Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Biên tập: Goblin
Lâm Sinh Vi ít khi ăn mừng sinh nhật, từ lúc cha mẹ ly hôn, ba một mình nuôi cậu lớn khôn, gà trống nuôi con hiển nhiên không thể tỉ mỉ bằng phụ nữ, cả ngày bận rộn đi làm, nhiều lần quên mất sinh nhật Lâm Sinh Vi.
Năm lớp 10, ba mất vì bệnh ung thư gan, từ đó về sau sinh nhật Lâm Sinh Vi hy vọng cũng không còn.
Thế nhưng một người hay lo xa như Triệu Tứ An, cách sinh nhật Lâm Sinh Vi một tháng, hắn đã bắt đầu chuẩn bị, đây là sinh nhật đầu tiên của cậu sau khi cả hai quen nhau, hắn muốn tặng Lâm Sinh Vi một món quà khó quên.
Sinh nhật ngày ấy, hắn dẫn Lâm Sinh Vi tới công viên giải trí, chơi đùa một ngày. Đến tối, khi mọi con đường đã lên đèn, Triệu Tứ An nắm tay Lâm Sinh Vi, bước đi dưới ánh đèn ngũ sắc, mỗi một người trên đường bước ngang qua Lâm Sinh Vi đều sẽ tặng cậu một cành hoa hồng cùng lời chúc – Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ.
Hoa hồng vây quanh Lâm Sinh Vi, che mất tầm mắt cậu, Triệu Tứ An nhìn Lâm Sinh Vi vùi trong hương hoa, ngay thời điểm pháo hoa bắn rực rỡ đầy trời, hắn cười xán lạn, “Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ.”
Về sau, mỗi năm đến sinh nhật Lâm Sinh Vi, Triệu Tứ An đều thay đổi đủ trò đưa cậu từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Nhưng có người nói, lúc còn trẻ không nên gặp người quá mức kinh diễm, bằng không quãng đời còn lại sẽ gặp nhiều bấp bênh.
Triệu Tứ An đã gặp được một người, người đó chính là Lâm Sinh Vi. Sau khi chia tay, nam nam nữ nữ đều như lá rụng về cội, không khơi gợi được chút hứng thứ nào trong hắn.
Duy độc Lâm Sinh Vi, có thể làm trước mắt hắn bừng sáng, làm hắn có được rồi chỉ muốn vĩnh viễn nắm lấy.
Sinh nhật 25 tuổi của Lâm Sinh Vi trải qua tại trường quay, hôm ấy đạo diễn hiếm thấy cho cả đoàn nghỉ nửa ngày, Lâm Sinh Vi vừa quay xong một phân đoạn, vẫn chưa thoát được vai, vẻ mặt còn nhuốm chút phấn chấn khác lạ.
Cậu thấy Triệu Tứ An đi về phía mình, bèn bước nhanh về trước, Triệu Tứ An nhìn cậu chủ động như vậy không khỏi sửng sốt vài giây, sau đó trong tiếng hát mừng sinh nhật của mọi người trong đoàn phim, hắn đưa bánh kem giấu sau lưng ra phía trước.
Lâm Sinh Vi ngơ ngác nhìn, Triệu Tứ An thắp nến, khuôn mặt hắn dưới ánh nến phủ một màu cam vàng ấm áp, cậu vươn tay muốn chạm đến thì bị Triệu Tứ An kéo lại.
Triệu Tứ An nắm chặt cổ tay cậu, bình tĩnh nhìn vẻ mặt ngây ngốc như gỗ của Lâm Sinh Vi, hắn dịu dàng nói, “Lâm Sinh Vi, sinh nhật vui vẻ, đến cầu nguyện đi.”
Lâm Sinh Vi ngẩng đầu, nhìn độ cong trên môi Triệu Tứ An, đuôi lông mày nhướng cao của hắn – anh ấy đang cười, đang cười với mình.
Không phải là lãnh ngôn ác ngữ giày xéo cậu, không phải là giọng điệu uể oải nói ‘anh mệt rồi’, Triệu Tứ An vẫn như thuở đầu gặp mặt, chói sáng như ánh dương ngày hè khiến Lâm Sinh Vi cảm thấy thật ấm áp.
Triệu Tứ An giục cậu cầu nguyện, cậu đọc thầm trong lòng, hi vọng Triệu Tứ An hạnh phúc mạnh khỏe, không còn khóc nhè nữa.
Nhân viên trong đoàn phim đều biết Triệu Tứ An ngoài mặt gắn mác cố vấn du lịch, kỳ thực là đang theo đuổi Lâm Sinh Vi.
Triệu công tử tiền nhiều không chỗ tiêu, thế nhưng chỉ vì một tiểu minh tinh mà chạy tới tận đoàn phim, chuyện như thế vẫn là lần đầu nghe nói, một số cảm thấy thú vị, số còn lại thì âm thầm bàn tán.
Bánh kem được cắt thành các miếng, chia đều cho mỗi người. Triệu Tứ An đưa dĩa bánh cho Lâm Sinh Vi, lại đưa thêm cái nĩa, “Là vị em thích đó, nếm thử xem.”
Lâm Sinh Vi xắn một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc tràn ngập khoang miệng, Triệu Tứ An mong đợi hỏi, “Ngon không?”
Lâm Sinh Vi nhẹ giọng đáp, “Ngon lắm.”
Triệu Tứ An nắm tay Lâm Sinh Vi rời trường quay, trợ lý thấy vậy đứng ngồi không yên, bước tới muốn nói gì đó, Lâm Sinh Vi đã lắc đầu bảo: “Không sao đâu.”
Triệu Tứ An nhướng mày đắc ý, ôm vai Lâm Sinh Vi, kéo cậu vào trong xe.
Triệu Tứ An để tài xế chở họ, còn mình thì ngồi bên cạnh Lâm Sinh Vi, ghé sát vào mặt cậu hôn một cái, “Ban nãy đã muốn làm thế này rồi.”
Hắn mỉm cười nâng cằm Lâm Sinh Vi lên, men theo gò má đi xuống miêu tả dáng hình cánh môi mềm, đè Lâm Sinh Vi trên ghế, tận khi cậu thở không nổi nữa, gương mặt trắng trẻo phơn phớt hồng, hắn mới lưu luyến buông cậu ra.
Đúng lúc này, xe dừng lại, tài xế không quay đầu lại, giọng điệu điềm tĩnh, “Triệu tiên sinh, phía trước xe không vào được, hai vị phải đi bộ vào thôi.”
Triệu Tứ An ‘ừm’ một tiếng, mở cửa xe, kéo Lâm Sinh Vi ra ngoài.
Phía trước là con hẻm nhỏ, xe không vào được, nhưng đi vào rồi, sẽ nhìn thấy hai bên con hẻm, cửa hàng nối tiếp san sát nhau.
Triệu Tứ An dắt tay Lâm Sinh Vi, dẫn cậu vào một cửa hàng có mặt tiền không mấy đẹp mắt. Lâm Sinh Vi nhìn poster phim trong tiệm, chợt dừng bước, ánh mắt quét một vòng, phát hiện mỗi một tấm poster đều là phim cậu đóng.
Tay Triệu Tứ An khoát lên vai Lâm Sinh Vi, giải thích, “Cả ngày hôm nay rạp phim tư nhân này chỉ chiếu phim em đóng thôi.”
“Sao lại vậy?”
“Bởi vì hôm nay là sinh nhật em, đừng bảo anh là em nghĩ anh chỉ tặng bánh rồi hát vài câu xem như quà nha?” Triệu Tứ An bĩu môi, đẩy vai Lâm Sinh Vi, “Đừng đứng đây nữa, vào trong thôi.”
Vào rạp, chẳng thấy bóng dáng ông chủ đâu, trong không gian mờ tối đặt vài chiếc ghế dựa, trên màn ảnh đang chiếu bộ phim mới nhất của Lâm Sinh Vi. Trong lúc Lâm Sinh Vi nhìn chính mình mà sững người, Triệu Tứ An liền kéo cậu ngồi xuống sofa, một tay tự nhiên ôm vai cậu.
Hồi lâu sau Lâm Vi Sinh mới lấy lại phản ứng, trái tim như có vật gì đó được nhét vào, chầm chậm tỏa nhiệt.
Cả hai dựa vào nhau, đối phương còn cố ý tựa đầu lên vai cậu, nhưng vì vai không được mấy lạng thịt, bị Triệu Tứ An chê người xương xẩu, song vẫn dày mặt dính như sam.
Triệu Tứ An cùng cậu thảo luận nội dung phim, đến đoạn hắn nói đây là nhân vật Lâm Sinh Vi đóng hắn yêu thích nhất, Lâm Sinh Vi bèn tò mò hỏi: “Sao lại thích nhân vật này?”
Triệu Tứ An đáp: “Vì đây là nhân vật không có cảnh hôn và cảnh giường chiếu.”
Lâm Sinh Vi nghiêng đầu nhìn hắn, thấy Triệu Tứ An mãi mê nhìn màn ảnh, Lâm Sinh Vi bèn dời mắt, trên màn ảnh chiếu đến cảnh cậu tỏ tình với nữ chính.
Cậu nhớ cảnh này mình đã quay đi quay lại hai mươi lần, đạo diễn bảo cậu không cảm xúc, mãi đến lần cuối cùng, cậu nhớ đến Triệu Tứ An, đem gương mặt xinh đẹp của nữ chính thay thế bằng mặt của Triệu Tứ An, cậu mới thành công bọc lộ cảm xúc trong lời thoại.
Phim đang đến những phút cuối cùng, cả hai đều đã biết trước kết phim, Triệu Tứ An thở dài, cảm thán với Lâm Sinh Vi, “Khi ấy xem đoạn kết anh thật sự kinh ngạc, chẳng hiểu sao biên kịch lại để vai chính chết.”
“Có lẽ vì muốn khán giả day dức.”
“Hả?”
“Sẽ có phần hai, thật ra nam chính chưa chết, anh ta được...”
Không để Lâm Sinh Vi nói hết Triệu Tứ An đã che miệng cậu lại, dở khóc dở cười nhìn cậu, “Được rồi được rồi, em đừng spoil phim cho anh.”
Môi Lâm Sinh Vi dán vào lòng bàn tay ấm áp của Triệu Tứ An, lông mi khẽ rũ xuống, tựa như hồ điệp vỗ cánh. Vài giây sau, Lâm Sinh Vi kéo tay Triệu Tứ An ra, nói với hắn, “Cảm ơn quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em.”
“Đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất em trải qua mấy năm nay.”
Triệu Tứ An khẽ hỏi: “Vậy trước đây em trải qua ngày này thế nào?”
“Trước đây?”
“Thì là thời gian sau khi chúng ta tách ra...”
“À, lúc ấy em... em sẽ tưởng tượng.” Gương mặt Lâm Sinh Vi bị không gian mờ tối bao phủ, Triệu Tứ An chỉ nghe tiếng cậu trập trùng lên xuống, cậu kể: “Em hồi tưởng lại thời gian chúng ta bên nhau, anh ồn ào đòi đi ăn lẩu, em thì nằm trên giường, bắt đầu tưởng tượng anh kéo em đến quán lẩu. Bên trong rất đông đúc, bàn nào cũng kín người, hai ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, anh gọi một phần lẩu cà chua cùng một phần lẩu xương bò, bảo em không thể ăn cay, nên không gọi món cay. Anh đưa thực đơn cho em, em gọi rau dưa thanh đạm, anh liền cười trêu em thỏ ăn cỏ, cuối cùng anh phải gọi thêm đĩa thịt bò cùng vài món em chưa ăn bao giờ, đầy ấp cả một bàn, không còn chỗ trống. Em ăn vài lát khoai tây, lại gắp thịt bò nhúng vào nồi lẩu, anh bảo em phải chờ vài giây để thịt chín mới có thể ăn. Chất thịt ngon vô cùng, qua tay anh chế biến lại càng thơm ngon, em ăn được non nửa, anh bắt đầu bỏ miến vào nồi, rồi anh gấp miến vào chén của em, dặn em ăn chậm thôi, kẻo phỏng. Sau đó anh uống chút rượu, anh bảo em nhấp thử, vốn em không thích mùi vị kia, nhưng nhìn hai má cùng cánh môi hồng hồng của anh, em lại thấy rượu kia cũng không tệ lắm. Sau khi ăn xong, anh lấy bánh kem ra, đặt lên bàn, thắp nến, nhân viên trong quán thì mở đèn flash di động, đứng xung quanh hát bài mừng sinh nhật, anh nhìn em cười, nói với em – đây là món quà bất ngờ dành tặng em, sinh nhật vui vẻ nhé, anh yêu em.”
Lâm Sinh Vi kể xong, quay sang nhìn Triệu Tứ An hai mắt đỏ hoe, cậu ngây ngẩn vài giây, dường như đang tự hỏi tại sao Triệu Tứ An nghe mình nói xong lại có phản ứng này, bèn hỏi: “Sao anh lại khóc?”
༺ Hết chương 11 ༻
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT