tập.

Người thông minh học gì cũng nhanh, thành tích của Triệu Tứ An cải thiện rõ rệt, Lâm Sinh Vi nói tiếng chúc mừng hắn, Triệu Tứ An lại bảo nói suông không thành ý, đòi cậu đưa thứ thiết thực hơn.

Lâm Sinh Vi hỏi, “Vậy cậu muốn gì?”

Triệu Tứ An nhìn cậu cười, khuôn mặt khôi ngô vương nét ngông cuồng tuổi trẻ, hắn hất cằm, chỉ vào môi mình, nói: “Cậu hôn tôi một cái.”

Lâm Sinh Vi nghiêng đầu, dường như đang tìm tòi gì đó trên người Triệu Tứ An, Triệu Tứ An cũng không ôm hi vọng Lâm Sinh Vi sẽ hôn thật.

Hắn đoán cậu sẽ lưỡng lự, sẽ cau có, rồi xấu hổ mắng mình.

Nhưng không, một giây sau, Lâm Sinh Vi kéo tay hắn ra, dán môi mình lên, nhẹ tênh như chuồn chuồn lướt nước.

Triệu Tứ An trợn tròn hai mắt, đứng phắt dậy, che miệng, run rẩy chỉ Lâm Sinh Vi, lắp bắp: “Cậu dám hôn tôi?”

Lâm Sinh Vi chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, “Chẳng phải cậu...”

Triệu Tứ An đánh gãy lời Lâm Sinh Vi, đẩy cậu ra, bỏ chạy.

Triệu Tứ An chạy ra ngoài rồi, hai mắt vằn vện tơ máu vì giận, che miệng: “Mẹ kiếp, nụ hôn đầu của ông.”

Hôm ấy, cũng là nụ hôn đầu của Lâm Sinh Vi.

Mỗi lần hồi tưởng lại ký ức về Triệu Tứ An, lòng cậu nhiều ít sẽ xao động, tim sẽ như bị axit ăn mòn.

Cuối cùng không ức chế được nhớ đến ngày chia tay ấy, cậu đến nhà hàng Triệu Tứ An hẹn, cậu thấy Triệu Tứ An ôm ấp một người khác, cậu từ sau lưng đến gần Triệu Tứ An, nghe Triệu Tứ An cười cợt, buông lời hờ hững: “Lâm Sinh Vi à? Cậu ta chỉ là con chó nhỏ tôi nuôi thôi.”

Tất cả ngọt ngào hạnh phúc, bỗng chốc hóa thành... cay đắng.

Đắng đến vô cùng vô tận.

Ngày ấy, cậu đồng ý chia tay Triệu Tứ An, sau khi về, cậu đổ một cơn bệnh nặng, thời điểm khỏi bệnh trở lại phòng nghiên cứu, cậu chợt nhận ra, bản thân không giải toán được nữa.

Thay vì nói không được, chi bằng nói không muốn làm đúng hơn.

Cậu không muốn làm gì cả, không tha thiết điều gì, nhìn gì cũng không thích, không hứng thú với bất kì thứ gì, cậu mất đi tất cả khát vọng đối với cuộc sống.

Sau đó, thời điểm tưởng chừng như sắp chết đến nơi, Lâm Sinh Vi chợt nhận ra, cậu phải sống.

Triệu Tứ An tựa như một vách núi lở, lăn xuống vô số đá vụn tạo thành sóng lớn, ban đầu vô cùng đau đớn, khiến người ta không cách nào chịu nỗi, đau đến khắc cốt ghi tâm, chỉ là thời gian trôi qua Lâm Sinh Vi không còn cảm giác gì nữa.

Giờ phút này, Vương An vẫn đang luôn mồm lãi nhãi, gã tâng bốc Triệu Tứ An với Lâm Sinh Vi, bảo Triệu công tử cho cậu vai chính, sao cậu cứ lù đù như thằng ngốc, không cần sắp xếp là quái gì, Triệu công tử nhìn trúng cậu, là phúc của cậu.

Giọng điệu kia chẳng khác gì tú bà không ngừng chăm chỉ tẩy não mấy cô kỹ nữ.

Lâm Sinh Vi tựa trán lên cửa kính, môi khẽ mấp máy, Vương An thấy cậu mở miệng đáp trả, gã sững người: “Khi đó gặp tôi, ông bảo tôi có tiềm năng, cảm thấy tôi có thể làm tốt, dù ông không nói làm tốt cái gì.... thì ra.... là loại chuyện này.”

Gã hiếm khi nghe Lâm Sinh Vi nói một câu dài đến thế, nhất thời nghẹn họng, nhưng... Triệu Tứ An đã đồng ý cho gã một số tiền lớn, xem như tiền hoa hồng, Vương An không động tâm cũng khó.

Gã thở dài, điệu bộ như khổ tâm lắm: “Sinh Vi à, tôi cũng muốn tốt cho cậu thôi, Chu đổng lại tới tìm tôi nhờ hẹn cậu, nhưng giờ cậu xem Triệu công tử chỉ mặt gọi tên muốn cậu, may quá còn gì. Triệu công tử lớn lên đẹp trai cao ráo, tài nguyên lại nhiều, sao cậu mãi không chịu thông suốt cơ chứ?”

Lâm Sinh Vi mím môi, lặp lại: “Không được, không thể là Triệu Tứ An.”

Dù Lâm Sinh Vi khăng khăng bài xích, trong mắt Vương An hoàn toàn chẳng có tí trọng lượng nào.

Hai ngày sau, Vương An giở trò cũ, chuốc thuốc Lâm Sinh Vi, đưa đến phòng Triệu Tứ An.

Lên tầng cao nhất khách sạn, Vương An dìu Lâm Sinh Vi, gõ cửa phòng Triệu Tứ An.

Sau vài tiếng gõ, cửa hé mở, Triệu Tứ An mặc áo choàng tắm, đứng một bên nhường lối để họ vào.

Đóng cửa lại, Triệu Tứ An cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng của Lâm Sinh Vi, hắn nheo mắt hỏi Vương An, “Ông cho cậu ấy uống cái gì?”

Vương An thản nhiên thừa nhận không chút hổ thẹn: “Chỉ là chút thuốc mê và một viên thuốc trợ hứng thôi, bảo đảm Triệu công tử sẽ hài lòng.”

Triệu Tứ An vươn tay, Vương An vội giao Lâm Sinh Vi cho hắn, Triệu Tứ An ôm lấy, giữ người chặt trong lòng.

Vương An lấm lét nhìn Triệu Tứ An, liếm liếm môi, cười nịnh nọt, “Triệu công tử, chuyện... t-tiền hai ta bàn lúc trước?”

Triệu Tứ An nhếch môi cười lạnh, ngẩng đầu đánh giá Vương An, giọng điệu âm trầm bén ngót như chứa dao, “Ông là người đại diện của cậu ấy, lại gài cậu ấy bán cho tôi, ông đúng là người đại diện tâm huyết với nghề đấy.”

Vương An nghe được mỉa mai trong lời đối phương, xấu hổ cười gượng, Triệu Tứ An siết chặt cánh tay Lâm Sinh Vi, nhớ tới đoạn phim bị hắn tiêu hủy, lửa giận bất giác bùng phát, đạp Vương An không hề phòng bị một đạp, Vương An hoảng hốt nhìn hắn, thấy hắn đặt Lâm Sinh Vi lên giường, kế đó đi về phía gã.

Sắc mặt u ám, hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Hắn nhấc chân đạp lên mặt Vương An, cúi đầu, rít từng chữ qua kẽ răng, “Mẹ kiếp, tôi cho ông hay, Lâm Sinh Vi là người của tôi.”

Hầu hết thời gian trong đời, Triệu Tứ An luôn là một kẻ tùy tiện.

Học tập, làm việc, thậm chí đánh người cũng thế.

Hắn tẩn Vương An một đấm, lại bắt gã dập đầu xin lỗi Lâm Sinh Vi nằm trên giường, chẳng cần biết Lâm Sinh Vi đang bất tỉnh nhân sự nghe thấy không, đơn giản chỉ vì hắn muốn thế.

Vương An dập đầu hơn chục cái, đến khi trán rươm rướm máu, Triệu Tứ An mới đạp một đạp, bảo gã cút xéo.

Vương An không ngờ mình động thủ trên đầu thái tuế, ý nghĩ tự sát đều có.

May mắn Triệu Tứ An xét thấy Vương An còn giá trị lợi dụng, sai gã hẹn con heo Chu Mậu kia ra, Triệu công tử cười đến là lạnh gáy, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, hắn nói: “Tôi muốn băm con lợn kia ra cho chó ăn.”

Đợi Vương An đi rồi, Triệu Tứ An bước tới bên giường, nhìn Lâm Sinh Vi.

Đối phương không thay đổi gì so với năm xưa, da thịt trắng nõn, hơi mạnh tay một chút là bầm ngay, hai gò má ửng hồng, tóc dài hơn trước một chút, mềm mại xõa bên tai.

Triệu Tứ An lại gần hơn, nửa quỳ trên giường, hắn vươn tay, thời điểm sắp chạm đến Lâm Sinh Vi, đối phương bất thình lình mở mắt.

Đôi mắt ấy như vừa ngấm qua nước, mềm mại như lụa, Triệu Tứ An thấy cậu đăm đăm nhìn mình, tay bất giác khựng lại, tim hẫng một nhịp.

Hắn thấy môi Lâm Sinh Vi mấp máy, giọng hơi khàn, cậu hỏi: “Triệu Tứ An?”

Lâm Sinh Vi vươn tay, khẽ khàng chạm vào mặt Triệu Tứ An, đầu hơi ngẩng lên, sáp gần lại, đôi môi sượt nhẹ qua má Triệu Tứ An, làm tim Triệu Tứ An loạn nhịp.

Lâm Sinh Vi nhíu mày, bất thình lình đẩy Triệu Tứ An ra, lùi về sau, túm chặt cổ áo, nức nở.

Dược hiệu đã phát tác.

༺ Hết chương 02 ༻

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play