Nhưng Cửu công chúa nói như vậy càng làm Trương huyện lệnh sợ hãi hơn.
Kim Phi nhìn ánh mắt Trương huyện lệnh, cũng chẳng nói gì.
Hai người vốn cũng không qua lại gì nhiều, y nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt đã là nhân nghĩa lắm rồi, không cần phải cầu xin giúp ông ta.
Cửu công chúa không nói gì, Trương huyện lệnh cũng không dám ngẩng đầu, cứ như vậy dập đầu xuống đất, run rẩy nói: "Hạ quan tự biết tội mình nặng, chết vạn lần cũng không thể chuộc tội, nhưng hạ quan đã chuẩn bị xong đội trục vớt, xin điện hạ cho phép hạ quan trục vớt thuyền chìm giúp điện hạ!”
"Nếu như ngươi có thể trục vớt được thuyền chìm lên, bổn cung liền nhớ lấy công này của ngươi".
Nghe thấy Trương huyện lệnh nói vậy, sắc mặt Cửu công chúa cũng hòa hoãn hơn một chút: "đứng lên đi!"
"Đa tạ điện hạ!", Trương huyện lệnh vội vàng dập đầu cảm ơn.
Đợi đến khi Cửu công chúa mang người đi qua, Trương huyện lệnh lén chắp tay cảm ơn Kim Phi, muốn cảm ơn vì y đã nhắc nhở mình.
Nếu như Kim Phi không nhắc ông ta chuẩn bị đội trục vớt, hôm nay chắc chắn không dễ dàng qua được ải này.
Kim Phi khẽ gật đầu, coi như là đáp lời Trương huyện lệnh.
Sau đó Trương huyện lệnh mang người đến sông Gia Lăng, đích thân chỉ huy đội trục vớt.
Cửu công chúa vốn cũng muốn xem, nhưng sau khi trải qua chuyện hôm qua, Kim Phi và Khánh Mộ Lam cực lực phản đối.
Tiêu cục Trấn Viễn không phải cơ quan chính phủ, hôm qua Cửu công chúa cho dù có bị bọn thủy tặc giết cũng không liên quan nhiều đến Kim Phi.
Nhưng bây giờ thì khác, Cửu công chúa đã theo Kim Phi đến đỉnh Song Đà, nếu như lại xảy ra chuyện, Kim Phi chắc chắn sẽ không thoát được khỏi trách nhiệm.
Mặc dù bây giờ nhân viên hộ tống ở đỉnh Song Đà và bến đò cộng lại cũng hơn một trăm người, lại thêm cung nỏ hạng nặng, cho dù đối mặt với ba bốn trăm tên thổ phỉ cũng chẳng lo, nhưng cần gì phải mạo hiểm chứ?
Cứ ngoan ngoãn ngồi ở đỉnh Song Đà dễ thủ khó công đợi tin tức không được sao.
Trưa hôm đó, quận trưởng Quảng Nguyên chịu mưa gió suốt cuộc hành trình cũng đã đến được đỉnh Song Đà.
Quận trưởng đáng thương, vì vội vàng lên đường nên chẳng ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa từ Quảng Nguyện đến đây, suýt nữa khiến bộ xương già này không chịu nổi.
Khi quận trưởng xuất phát đã thả hết nội ứng mình bồi dưỡng ra, dốc hết sức lực điều tra thân thế của đám thủy tặc thổ phỉ tập kích Cửu công chúa.
Quả nhiên đúng với dự đoán ban đầu của Kim Phi, quận trưởng kinh doanh ở Quảng Nguyên nhiều năm, có khả năng khống chế Quảng Nguyên.
Tối đó, nội ứng của quận trưởng đến báo cáo, người khống chế đám thổ phỉ này chính là Phùng tiên sinh.
Quận trưởng lập tức ký phát công văn truy bắt trên biển, dùng hết sức lực để bắt Phùng tiên sinh.
Toàn bộ nha dịch trong quận, binh phủ, cộng thêm tiểu đội Chung Minh của Tiểu Ngọc đều hành động.
Nhưng Phùng tiên sinh như đã biến mất khỏi thế gian, không thể tìm được bất kỳ tung tích nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT