“Nhanh lên đi chồng.”

Trong câu nói của Hà tổng như thoáng để lộ hạnh phúc khi làm nũng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hàn Chấn: “……”

Má ơi, quá kích thích!

Trong cặp mắt của muôn ngàn chúng sinh JJ, Hà tổng của bọn họ luôn là người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp. Giàu có như vậy thì thôi… còn đẹp trai đến thế, khiến người ta không khỏi sinh lòng đố kỵ.

Chênh lệch quá lớn, chỉ có thể ngước vọng.

Mà hiện giờ bọn họ tuyệt đối không thể ngờ là, tổng giám đốc xưa nay hoàn mỹ cao lãnh vậy mà lại…… có chồng???

Hội nghị vẫn chưa kết thúc, tin tức này đã hoả tốc truyền khắp cả tòa nhà trụ sở JJ. Từ giám đốc thị trường, cho tới bác gái lao công, có thể nói là không ai không biết không người không hay.

Vốn dĩ trong JJ đã có một nhóm hủ, bên trong có cả nam lẫn nữ, đủ kiểu yêu ma quỷ quái tựa như bát tiên vượt biển. Ba vị nữ thư ký cũng quang vinh là một trong số đó, hơn nữa từ buổi sáng đã lan truyền thông tin về “phu nhân tổng giám” cho bạn bè.

Thư ký B: [ tình báo có lỗi! Tình báo có lỗi! Không phải phu nhân tổng giám đốc! Là ông xã của tổng giám đốc! ]

Tiểu hoa hoa: [ cái qqgd, Hà tổng là thụ?! ]

Yêm bị ngu ngục: [ Tôi không phục! Cược 5 mao Hà tổng công. ]

Thư ký C: [ Chiều cao quyết định công thụ. Hà tổng chúng ta chỉ thua ở gien. ]

Đi chết đi: [ Hỗ công??? ]

Yêm bị ngu ngục: [ Đi chết đi, đừng đảo cp của yêm]

……

Văn phòng tổng giám đốc.

Hàn Chấn bị đè lên bàn làm việc, vành mắt đỏ hoe, ngoan cường bất khuất nói: “Anh không thể làm vậy! Giữa ban ngày ban mặt……”

Càn khôn sáng ngời! Còn có vương pháp nữa không!

Hà Cẩn Nhiên giật cà vạt xuống, cười tà nói: “Bảo bảo, em có biết vừa nãy ở phòng họp em đáng yêu cỡ nào không. Nếu không có ai, chắc anh đã muốn bị em xử ngay tại chỗ.”

Hàn Chấn: “…………”

Quá đáng yêu là lỗi của cậu ư?

Bíp bíp bíp. Bạch bạch bạch.

Tiếng còi xe vọng tới chân trời.

Xong việc, Hàn Chấn trốn trong góc phòng khóc rấm rứt.

Hệ thống hỏi cậu: “Bạn khóc cái gì?”

Hàn Chấn lau nước mắt, “Tưởng tượng tới tao làm chồng mà hông không khỏe, không khỏi thấy thương cảm.”

Hệ thống: “Thì có sao đâu, dù sao bạn cũng chẳng cần tự vận động.”

Hàn Chấn cả kinh: “Mày thấy hết hả?!”

Hệ thống: “Tôi còn nghe thấy cả ý nghĩ trong đầu bạn nữa, sướng quá sướng quá phê quá phê quá, mạnh lên……”

“Câm miệng!”

Hàn Chấn khóc rống thất thanh.

Nếu trời cao cho cậu cơ hội làm lại, cậu nhất định sẽ cố gắng dưỡng thận, chăm chỉ giữ eo, trùng chấn hùng phong!

Hệ thống hát: “Đáng tiếc là làm gì có nếu như ~”

Hàn Chấn: “…………” Thấu tim đó thống.

****** ****** ****** ******

Đi làm một ngày, cuối cùng khi ra khỏi văn phòng, Hàn Chấn chân bủn rủn. Mông bị đè tê dại vì ngồi lâu……

Hà Cẩn Nhiên tri kỷ xoa bụng cậu, nói: “Eo còn đau không?”

Hàn Chấn: “……Chim đau.”

Hà Cẩn Nhiên nghĩ, nói: “Lần sau đừng đeo bao nữa, cởi ra tròng vào phiền lắm.”

Hàn Chấn: “…… Anh không đau đít à?”

“Không đau.” Hà Cẩn Nhiên nói: “Đã sớm bảo em rèn luyện sức khỏe mà không nghe, giờ biết khổ chưa?”

Hàn Chấn im lặng.

Cậu thề lần chạy bộ sau sẽ không bao giờ lười biếng nữa.

Tan tầm.

Hai người đến trung tâm thương mại gần đó ăn tối. Hà Cẩn Nhiên muốn ăn lẩu, sau đó bọn họ liền xếp hàng trước một nhà hàng lẩu cay.

Hàn Chấn rất ngạc nhiên, lén lút hỏi hệ thống trong đầu: “Ảnh ăn cay không bị rát cúc hở??”

Bị đậm ù ù nguyên ngày mà còn có thể hừng hực sức sống như thế?

Hệ thống nói: “Chắc bạn không biết, có vài người là thiên phú dị bẩm.”

Hàn Chấn: “Cho nên thiên phú của Hà Cẩn Nhiên là hoa cúc hút cường lực và máy ép hoa quả chạy bằng điện?”

Hệ thống: “……” Cũng tựa vậy.

Bạn sẽ không bao giờ biết sau lưng người ta có thể hút có thể ép ra sao.

“Bảo bảo, nhanh lại đây, đến lượt chúng ta rồi.”

Hà Cẩn Nhiên đứng phía trước vẫy tay với cậu.

Hàn Chấn đi tới hai bước, theo sau Hà Cẩn Nhiên vào quán lẩu. Nữ phục vụ cười nói: “Ngày mai là lễ tình nhân, tiệm chúng tôi tổ chức hoạt động dành riêng cho lễ tình nhân, chỉ cần hai người hôn môi quá một phút là được giảm giá rồi nha ~”

Hà Cẩn Nhiên đột nhiên dừng bước chân.

“Giờ hôn luôn được chứ?”

Nữ phục vụ: “Được ~ chúng tôi cần chụp ảnh lưu niệm.”

Hàn Chấn ngơ ngác. Cậu trông thấy Hà Cẩn Nhiên hơi nhón mũi chân, không hề do dự hôn lên.

Không thể không công nhận kỹ năng hôn của Hà Cẩn Nhiên thật sự quá đỉnh, hôn một hồi…… Hàn Chấn liền cửng.

Nữ phục vụ ăn cơm chó: “Hé lô, hai người đã hôn năm phút rồi đó ~ muốn trở về chỗ tiếp tục không vậy?”

Hà Cẩn Nhiên giờ mới lưu luyến buông Hàn Chấn ra.

Nữ phục vụ dùng máy ảnh polaroid chụp hai bức ảnh, cho Hà Cẩn Nhiên một bức.

Dưới ánh sáng tối tăm, hai người ôm nhau. Hàn Chấn hơi cao hơn một chút, nghiêng đầu cúi người dịu dàng đến độ quả thực phải nổi da gà.

Hàn Chấn ngạc nhiên, má ơi đây là cậu?

Hà Cẩn Nhiên bỏ ảnh vào ví da, trân trọng nói: “Về anh phóng ra đặt đầu giường được không?”

Hàn Chấn: “…… Anh vui là được.”

Hai người ngồi vào chỗ, gọi nồi lẩu uyên ương và rau thịt, chẳng mấy chốc đã được bưng lên. Hàn Chấn không ngờ lại cay như vậy, nhưng thấy Hà Cẩn Nhiên ăn rất ngon lành, chỉ đành lẳng lặng uống Coca cho bớt cay.

Hà Cẩn Nhiên lại còn tích cực gắp thức ăn cho cậu, “Bảo bảo, ăn nhiều cật dê vào, tốt cho cơ thể.”

Hàn Chấn gác đũa, nói: “Em muốn đi tiểu.”

“Phòng vệ sinh là ra cửa quán lẩu rẽ trái, có cần anh đi cùng em không?”

Hàn Chấn vội vã lắc đầu, cậu đâu phải trẻ con, làm gì có chuyện đi vệ sinh cũng cần người dẫn đi. Cậu còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy hai cô phục vụ nói to đang trò chuyện.

“Hai anh đẹp trai ban nãy không ngờ lại là một đôi, đẹp trai quá đi mất!”

“Thử search xem, trông quen lắm, hình như cũng nổi trên mạng ấy.”

“Tôi thích cậu cao hơn ấy, cảm giác siêu kawaii luôn……”

Hàn Chấn nghe xong hơi rầu. Trước kia mọi người đều dùng anh tuấn để miêu tả mỹ mạo của cậu, giờ sao lại biến thành kawaii?

Dẫu đang đau lòng, Hàn Chấn vẫn rảo chân tìm chỗ đi tiểu. Cậu rẽ trái theo lời Hà Cẩn Nhiên nói lại chẳng tìm thấy được wc ở đâu.

Đi tới đi lui chỉ thấy một cửa hàng đồng hồ. Hàn Chấn chần chừ, tiến tới muốn mở miệng dò hỏi.

“Hello anh đẹp trai! Muốn mua đồng hồ không? Tiệm chúng tôi mới ra mấy mẫu đồng hồ đôi của Patek Philippe rất thích hợp để đưa tặng~”

Người bán hàng ân cần nói.

Hàn Chấn: “…… Tôi chỉ muốn hỏi nhà vệ sinh ở đâu.”

“Trong cửa hàng chúng tôi có nhà vệ sinh, nếu anh đang vội thì vào đây?”

Hàn Chấn đúng là đang rất gấp, giờ cũng bất chấp xấu hổ hay không xấu hổ, lập tức xông vào trong tiệm xả đập.

Hờ ~ nhịn lâu khó chịu quá.

Đến khi cậu thư thái bước ra khỏi phòng vệ sinh, mấy người bán hàng trong cửa hàng đồng hồ đang nhìn cậu như hổ rình mồi.

Hàn Chấn: “……”

Không mua hình như rất có lỗi vì đã đi vệ sinh ở đây.

May mà Hàn Chấn mới vừa được phát tiền nhuận bút, trong thẻ có một khoản lớn. Cậu nghĩ tiền trong thế giới này cũng không mang về được, chi bằng tiêu hết đi, mua chiếc đồng hồ tặng Hà Cẩn Nhiên.

Sau đó Hàn Chấn liền chọn một cặp đồng hồ tổng cộng gần trăm vạn thanh toán, gói lại.

Hệ thống: “Bạn tốt với Hà Cẩn Nhiên vậy? Tôi thấy trong thẻ bạn chỉ còn có mấy vạn thôi đó.”

Hàn Chấn còn mua cả kem, vừa liếm vừa nói: “Dù sao hơn nửa tiền nhuận bút của tao cũng là phiếu bá vương ảnh cho, coi như trả cho ảnh thui.”

Hệ thống khinh bỉ: “Thích người ta thì nói toẹt luôn đi! Vòng vo dài dòng.”

Hàn Chấn: “Thực ra là tao muốn đi vệ sinh.”

Hệ thống: “……” Chó nó tin.

****** ****** ****** ******

Trở lại quán lẩu, Hà Cẩn Nhiên đã ăn gần xong. Hắn ung dung ngồi tại chỗ chờ Hàn Chấn, giống như người vợ đang chờ ông chồng nửa đêm mới vác mặt về.

“Rớt xuống hố xí?”

Hàn Chấn theo bản năng giấu túi giấy ra sau, nói: “Lạc đường.”

“Vậy ư?” Hà Cẩn Nhiên ý vị sâu xa nhìn cậu, nói: “Lạc đường sang hàng kem?”

Hàn Chấn: “…… Sao anh biết.”

“Ngu ngốc, khóe miệng dính kem còn không biết đường lau.”

Hàn Chấn: “……”

Nhục quá.

Ăn xong lẩu, Hà Cẩn Nhiên đi trả tiền. Hắn cầm hai viên kẹo thanh miệng miễn phí trên quầy, cố ý chọn vị vải đưa cho Hàn Chấn.

Hàn Chấn đang vội vàng nhét đồng hồ vào túi, nhất thời không để ý.

Hà Cẩn Nhiên nheo mắt, “Em đang giấu gì đấy?”

“Không, không có gì.”

Hàn Chấn có tật giật mình.

Hà Cẩn Nhiên nhưng lại không gặng hỏi nữa. Hai người lên xe, trên đường về nhà khi Hàn Chấn đang mơ màng sắp ngủ, hắn lén lút mở túi ra.

Bên trong lẳng lặng nằm hai cái hộp đồng hồ.

Hà Cẩn Nhiên đè thấp giọng cười, ánh mắt tranh thủ bóng đêm thoải mái lưu luyến qua lại mặt người kia, “Đồ ngốc.”

Bảo bảo nhà hắn là đồ ngốc làm người thương.

****** ****** ****** ******

Ngày hôm sau.

Khi Hàn Chấn tỉnh dậy, Hà Cẩn Nhiên đã đi làm.

Cậu bỗng nhiên thấy hơi mất mát, bò dậy khỏi giường nói: “Tao cảm giác tao giống oán phụ trong khuê phòng.”

Hệ thống trợn trắng mắt, “Người ta thông cảm đêm qua bạn phải vất vả cần cù lao động nên để bạn được ngủ một giấc ngon lành thôi mà.”

Hệ thống vừa nói vậy, Hàn Chấn tức khắc nhớ về một đêm nghĩ lại thấy kinh. Mẹ nó, ngày hôm qua Hà Cẩn Nhiên cắn thuốc sao? Ban ngày hai người đã làm suốt buổi ở văn phòng, buổi tối về nhà vậy mà vẫn còn muốn ép nước tiếp……

Tinh lực của hắn khiến Hàn Chấn không thể không phục.

Là cậu già rồi.

Hệ thống: “Bạn mua đồng hồ đã nghĩ nên tặng thế nào chưa? Hôm nay là lễ tình nhân đấy, tôi đoán Hà Cẩn Nhiên kiểu gì cũng khiến bạn bất ngờ cho coi.”

“Dẹp đi.” Hàn Chấn ngáp một cái, “Sớm vậy ảnh đã đi làm, tôi đoán ảnh quên luôn rồi.”

Hệ thống cười trộm: “Bạn đang giận vì hắn không để ý đến bạn đúng không?”

“Không có!” Hàn Chấn nói: “Tôi không thèm hắn để ý!”

Hệ thống: “Cảnh cáo thật thơm.”

Lễ tình nhân, ngay cả AD Canxi cũng trở nên hoạt bát hơn, nó vui vẻ nhai cơm chó nhúng sữa. Hàn Chấn vuốt ve cái đầu chó của nó, nói nhỏ: “Thật đáng thương, chó độc thân chỉ có thể chui trong nhà ăn cơm chó.”

Hệ thống: “Bạn nhìn lại xem nó vui thế nào kìa.”

Hàn Chấn bi ai nói: “Mày không hiểu, nội tâm nó chắc chắn là đang khát vọng được một con chó cái an ủi.”

Hệ thống: “Nó chỉ là một con chó con chưa đầy năm tháng, nó vẫn là trẻ con mà!”

Hàn Chấn tiếp tục bi ai: “Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác.”

Hệ thống: “Cầm thú!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play