Bốn con hạc
Thẩm Tòng Hạc vừa mới về đến nhà liền nghe được người làm báo rằng thân thể Bạch Tĩnh Ngâm không thoải mái.
Đã trốn trong phòng ngủ một ngày.
Sắc mặt của Thẩm Tòng Hạc biến sắc.
Lúc trước, khi kiểm tra, phát hiện thân thể Bạch Tĩnh Ngâm có một khối u nhỏ, cũng may là u lành không phải ác tính nên chỉ cần làm tiểu phẫu liền có thể tốt lên.
Khi đó bác sĩ còn nói bệnh này có liên hệ tới tâm trạng của bệnh nhân.
Thẩm Tòng Hạc vội đến mức không kịp thay đồ đã đi vào phòng ngủ để xem xét tình hình của Tiểu Bạch.
Nhưng —
Vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, anh liền nghe được âm thanh kì lạ.
Thẩm Tòng Hạc ngẩn người ra một chút.
Anh xoay người đóng cửa lại.
“Thầy Thẩm.”
Thanh âm kia bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt cô hồng hồng dường như sắp khóc tới nơi: “Thầy Thẩm, thầy mau giúp em.”
Thẩm Tòng Hạc nhìn tình huống của cô có vẻ không bình thường, anh cởi áo khoác vứt trên mặt đất, rồi ngồi xuống mép giường.
Anh ngửi được mùi hương trên người cô, lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô.
“Thầy Thẩm.”
Bạch Tĩnh Ngâm như ôm được cọng rơm cứu mạng, trong cơn mơ màng kêu tên anh.
Cả cõi lòng chìm đắm trong mùi hương dịu nhẹ, mặt Bạch Tĩnh Ngâm dán trên cổ anh, như chú mèo con cọ cọ vài đường: “Thầy ơi, thầy ơi.”
Thẩm Tòng Hạc áp mặt gần cô, nhéo má cô, rồi lại nhìn vào đôi mắt của Bạch Tĩnh Ngâm, thanh âm hòa hoãn thốt lên: “Tiểu Bạch, có phải em đã ăn vụng cái gì rồi không?”
Anh hiểu quá rõ trường hợp này.
Mới vừa rồi cô còn nằm bên đó, vậy mà giờ đã sáp lại gần, dấu vết ăn vụng quá rõ ràng.
Bạch Tĩnh Ngâm ấp úng: “Ăn ba viên kẹo trong rương hành lý của thầy.”
Vòng đi vòng lại vậy mà vẫn không tránh khỏi.
Thẩm Tòng Hạc nhẹ giọng thở dài, anh hôn mí mắt Bạch Tĩnh Ngâm, hỏi: “Muốn tôi sao?”
Bạch Tĩnh Ngâm không nói được cũng không nói tốt, chỉ là cô không ngừng dùng trán của mình cọ lòng bàn tay anh.
“Bây giờ cần tôi, về sau chắc chắn không thể đổi người khác được.” Ngữ điệu Thẩm Tòng Hạc vẫn hòa hoãn như vậy, chỉ nhéo bả vai cô khiến Bạch Tĩnh Ngâm phải nhìn vào mắt mình: “Biết chưa, Tiểu Bạch?”
Bạch Tĩnh Ngâm: “…”
Đổi anh bằng những người khác sao?
Quả thật Bạch Tĩnh Ngâm không có nghĩ đến việc đó.
Cô không biết chính mình có chấp nhận được người khác hay không, nhưng cảm xúc hiện tại của cô lại rất rõ ràng.
Cô chỉ nghĩ mình sẽ chỉ ở bên Thẩm Tòng Hạc.
Tựa hồ, chắc rằng cô cũng không thực sự chán ghét anh.
Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Được ạ.”
Thẩm Tòng Hạc khẽ cười.
Anh cúi người hôn lên đuôi mắt cô: “Chúng ta của bây giờ thật tốt.”
Sương tà mù mịt, dày đặc.
Thẩm Tòng Hạc kinh ngạc nhìn Bạch Tĩnh Ngâm cùng mình nói đùa, nhưng rõ ràng vừa rồi cô đã nói ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Đây là đang lừa anh sao?
Cho dù vậy Thẩm Tòng Hạc cũng nhận.
Anh chấp nhận.
……
Bạch Tĩnh Ngâm cùng Thẩm Tòng Hạc dây dưa đã lâu.
Trước khi đi ngủ, cô vẫn như chú ong nhỏ bay quanh mật hoa, cứ vậy mà kẹp chân anh.
Mà Thẩm Tòng Hạc lại chưa bao giờ có một đêm ngủ ngon giấc như vậy.
Hoặc có thể nói, với nhận thức của anh về cô của sau này, anh chưa bao giờ chìm trong giấc ngủ mà cảm nhận được hạnh phúc.
Đúng là cầu mà không được.
Sáng sớm.
Thân thể của Bạch Tĩnh Ngâm có vẻ như tỉnh dậy trước ý thức.
So với thân thể, ý thức còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng chưa gì đã nghe được giọng đàn ông âm trầm hỏi: “Tỉnh rồi?”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Ừ?”
“Vẫn muốn?”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Cái gì?”
“Vậy chúng ta tiếp tục.”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Hả?”
Căn bản Bạch Tĩnh Ngâm không có quá nhiều thời gian để phản ứng. Tuy cô không rõ đã xảy ra chuyện gì, cơ mà lâu rồi không làm qua chuyện như vậy, đã thế động tác của đối phương lại vô cùng ôn nhu, thế nên Bạch Tĩnh Ngâm cứ vậy mà ôm thân mật anh.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi Bạch Tĩnh Ngâm ăn uống no đủ, cô lại lấy chân mình chạm Thẩm Tòng Hạc mong sao có thể đá văng anh đi. Nhưng quả thật tư vị vừa rồi quá tốt, khiến cô có chút luyến tiếc: “Thầy làm đau em.”
Thẩm Tòng Hạc có chút chột dạ.
Cô biết rõ, chính cô là người làm chuyện hồ đồ.
Rõ ràng Thẩm Tòng Hạc cũng nói, nếu muốn ngủ với anh thì phải ngủ cả đời.
Nhưng lúc đó cô không có nghiêm túc suy xét kỹ lưỡng việc thực sự có muốn cùng anh ngủ với nhau cả đời hay không.
Vậy mà cứ thế bất thình lình lại làm rồi.
Nói đi nói lại thì cũng do cô là người trộm những chiếc kẹo kì quái kia, rồi không suy nghĩ gì mà ăn luôn.
Rồi cô cũng là người lôi kéo Thẩm Tòng Hạc lên giường.
Nghĩ đến đây, Bạch Tĩnh Ngâm càng không dám nhìn Thẩm Tòng Hạc, chỉ cúi mặt xuống, không kêu than một tiếng, tự hỏi về sự sống của chính mình sau này.
Thẩm Tòng Hạc cũng không nói gì.
Tay anh đặt trên trán, dáng vẻ khi nãy cũng coi như đã tỉnh táo hơn một chút.
Đêm qua anh đã vi phạm lời thề, chính là tại thời điểm Bạch Tĩnh Ngâm không được tỉnh táo đã làm chuyện sai lầm.
Đến sáng, lại thêm một lần nữa, thừa dịp cô chưa tỉnh táo để làm chuyện đó.
Rõ ràng đã đồng ý sẽ không làm khó cô, ấy thế mà vẫn như cũ.
Hiện tại nhất định cô đang ai oán chính mình đi.
Thẩm Tòng Hạc không đành lòng nghĩ tiếp.
Thế rồi anh liền nhắm mắt lại, chính là đợi để thuốc hết tác dụng, khi đó Tiểu Bạch với đôi mắt sưng đỏ đầy vẻ tuyệt vọng đánh anh.
Không khí trầm mặc kéo dài, lúc sau Thẩm Tòng Hạc nói: “Tiểu Bạch.”
Bạch Tĩnh Ngâm: “Hả?”
“Thật xin lỗi em chuyện tối qua.” Cuối cùng Thẩm Tòng Hạc chỉ còn cách lựa lời nói thẳng thắn để thành khẩn xin lỗi, anh gian nan nói: “Nếu em không thích, tôi có thể dọn đi để giữ khoảng cách giữa chúng ta.”
Bạch Tĩnh Ngâm ngốc đi.
Khoan đã.
Đây là Thẩm Tòng Hạc đang có ý gì?
Là bởi vì vài giây cô do dự nên quyết định sau này sẽ không ngủ cùng cô sao?
Cô nghĩ đến sau này không có được cảm giác vui vẻ, thỏa mãn ấy khiến Bạch Tĩnh Ngâm không nhịn được mà phải lên tiếng chất vấn: “Thầy muốn giữ khoảng cách cái gì? Một thời gian dài chúng ta đều gần nhau như vậy, thầy còn muốn duy trì khoảng cách cái con khỉ?”
Khi Bạch Tĩnh Ngâm thực sự tức giận thì hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Căn bản cô đã nghĩ thật nghiêm túc về thời gian, địa điểm, sự vật, để lên án hành vi muốn rút lui của Thẩm Tòng Hạc.
Đáng tiếc, cô có lòng nhưng sức lực lại không đủ.
Những chuyện xảy ra đêm qua thực sự quá sức với cô.
Rõ là Bạch Tĩnh Ngâm đã nghĩ kỹ rồi mới nói, nhưng chung quy khi vừa mở miệng, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
Cô nói: “Vậy thầy cho em cơ hội nói chuyện với thầy nghiêm túc tốt đẹp sao, rõ ràng trước đây mỗi khi em nói thầy đều gây bất hòa, không chấp nhận, ngay từ đầu đã không có ý định nghe em nói, trực tiếp ngắt lời… Bây giờ lại đột nhiên muốn giữ khoảng cách, thầy đang làm gì vậy.”
Bạch Tĩnh Ngâm không nghĩ sẽ lên án.
Cô cảm thấy mình làm vậy quả thật không có mặt mũi gì.
Thẩm Tòng Hạc không ngờ tới cô sẽ vì một câu nói của mình mà rơi nước mắt, anh ngẩn người hai giây mới cúi người lau nước mắt cho cô.
“Tiểu Bạch đừng khóc.” Thẩm Tòng Hạc thấp giọng nói: “Tôi đau lòng.”
Bạch Tĩnh Ngâm vừa khóc vừa phản bác: “Thầy còn lâu mới đau lòng, thầy chỉ biết làm đau người khác.”
Thẩm Tòng Hạc bất đắc dĩ cười cười.
Con thỏ bị buộc sẽ nóng nảy và cắn người khác, hiện nay Bạch Tĩnh Ngâm lại đang khóc rối tinh rối mù lên cũng không quên mắng anh. Anh một chút cũng không thấy lạ lùng, ngược lại còn cảm nhận được vài phần trìu mến.
Thẩm Tòng Hạc thấp giọng nói: “Là tôi không đúng, không biết tâm sự cùng em thật tốt.”
Bạch Tĩnh Ngâm để anh tùy ý dùng khăn giấy lau mặt cho mình.
“Tóm lại, về sau em cũng muốn ngủ chung, nhưng không được quá nhiều, một ngày một lần là đủ rồi… Hai lần cũng không phải không thể, nhưng nhiều nhất là ba lần! Không thể vượt quá ba lần!”
“Được.”
“Không được quá sâu, sẽ đau bụng.”
“Được.”
“Cũng không được giam em lại, em muốn được ra ngoài chơi.”
“Được.”
“Hiện tại, em không muốn sinh con.” Bạch Tĩnh Ngâm nói: “Cho nên thầy không được làm em mang thai.”
Điều này khiến Thẩm Tòng Hạc do dự một chút rồi mới gật đầu: “Được.”
Bất kể là Bạch Tĩnh Ngâm nói cái gì, Thẩm Tòng Hạc đều sẽ đồng ý.
Trong lòng Bạch Tĩnh Ngâm lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
“Vậy…” Thẩm Tòng Hạc chăm chú nhìn cô: “Nếu tôi đều đồng ý điều kiện của em, em sẽ yêu tôi sao?”
Bạch Tĩnh Ngâm sửng sốt hai giây.
Nước mắt còn đọng trên hàng mi khẽ run rẩy.
“Em không biết thế nào mới là yêu…” Bạch Tĩnh Ngâm chần chừ nói: “Nhưng nếu thầy không làm khó em thì em cũng rất thích được ở bên cạnh thầy.”
Thẩm Tòng Hạc thật an tĩnh chờ đợi cô nói tiếp.
Bạch Tĩnh Ngâm mặt đỏ lên: “Kỳ thật em không chán ghét khi cùng thầy ngủ, cũng thích cùng thầy tản bộ, nói chuyện phiếm, thích đồ ăn thầy mang đến… này là yêu sao?”
Cuộc sống mười mấy năm trước đây của cô bị quy củ quản thúc quá nghiêm khắc.
Nghiêm khắc đến mức không ai có thể giúp cô mở lòng.
Thẩm Tòng Hạc kiên nhẫn lau nước mắt cho cô.
“Ừ.” Thẩm Tòng Hạc nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… Chúng ta còn có cả trăm năm.”
“Lần này, tôi sẽ nỗ lực để em cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho em… Tình yêu của chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT