Lúc tảng sáng trời bắt đầu mưa phùn kéo dài, Nguỵ Vô Tiện kêu quản sự kiểm kê tổn thất, sau khi xem qua báo cáo tình hình tai nạn mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Hắn ra khỏi lều, để những hạt mưa mang theo cái lạnh buổi sớm táp vào vầng trán và gương mặt nhợt nhạt, cảm giác mệt mỏi sau một đêm căng thẳng cao độ rốt cuộc tất cả ập hết lên người hắn.
Mây đen giăng đầy trời, như muốn biến trận mưa phùn này thành một cơn bão, Lam Vong Cơ ra lệnh cho tu sĩ nhà mình trở về còn mình đi tới lều chỉ huy tìm Nguỵ Vô Tiện. Nam nhân mặc bạch y đeo đàn chậm rãi đi tới, giữa làn hơi nước mờ ảo không một cọng tóc nào bị ướt, người này đứng yên trước mặt Nguỵ Vô Tiện, không mở miệng trước, chỉ lấy ánh mắt không đồng ý nhìn mặt hắn chăm chú, dù sao phản ứng đêm hôm trước là quá mức liều lĩnh.
Nguỵ Vô Tiện cũng hiểu, cho nên vẻ mặt không được tự nhiên lắm. Gần đây đối mặt với Lam Vong Cơ hắn luôn có loại cảm giác khác thường khó diễn tả thành lời, dường như đối phương đến gần hơn một chút, thì trái tim giống như không khống chế nổi đập loạn xạ một hổi.
"Lam Trạm, cảm ơn... ta nợ ngươi một lần". Sau khi đối mặt một lúc lâu, hắn mở miệng nói.
Mắt Lam Vong Cơ rũ xuống, hướng một ánh mắt an tĩnh mà đầy thâm ý về phía Nguỵ Vô Tiện: "Giữa ngươi và ta, không cần nói cảm ơn".
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT