Khi Hàn Chấn một lần nữa mở mắt ra, cậu phát hiện bài trí trước mắt mình quá quen thuộc. Trang hoàng đúng tiêu chuẩn khách hạng sang trọng, đèn chùm thủy tinh treo trên trần nhà chiếu ra vầng sáng ái muội mà không hề tục tằn.

Cậu nhìn lướt qua ấm nước cùng với hộp vịt da giòn nướng trên bàn, cuối cùng dừng tầm mắt tại mặt người đàn ông đang ngả người ra ghế mặt mày khó ở..

Người đàn ông kia là Lệ Đại Hải.

Ký ức xa xăm như cách một thế kỷ trào dâng tựa thủy triều, giữa cơn hốt hoảng, cậu đã nhớ ra trước khi mình vào thế giới tiên hiệp, câu nói cuối cùng của Lệ Đại Hải với cậu là “Tôi yêu cậu, Hàn Chấn”.

Hệ thống rung lên, một lần nữa online: “Hai lần hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ, tiền lương đã gửi vào thẻ ký chú.”

Tinh tinh ~

Tiếng tin nhắn tới.

Hàn Chấn lấy điện thoại từ trong túi ra, liếc nhìn màn hình, là thông báo số dư ngân hàng gửi đến. Sau khi nhìn rõ số 0 phía sau, vẻ bình tĩnh của cậu lập tức vỡ…… Oa! Hệ thống giàu quá!

“Cậu nghĩ thế nào?”

Lệ Đại Hải đã đợi vài phút nhíu mày, ngón trỏ uốn lượn trên mặt bàn gõ nhẹ.

Hàn Chấn nhét điện thoại trở về túi quần, sau đó nhìn Lệ Đại Hải, mỉm cười bằng tư thái chuyên nghiệp: “Tạm biệt, bạn hiền.”

Lệ Đại Hải: “……??”

Giờ phút này, trong đầu Hàn Chấn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đó chính là tạm cmn biệt kiếp đời làm host. Có hệ thống ở đây, làm nhiệm vụ kiếm tiền đơn giản như thế, tội gì phải chịu nhục nương tựa ai?

Huống hồ mấy năm gần đây, đàn ông bao nuôi cậu vô số. Dù sao cậu cũng đẹp mà, còn giỏi suy đoán tâm tư khách hàng, hai năm trước cố ý mua cái bằng đại học giả vì nghiệp vụ, học ké mấy tiết tâm lý học, trở nên nổi tiếng trong ngành này.

Nhưng Hàn Chấn cũng chẳng thích bị ai bao nuôi. Đúng, cậu chính là ví dụ điển hình của làm kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ. Trước kia có đồng nghiệp ghen tị cậu đã nói, đều bán sắc, còn ra vẻ trinh tiết liệt nam làm gì?

Cũng không phải không có kẻ ép buộc cậu. Nhưng Hàn Chấn vẫn ngoan cường tồn tại trong ngành nghề dơ bẩn này, không chỉ gần bùn không tanh, mà còn thanh danh vang xa.

Nhớ tới số dư trong thẻ, Hàn Chấn tức khắc tự tin, cầm lấy áo khoác cạnh đó nói với Lệ Đại Hải: “Tôi không đi làm nữa, tiền đêm nay anh có thể gọi bảo giám đốc hoàn lại.”

Lệ Đại Hải sa sầm mặt, “Cậu chơi tôi đúng không? Muốn lạt mềm buộc chặt?”

Hàn Chấn: “……”

Ai cho anh tự tin đó vậy?

Nhưng giờ cậu không có thời gian xamlone với Lệ Đại Hải. Hệ thống nói lần này cậu chỉ được nghỉ mười ngày, trước khi nhiệm vụ tiếp theo bắt đầu cậu rất cần tranh thủ thời gian đi thả lỏng một chuyến.

Mở ra cửa phòng khách sạn, rồi quăng mạnh cửa lại.

Hàn Chấn đi trên đường cái ngựa xe như nước, hít một hơi không khí sương mù pha lẫn khói xe ô tô, giang tay thầm nghĩ, có tiền sướng thật.

Hệ thống khinh thường, “Nhìn bộ dạng khố rách áo ôm của bạn đi, về sau đi theo tôi, bảo đảm dẫn bạn lên con đường làm giàu.”

Hàn Chấn hiếm khi không cãi lại, hí ha hí hửng gọi xe về nhà. Trước đó cậu còn nghi ngờ mình bị gắn vào cái hệ thống này là do óc bã đậu, hiện giờ xem ra quả thực là một quyết định quá chính xác.

Đêm đã khuya. Tài xế taxi quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Chấn, chần chừ nói: “Cậu có chắc là đây không?”

“Ừ, đúng rồi.”

Hàn Chấn quét mã QR thanh toán tiền xe, sau đó đi về phía khu nhà xập xệ mình ở. Khu nhà sắp bị giải tỏa này tan hoang, đèn đường hỏng gần hết, tối tù mù, thoạt nhìn rất có bầu không khí phim kinh dị.

Nhưng cậu đã quen, chẳng hề sợ hãi. Mua một gói mì ăn liền ở quầy hàng dưới tầng, cậu dẫm lên cầu thang xi măng lên trên, bằng chút ánh sáng từ điện thoại thành thạo mở khóa vào cửa.

Phòng trong tối om như miệng quái thú. Cậu ấn công tắc đèn, ánh sáng vàng ấm trút xuống sàn, chiếu sáng bộ sô pha cũ nát cùng với đồ trang trí rẻ tiền mà có tuổi đời trong căn phòng nhỏ này.

Hệ thống chê: “Bạn có nghèo đâu, sao nhất định phải sống ở nơi quỷ quái này? Mau đổi chỗ khác đi, đỡ người khác nói tôi keo kiệt với nhân viên.”

Hàn Chấn ném bao ni lông đựng mì gói lên bàn, đổ người xuống sô pha, nói: “Trước khi mày phát tiền lương cho tao, tao nghèo mà, đương nhiên chỉ có thể ở nơi này.”

“Bạn làm vịt…… à làm host, không phải kiếm được nhiều tiền lắm à.”

“Ít lắm.” Hàn Chấn ngáp một cái, “Tao lại chẳng bán thân, chỉ tâm sự với khách, tỉ lệ chia chác của câu lạc bộ cho tao còn chẳng đến 1/3.”

Hệ thống: “Nhưng bạn là đầu bảng mà?”

“Thời buổi này tiền không dễ kiếm đâu.” Hàn Chấn nói: “Đầu bảng có ích gì, mày nghĩ tao là gà chiến lầu xanh à mà còn bán đấu giá?”

Hệ thống: “…… Tội ghê.”

Nghỉ ngơi một lúc, Hàn Chấn bò dậy nấu mì gói cho mình. Cậu sống một mình bừa bãi đã quen, rót nước sôi, thêm hai cây thịt nguội, rồi ngồi xuống bên bàn thổi phù phù bắt đầu ăn. Thùng rác đã hai ngày không đổ, bên trong còn có vài bao ni lông mì gói bị xé.

Ăn mì xong, Hàn Chấn cảm giác mình đã sống lại. Tuy  ở trong thế giới hiện thực mới trôi qua vài phút, nhưng cậu đã sống trong Tu chân giới tích cốc suốt 5 năm. Không dính khói lửa phàm tục trông có vẻ rất ngầu lòi…… Mà khi uống nước mì tràn ngập hương vị hóa học, cậu vẫn rớt nước mắt cảm động.

Bởi vì kỳ nghỉ chỉ có mười ngày, Hàn Chấn tạm thời không định chuyển nhà. Cậu đặt vé máy bay đi Maldives, dự định nghỉ một chuyến, rồi đi hoàn thành mấy nhiệm vụ lao tâm khổ tứ đó.

Một ngày sau.

Hàn Chấn mới vừa ra khỏi sân bay quốc tế, nhìn thoáng qua điện thoại, phát hiện có thêm hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ. Cậu gọi cho giám đốc trước, mới tút tút hai tiếng, giọng nam bên kia điện thoại nghe có vẻ tức hộc máu: “Mày phất rồi à? Tối hôm qua gặp được tổng tài giàu sụ thế mà còn cau mặt với người ta? Mày còn định lăn lộn trong nghề này nữa không?”

Hàn Chấn xoa mũi, trả lời: “Giám đốc, quên nói với ông, tôi nghỉ việc.”

“Vãi, có phải tên lẳng lơ đê tiện nào bỏ tiền đào mày đi không? Hay là mày cuối cùng cũng chịu bị bao nuôi?”

“Không, giám đốc, tôi phất rồi.”

Giám đốc: “…… Trúng vé số? Vkl? Trúng bao nhiêu?”

“Ây dà khó nói lắm. Tôi cúp trước ha, đang đi nghỉ mát ở Maldives nè~”

Dập điện thoại, Hàn Chấn vẫn thấy hí hửng. Làm host nhiều năm như vậy, lúc nào cũng khom lưng uốn gối phục vụ người khác, cậu đã chịu đủ rồi. Liếc đống thẻ bên trong ví tiền, cậu sung sướng ngồi trên xe điện khách sạn lái đến đón, quyết tâm từ nay về sau sẽ bắt người khác phải phục vụ cậu!

Hớ, có tiền thật là tốt.

Hưởng thụ bờ cát sóng biển mùa hè mấy ngày, Hàn Chấn không muốn về nước lắm. Mãi cho tới khi em gái gọi cho cậu n cuộc điện thoại, nói rằng nó đang bị tai nạn xe nằm bệnh viện không có tiền thuốc men.

Nói thật, Hàn Chấn không muốn giao lưu với cô em gái cùng cha khác mẹ này lắm. Năm 12, cha mẹ ra đi quá đột ngột, cậu vừa nhận được thư báo trúng tuyển từ Bắc đại, dưới đe dọa nhảy lầu tự sát của em gái mà chỉ có thể bỏ học đi làm.

Bán căn nhà trả món nợ của cha, ngoài đó ra vẫn còn một số tiền khổng lồ cần trả lại. Cô em gái được nuông chiều từ nhỏ không thể thừa nhận cú sốc đó, nó cảm thấy quá xấu hổ trước bạn bè, thế là còn làm cho mọi chuyện tệ hơn bằng cách bắt Hàn Chấn mua cho nó điện thoại iphone đời mới nhất, túi xách hàng hiệu, thậm chí còn muốn đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, làm thực tập sinh.

Ban đầu, Hàn Chấn làm bưng bê trong nhà hàng, một tháng được 3000 tệ tiền lương, 2500 đã đổ vào động không đáy là con em gái. Sau đó cậu được người khác giới thiệu đi làm ở hộp đêm, kiếm được không ít, hầu hết lại bị em gái giở đủ thủ đoạn lấy mất, khiến cho đầu bảng hộp đêm là cậu nghèo đến mức giữa mùa đông cũng không mua nổi một chiếc áo lông vũ.

Những người khác trong tiệm thấy cậu vẫn còn mặc âu phục mùa hè tưởng rằng cậu muốn thời trang phang thời tiết. Thực tế, mùa đông năm ấy Hàn Chấn lạnh đến mức bị thương xương bánh chè, để lại vết sẹo khó chữa đến tận bây giờ.

Hệ thống nói: “Tôi phát tiền lương cho bạn không phải để bạn chà đạp như thế.”

Hàn Chấn cũng bất đắc dĩ, chỉ đành vội vàng đặt vé máy bay về nước, khi chạy đến bệnh viện lại bị cho leo cây.

Cậu đi ra khỏi bệnh viện, đón được một cô nàng trang điểm đậm ăn mặc hở hang chạy đến. Cô nàng kia mừng rỡ cười, nói: “Anh, anh đến rồi à! Mau gửi cho em hai vạn, em đang cần dùng gấp…”

Hàn Chấn mặt vô cảm: “Anh nhớ em đang học lớp 12 mà, trốn học?”

“Úi dào, đâu phải anh không biết em không đi học nữa, đã bảo sau khi tốt nghiệp đưa em sang Hàn Quốc mà.”

Hàn Chấn cúi đầu nhìn đồng hồ, còn có nửa tiếng nữa là kỳ nghỉ sẽ kết thúc. Cậu không muốn lãng phí thời gian vào chuyện vô bổ, bèn ném qua hai trăm đồng, nói: “Cô bảo với anh dạo này nhà cô có phòng trống, bảo em qua đó ở, sau này cô sẽ là người giám hộ của em.”

“Cái gì?” Hàn Như biến sắc, hỏi lại như không dám tin: “Anh……anh, anh phải nuôi em cả đời chứ, em chỉ còn mỗi mình anh thôi mà.”

Hàn Chấn: “……”

Quá trơ mặt rồi.

Tít tít tít.

Hệ thống phát ra âm báo sắp sửa truyền tống.

Cậu mặc kệ Hàn Như, xoay người chạy ra khỏi bệnh viện, vội vã bắt xe về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play