Hàn Chấn đi vào phòng bếp đun nước, rót một cốc bưng ra cho hắn.
“A… nóng quá!” Hà Cẩn Nhiên thè lưỡi, ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Anh à, anh thổi hộ tôi được không?”
Hàn Chấn vẫn dửng dưng nhìn hắn, “Diễn xong chưa?”
Hà Cẩn Nhiên: “Chưa xong.”
Hàn Chấn vẫn đang thù dai chuyện lần trước trông thấy Hà Cẩn Nhiên thân mật đi cùng một cô gái khác, cố ý không thèm đáp lại hắn, chỉ nói: “Diễn xong thì ra ngoài đi.”
“Anh chuyển nhà rồi à.” Hà Cẩn Nhiên nhìn căn chung cư này một vòng, nói: “Đẹp hơn căn trước kia nhiều.”
Hàn Chấn tức giận nói: “Mắc mớ gì tới anh.”
Hà Cẩn Nhiên: “Tôi sống đối diện nhà anh mà, mọi người đều là hàng xóm, về sau phải nhờ cậy nhau nhiều rồi.”
“Đối diện???” Hàn Chấn hoảng sợ, “Anh lừa tôi à?”
“Lừa anh làm gì, tôi có thể dẫn anh qua chơi bây giờ luôn.”
Hàn Chấn hừ lạnh: “Anh đi tìm cái cô anh thích mà chơi, đừng suốt ngày quấn lấy tôi nữa.”
Hà Cẩn Nhiên: “Tôi thích cô nào, người tôi thích đang ở đây mà.”
“Có cc!” Hàn Chấn càng nghĩ càng tức, “Anh là đồ tồi! Lần trước tôi còn nhìn thấy anh đi cùng một cô nàng xinh đẹp, đi sát rịt vào nhau ấy.”
“Lúc nào??”
“Hai ngày trước, ở khu ăn uống trong trung tâm thương mại.”
Hà Cẩn Nhiên nhớ lại, cười nói: “Đó là em gái tôi mà, em ruột, anh ghen với nó làm gì?”
Hàn Chấn: “……”
Đội quần.
“Anh bị ngốc à?” Hà Cẩn Nhiên cốc đầu cậu, “Ngay cả chuyện tôi thích anh cũng không biết?”
“Anh mới là đồ ngốc.” Hàn Chấn giả vờ muốn ăn vịt da giòn, cúi đầu mở túi đồ ăn ra.
Hệ thống kêu: “Mau nhìn đi, cái đùi quá xịn, còn không mau ôm chặt!”
Hàn Chấn: “Dựa vào người khác chẳng bằng dựa vào bản thân. Thống ơi, mày đổ đốn quá rồi. Ngộ nhỡ có một ngày mày bị hệ thống kia đá thì sao?”
Hệ thống: “Không có chuyện đó đâu. Tôi đã ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi. Nếu muốn ly hôn, hắn trắng tay ra khỏi nhà.”
Hàn Chấn: “……” Không nhìn ra hệ thống nhà cậu lại lanh lợi như vậy.
Hà Cẩn Nhiên kiên nhẫn lấy vỏ cuốn và nước chấm ra, cuốn thịt vịt da giòn juicy cho cậu, rồi sau đó đưa đến bên miệng cậu, “Ngon không?”
“Ngon!”
Hàn Chấn đang nhai bỗng nhớ tới lần đầu tiên làm nhiệm vụ Lệ Đại Hải đã ăn chính con vịt da giòn này, kết quả là trúng tiếng sét ái tình với cậu như uống phải canh mê hồn, vội hỏi hệ thống: “Vịt tao ăn không bị bỏ thuốc đấy chứ?”
“Không có không có.” Hệ thống bực dọc nói: “Bạn nghĩ Hà tổng là ai!”
“Hà tổng?” Hàn Chấn nhạy cảm bắt được thông tin bất ổn.
“Ai dà, hắn giàu như vậy gọi là Hà tổng cũng có sai đâu.” Hệ thống đáp có lệ.
Kỳ nghỉ hai tuần nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Mấy ngày nay, tình cảm của Hàn Chấn và Hà Cẩn Nhiên tiến triển thần tốc, tuy vẫn chưa lên giường, nhưng cũng xem như ở chung.
Dù sao Hà Cẩn Nhiên cũng sống đối diện nhà Hàn Chấn, ban ngày hai người họ đều dính vào nhau.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày Hàn Chấn đi làm nhiệm vụ. Cậu khóa trái cửa, nằm lên giường, nói với hệ thống: “Đến đây đi, bão táp tới mãnh liệt đi!”
Hệ thống: “Lần này đổi cho bạn cơn gió nhẹ.”
“Gió nhẹ gì?” Hàn Chấn hơi tò mò.
Hệ thống cười đầy âm hiểm, “Chốc nữa bạn sẽ biết.”
Hàn Chấn bỗng dưng cảm thấy hoảng sợ, nhưng có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
****** ****** ****** ******
Mùa thu.
Gió nhẹ phất qua tấm rèm xám. Quạt điện quay vòng thành tiếng kẽo kẹt trên đỉnh đầu, trong không khí có thể ngửi thấy mùi bụi phấn khô. Cô giáo Tiếng Anh đang viết gì đó lên bảng không rõ.
“Hàn Chấn!”
Hàn Chấn giật mình tỉnh dậy, lau sạch nước miếng chảy ra, nói theo phản xạ: “Sao?”
Không biết vì sao, Hàn Chấn cảm thấy cái tên này thật quen tai. Cậu nhớ tới mình đang đi làm nhiệm vụ, bèn vội đứng lên. Nhưng xung quanh mình, mọi thứ trước mắt đều quen thuộc lạ thường.
Bên trên phòng học dán “Cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên”, vĩ tuyến 38 vạch ranh giới rõ ràng trên bàn học, những thiếu nam thiếu nữ mang trên mặt vẻ phấn chấn thanh xuân…… Cậu dừng tầm mắt trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn tựa như Diệt Tuyệt Sư Thái của cô giáo Tiếng Anh, tức thì nhớ ra tất cả.
Đậu má, đây chẳng phải thời cấp 3 của cậu ư?!
Trần biến thái nở nụ cười tàn khốc, “Bạn Hàn Chấn, mời em đọc thuộc lòng bài khóa. Không đọc được thì khỏi nghỉ trưa ăn cơm đi.”
Trong phòng học im lặng như tờ, đồng hồ treo trên tường tích tắc chỉ còn năm phút nữa là đúng 12 giờ. Hàn Chấn lau mồ hôi lạnh, vội vã hỏi hệ thống: “Cái qqdz, bảo làm nhiệm vụ cơ mà, sao mày lại lôi tao về cấp ba?”
Hệ thống: “Đây là trùng sinh đó, giờ đang thịnh hành lắm. Nhiệm vụ của bạn cũng hết sức đơn giản, chỉ cần thay đổi những chuyện bạn cảm thấy hối hận, tiếc nuối là được.”
Hàn Chấn cẩn thận hồi tưởng, phát hiện mình hình như chẳng có chuyện gì đáng để hối hận. Cậu không phải loại người hay nhìn lại quá khứ, chuyện quá khứ cứ cho qua, kể cả mình lựa chọn sai lầm, cậu cũng không muốn đảo ngược thời gian.
Nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt hình như là đọc thuộc lòng.
Hàn Chấn rề rà ngậm miệng, mãi vẫn không rặn ra được chữ tiếng anh nào. Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đều đã đi hết, Trần biến thái phạt cậu ở lại quét dọn.
Lâm mập mạp hỏi cậu: “Có cần tao mang cho mày không?”
“Không cần.” Hàn Chấn nói: “Chốc nữa tao ra quầy bán quà vặt ăn qua loa gì đó.”
“Cũng phải, vậy tao té đây.”
Hàn Chấn xua tay, tiếp tục cầm lấy cây lau nhà.
Đằng sau phòng học dán một tấm bảng, đếm ngược cách thi đại học còn 240 ngày. Đúng rồi, cậu nhớ ra lúc này mình đang học năm cuối. Mà ba tháng sau, cha mẹ cậu sẽ phá sản, cửa nát nhà tan.
Rốt cuộc có chuyện gì đáng hối hận? Có lẽ là không có thể ngăn mẹ nhảy lầu? Nhưng thế thì để làm gì? Đây cũng chỉ là một thế giới nhiệm vụ.
Ở ngoài hiện thực, mẹ cậu đã chết, cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cậu cảm thấy hệ thống thật sự bị dở hơi mới giao cho cậu một nhiệm vụ như vậy.
Đang miên man suy nghĩ, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói sợ sệt: “Đàn anh…… em mang cho anh, cơm hộp.”
Hàn Chấn quay sang, thoáng nhìn thấy một thiếu niên lùn hơn mình rất nhiều. Cậu nhóc để tóc hơi dài, da cổ trắng nõn, nhưng trên mặt mọc không ít mụn. Cậu ta đang ôm một hộp cơm, thật cẩn thận đưa về phía cậu.
“Em là?”
Hàn Chấn không nghĩ ra đây là ai.
“Em là Hà Cẩn Nhiên lớp 11/5!” Thiếu niên cố gắng mỉm cười, “Đàn anh đã hỏi em tới lần thứ ba rồi!”
Hàn Chấn như thể hóa đá. Nếu không phải cậu đã có thể khẳng định chắc chắn đây là thời cấp 3 của mình, cậu gần như sẽ cho rằng đây lại là một thế giới nhiệm vụ nào đó.
Từ từ…… tại sao Hà Cẩn Nhiên lại xuất hiện ở thời cấp 3 của cậu??
Dường như đang có một bàn tay xua tan sương mù, mọi chuyện trong quá khứ đều dần sáng tỏ. Hà Cẩn Nhiên bán vịt da giòn, Hà Cẩn Nhiên tặng cậu tiểu thuyết tu tiên, Hà Cẩn Nhiên nói rằng trước kia mặt mình đầy mụn……
Thậm chí trong ấn tượng mơ hồ của cậu, thời cấp ba, thực sự cậu đã từng được một đàn em theo đuổi.
Hóa ra là vậy. Như vậy mọi chuyện đều có thể xâu chuỗi với nhau. Từ đầu chí cuối, Hà Cẩn Nhiên vẫn luôn thích cậu.
Hàn Chấn bỗng dưng hơi muốn khóc.
Quá ngốc, tên ngốc này.
Trên thế giới sao lại có người ngốc tới vậy?
Ngốc đến mức cậu chỉ muốn bất chấp tất cả ôm chầm lấy hắn, hôn chụt một cái.
“Đàn, đàn anh?”
Hàn Chấn hồi hồn, thấy thiếu niên trước mắt làm mặt như chực khóc. Hốc mắt hồng hồng tựa như một con thỏ nhỏ hoang mang. Không ngờ Hà Cẩn Nhiên cũng có dáng vẻ này, khiến người ta thực sự đau lòng.
“Đàn anh không thích à? Em xin lỗi, làm phiền anh……”
“Đâu có.” Hàn Chấn như cướp lấy hộp cơm kia, nói: “Vừa hay đang đói bụng, cảm ơn em.”
Cậu gác cây lau nhà qua một bên, ngồi xuống trước bàn học mở hộp cơm ra. Hộp cơm đen viền vàng hết sức tinh xảo, món ăn bên trong cũng rất phong phú. Cậu bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn rất ngon, là hương vị quen thuộc từ tay Hà Cẩn Nhiên.
Cậu ăn một lúc mới phát hiện thiếu niên đã lẳng lặng cầm lấy chổi quét nhà thay cậu. Cậu bất đắc dĩ nói: “em cứ để đấy, chốc nữa ăn xong anh tự quét.”
“Không sao.” Thiếu niên nói: “Dù sao em cũng đang rảnh mà.”
“Đừng quét nữa.” Hàn Chấn nghiêm túc nói: “Lại đây ngồi với anh.”
Hàn Chấn gằn từng chữ: “Lại đây ngồi với anh, ăn với anh luôn.”
Thiếu niên thất thần bất động.
Hàn Chấn bất đắc dĩ, gác đũa xuống đi qua.
Thiếu niên thấy cậu càng lúc càng tới gần, căng thẳng đến mức suýt nữa té xỉu, nóng đầu liền hét: “Anh qua đây là em hét đấy!”
Hàn Chấn: “Em hét cái gì?”
Thiếu niên đỏ mặt, “Em, em, em……”
“Em cái gì?”
Thiếu niên cúi đầu: “Em thích anh!! Cực kỳ cực kỳ thích anh!”
Như thể có một cây búa tạ thình lình nện vào trái tim Hàn Chấn. Sống tới bây giờ, cậu đã nghe quá nhiều lời âu yếm, người khác nói, cũng có Hà Cẩn Nhiên nói. Nhưng chưa một câu nào được như lúc này, khiến tim cậu như muốn nhảy vọt ra giữa biển.
Nếu như nói Hà Cẩn Nhiên là chú bé đần nhất thế giới, vậy thì cậu chính là chú bé ngốc nhất thế giới.
Sao lại có thể…… Sao lại có thể ngốc tới mức giờ mới nhận ra?
Hàn Chấn cuối cùng cũng không nhịn được ôm lấy thiếu niên. Cậu khom lưng, nhẹ nhàng nói một câu “Anh xin lỗi”.
Thiếu niên khóc. Cậu nghĩ Hàn Chấn đang từ chối cậu.
Hàn Chấn nói: “Anh cũng thích em. Anh xin lỗi, tới tận bây giờ mới nói được với em.”
Thiếu niên ngây dại, “Là ảo giác của em à?”
“Không phải.” Hàn Chấn xoa đầu cậu, “anh thích em lâu lắm rồi.”
Lâu lắm lắm rồi. Có lẽ từ lần đầu làm nhiệm vụ cậu đã có cảm giác. Chỉ là cậu quá ngu ngốc, quá chậm hiểu, mới bỏ lỡ quá nhiều.
Hệ thống nói đúng, trùng sinh một lần, những chuyện hối hận đó, cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Hệ thống trợn trắng mắt: “Ai ban nãy bảo tôi bị dở hơi ấy nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT